[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tức là, Harry và Draco cuối cùng cũng đã thẳng thắn với nhau?"

Ở căn phòng bí mật nào đó trong lâu đài, bốn Nhà Sáng Lập và Rồng Hoàng Kim Hogwarts vừa mới nghe Basilisk truyền tin.

Hiện giờ Basilisk không chỉ là vua tin đồn của đám học sinh mà còn phụ trách truyền tin cho bốn Nhà Sáng Lập.

Và cuộc trò truyện của Harry và Draco đều đã được Basilisk nghe lén từ đầu tới đuôi.

"Thẳng thắn rồi thì tốt, ít nhất chúng ta cũng không cần lo Harry lại phạm sai lầm.

Hai đứa đó khác nhau từ tính cách tới hoàn cảnh hồi bé, cả hai được dạy dỗ theo kiểu rất khác nhau, thật lo bọn nó sẽ nảy sinh mâu thuẩn.

Có đôi khi chỉ là một cái hiểu lầm bình thường có thể khiến hai người yêu nhau biến thành kẻ xa lạ, thậm chí còn hận nhau." Nhớ tới lứa học sinh đầu tiên của mình, Godric lại thấy buồn.

"Nhưng mà, Hogwarts này, chúng tôi thật không ngờ ngài lại dùng biện pháp cực đoan như vậy để giải quyết mối họa ngầm giữa bọn nó, không cẩn thận một cái là Harry có khả năng sẽ chết thật đấy."

"Cùng lắm thì ta lại tìm một cái không gian khác cho nó sống lại lần nữa, tuy có hơi phiền phức, nhưng không phải không có cách.

Tuy nhiên, nếu Harry thật sự không qua được cửa ải đó, cho dù có sống lại bao nhiêu lần thì cũng rất khó thành công." Hogwarts vui vẻ vuốt ve lớp vảy của Basilisk, thầm nghĩ bữa nào đó dạy cho Basilisk cách hóa hình đi, không biết Basilisk hóa người sẽ trông thế nào nhỉ.

"Ta không cho rằng các ngươi không tin tưởng Harry, nó là Potter cứng cỏi nhất mà ta đã từng thấy.

Trước kia có rất nhiều Potter thử thức tỉnh linh hồn, nhưng phần lớn đến thất bại, thậm chí có vài người không giữ được mạng.

Nhưng ta tin Harry nhất định sẽ thành công, chỉ cần trong lòng nó còn vướng bận, nó sẽ không dễ dàng nhận thua."

Rowena ngẩng đầu kiêu ngạo, ánh mắt đầy tự hào.

"Đương nhiên ta tin tưởng Harry, nếu không, ta đã không im lặng.

Harry chỉ là có đôi khi quá để tâm vào chuyện vụn vặt, một khi quyết định cái gì sẽ rất khó xoay chuyển.

Trước giờ ta cứ cảm thấy nó không dám buông thả bản thân, có lẽ chuyện này có liên quan tới hoàn cảnh hồi bé, khi đối mặt với người nó để ý, nó luôn cẩn thận thái quá.

Hình như nó chưa bao giờ tới nhờ ngài giúp, bởi vì nó cảm thấy nó trả không nổi.

Hogwarts, thức tỉnh linh hồn vô cùng lợi cho việc tăng thực lực của Harry, nhưng vì sao hồi Voldemort còn chưa chết, ngài không cho Harry đi làm?"

"Ngươi tưởng thức tỉnh linh hồn dễ vậy sao? Kẻ nào càng kiêu căng, âm u trong lòng càng mãnh liệt, càng khó vượt qua chính mình.

Harry vẫn luôn có một mặt tự ti, điều này lại có lợi cho nó đánh bại bản thân, đạt tới thức tỉnh linh hồn.

Nhưng trước kia, mảnh hồn của Voldemort còn ở trong người Harry, cho nên căn bản không có cách nào cho nó thử thức tỉnh linh hồn.

Kiếp trước, Harry cũng không chủ động hấp thụ mảnh hồn đó, mà chỉ chống lại nó.

Sau này, mảnh hồn đó nhận Avada thay nó, phần còn lại trong linh hồn Harry vẫn không được dung hợp.

Kiếp này, số nó khá tốt, mảnh hồn đó đã tự có ý thức, muốn tranh đoạt cơ thể với Harry, mà trong quá trình tranh đoạt, dung hợp hoàn toàn là điều kiện tất yếu.

Chỉ khi nào Harry có linh hồn hoàn chỉnh, thuần túy thì mới có thể tiến hành thức tỉnh linh hồn, nếu không, không ai biết sẽ sinh ra hậu quả gì."

"Chỉ có người trước sau vẫn luôn hoài nghi bản thân mới có thể không ngừng đột phá bản thân, càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Người quá kiêu ngạo, thường sẽ mắc một ít sai lầm trí mạng, bởi vì hắn chưa bao giờ hoài nghi phán đoán và quyết định của mình." Helga nhớ tới kiếp trước Draco chưa từng hoài nghi tình cảm Harry dành cho nó là tình bạn hay là tình yêu, liền cảm thấy buồn cười, nhưng cũng thấy bi ai.

"Nếu Draco cũng có một lần hoài nghi bản thân thì đã không dễ dàng tin Harry đối tốt với nó vì tình bạn rồi, bọn nó cũng sẽ không bỏ lỡ lẫn nhau.

Hai đứa đó, đứa nào cũng cố chấp hết, thật phiền phức.

Harry lại là đồ ngốc nếu có thể không nói liền kiên quyết không nói, luôn cố kỵ cái này, cố kỵ cái kia, đều tại Dumbledore cho Harry lớn lên trong hoàn cảnh đáng ghét kia.

May là hiện tại Dumbledore cũng không tệ lắm, nếu không ta không ngại cho Sprout thử nghiệm một vài loài cây đặc biệt mà ta đã giấu kỹ."

Nhớ tới những lần Helga thử nghiệm, không chỉ mỗi Godric và Rowena, ngay cả Salazar lạnh nhạt suốt ngày cùng Hogwarts không sợ gì hết đều đồng thời rùng mình, Basilisk thì trực tiếp trốn vào trong tay áo của Hogwarts.

Cây cối do Helga trồng rất đáng sợ, tuy sẽ không lấy mạng người, nhưng tuyệt đối sẽ làm người ta sống không bằng chết.

Rời xa hầm cất chứa thực vật của Helga, tuyệt đối không được đắc tội bà đã là quy tắc ngầm mà ngày xưa mọi người trong lâu đài đều phải có tự giác.

"Lại nói tiếp, Severus với Sirius cũng phiền dễ sợ, không hổ là hai cha con đỡ đầu, đều phiền toái như nhau." Basilisk thò đầu ra khỏi ống tay áo của Hogwarts, hận sắt không thành thép kể.

"Vất vả lắm Severus mới xác định được tình cảm của mình, nhưng phía Sirius vẫn còn làm đà điểu kia.

Con người đúng thật phiền phức, Sirius trông thì là một Gryffindor, nhưng ngay cả dũng khí đi hỏi Severus một câu cũng không có, chỉ biết trốn lui trốn lủi trong thân xác của mình, tự oán từ sầu.

Có gì đáng sợ lắm sao, cùng lắm thì như ngày xưa vung tay đánh nhau với Severus, chuyện còn có thể tệ đến đâu được cơ chứ?"

"Sao ngươi không nhắc tới Dumbledore và Grindelwald thế, Basilisk? Lão Gryffindor kia có dũng khí hỏi trực tiếp tình cảm của Grindelwald sao? Này đã chứng minh ông ta làm không tốt cái chức Hiệu Trưởng này, tâm tư đều phóng lên hết lý tưởng của ông ta rồi, không biết quan tâm quá trình trưởng thành tâm lý của bọn trẻ gì cả.

Nhưng mà chính vấn đề tình cảm của ông ta mà ông ta cũng chưa xử lý ra đâu vào đâu, ngươi có thể trông cậy vào đám học sinh được ông ta dạy dỗ có thể xử lý tốt vấn đề tình cảm à? Đều là một đám ngu ngốc, quá ngu ngốc." Salazar nhớ tới Severus bối rối phân vân lúc trước, cũng cảm thấy hơi mất mặt, đường đường là Chủ Nhiệm của Nhà Rắn sao có thể tự nhốt bản thân vào trong ngõ cụt cơ chứ? Cho nên nhất định là ngày xưa Dumbledore không dạy tốt, biết rõ mình đang giận cá chém thớt, nhưng Salazar cho rằng Dumbledore cũng phải có chỗ không tốt thì mình mới có thể giận cá chém thớt được.

Có nên trực tiếp đóng gói Dumbledore lên giường Grindelwald không đây? Chỉ cần Hogwarts bằng lòng ra tay, Harry không ngăn cản, chắc là rất dễ dàng thành công đi?

Liếc mắt một cái liền nhìn ra Salazar có ý đồ xấu, Godric bắt đầu lo lắng cho học trò đời sau của mình.

Nhưng mà Dumbledore sao có thể sánh được với Salaz thân ái? Chỉ là nếu muốn mình chứng kiến Dumbledore gặp xui xẻo, hình như có chút khó xử, phiền quá đi mất.

Thôi, coi như mình không biết là được, dù sao Salaz cũng sẽ không quá đáng.

Đáng tiếc Godric không hề chú ý tới hai mắt sáng lấp lánh của Rowena và Helga, hiển nhiên hai vị nữ hoàng có tư lịch khủng bố này muốn tham gia kế hoạch của Salazar, chỉ mong Dumbledore có thể qua được ải kia.

"Hogwarts, ngươi nói Scorpius hy vọng Harry đè Draco có thể thành không?" Basilisk còn lâu mới để ý bốn Nhà Sáng đang có trò quỷ gì, chỉ cần không phải nhằm vào mình, người xui xẻo không phải mình là được.

"Sao thế, ngươi hoài nghi thực lực của Harry à, Basilisk?"

"Đương nhiên không phải." Harry tốt nhất, chỉ cần mình vừa xuất hiện, Harry sẽ cho mình bánh kem, hơn nữa cũng sẽ không lừa gạt mình, Basilisk đã sớm quyết định đứng về phe của Harry rồi.

"Nhưng Harry quá hiền, khiến người ta có cảm giác dễ bắt nạt, Draco lại là một Malfoy.

Hơn nữa, Harry nhất định không nỡ ra tay với Draco, không đúng sao? Huống chi Sirius trông thì hung đó, không phải vẫn bị Severus đè à, lỡ Harry giống cha đỡ đầu thì sao bây giờ?"

Năm cặp mắt đồng loạt nhắm về phía Basilisk, viết rõ hai chữ "ngu ngốc", làm Basilisk hốt hoảng một trận.

"Basilisk, ngươi không biết người trông càng hiền, nổi điên lên thì càng khủng bố sao?"

- --

Dumbledore trốn ăn đồ ngọt trong khu vực gần Rừng Cấm, biểu cảm vui vẻ thỏa mãn.

Thật hy vọng đám Thánh Đồ ngày nào cũng có chuyện quan trọng tới tìm Gellert, vậy mình không cần phải có Gellert cho phép mới được ăn bánh kẹo.

Fawkes đậu trên cái cây bên cạnh, quan sát bộ dạng ôm đồ ngọt không tiền đồ kia, nó cạn lời chôn đầu vào cánh, mắt không thấy, tâm không phiền.

Thật là, vì sao Dumbledore chỗ nào cũng rất xuất sắc, cố tình lại có một mặt làm người ta đau đầu thế này? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là con người không hoàn mỹ đó sao? Fawkes thà rằng Dumbledore không giỏi thế này, chỉ cần cụ có thể không quá yêu đồ ngọt, vậy thế nào cũng được hết.

Nếu Gellert muốn dụ Dumbledore, chỉ cần có đủ đồ ngọt là được, haizz, làm thú cưng thật khó.

Fawkes ai oán hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Dumbledore, nhưng đang ăn thì cụ đột nhiên thấy lạnh sống lưng.

Không rõ nguyên do liếc qua Fawkes, phát hiện hình như thú cưng nhà mình đã ngủ mất rồi.

"Chẳng lẽ có ai nói xấu sau lưng mình sao? Nhưng mà ngày nào chả có người làm thế, mình đã sớm quen rồi mà.

Sao lần này lại đột nhiên có linh cảm không tốt thế nhỉ? Để mình ngẫm lại xem, Harry đã không sao rồi, vậy tức là Severus, Sirius và mấy người khác sẽ không gây phiền phức cho mình, hiện tại nhà Malfoy chắc có lẽ cũng không thèm đếm xỉa tới mình, họ đang bận chuyện tuyển cử Bộ Trưởng mới kia.

Rốt cuộc là ai đang nhắm vào mình thế nhỉ?" Dumbledore nghĩ không ra, đành nhìn trời lẩm bẩm, cuối cùng vẫn quyết định kệ nó đi, ăn bánh kẹo mới là chuyện quan trọng nhất.

Chờ Gellert trở về, mấy cái bánh kẹo này lại phải giấu đi rồi.

Lúc Andy đi ngang qua, hình ảnh gã thấy là một Hiệu Trưởng gần như muốn vùi đầu vào bánh kẹo.

Andy giật giật khóe miệng, quyết định làm như không thấy gì hết.

Trước kia từng nghe nói Bạch Phù Thủy vĩ đại nhất là người yêu thích bánh kẹo khủng bố nhất, giờ được tận mắt chứng kiến, Andy thật muốn tìm người hỏi xem rốt cuộc là ai đã bồi dưỡng Dumbledore thành ra thế này.

Người đầu tiên cho cụ ta ăn đồ ngọt tuyệt đối đã bị nguyền rủa, tin rằng bất kỳ ai từng bị Dumbledore ra sức đẩy mạnh tiêu thụ bánh kẹo đều sẽ đồng ý cái nhìn này của mình.

"Hiệu Trưởng, hôm nay Grindelwald các hạ không ở lâu đài sao?"

Ngẩng đầu lên, thấy là Andy, Dumbledore thở phào nhẹ nhõm.

May là không phải Minerva, Poppy hay Severus, ba đứa nhỏ đó làm cụ đau lòng hết sức, lúc nào cũng mách với Gellert, hại mình giờ chỉ dám trốn ăn bánh kẹo gần Rừng Cấm.

"Andy, đừng nói cho nhóm Minerva được không, ta vất vả lắm mới tìm được một nơi trộm ăn bánh kẹo."

Nhìn Dumbledore lấy bề ngoài anh tuấn làm ra vẻ đáng thương cực kỳ, khóe miệng Andy run rẩy lạ thường, gã hận không thể quay đầu bỏ đi, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì hết.

Đồng thời gã cũng rất bội phục Grindelwald, thấy người yêu có biểu cảm này mà còn có thể kiên quyết.

"Cụ không lo chuyện tuyển cử Bộ Trưởng mới sao, tôi thấy hình như cụ trông rất thoải mái."

"Ha ha, đã có quá nhiều người lo rồi, cần chi phải thêm ta nữa.

Các cậu phải thông cảm cho một ông lão đi chứ, có thể vui vẻ ăn món mình thích, không cần nghĩ tới mấy chuyện phiền lòng đó, đây mới là cuộc sống về già." Nhớ tới đêm gặp được Andy, nhớ tới lời Gellert đã nói với mình trong Rừng Cấm, Dumbledore bỗng dưng thấy bánh kẹo không còn ngon nữa.

Ẩn cư cùng Gellert, hưởng thụ cuộc sống an bình xế chiều, thật sự có thể chứ? "Huống chi, bây giờ đã có rất nhiều thanh niên xuất sắc rồi, ta cũng nên từ từ rút lui đi thôi, già rồi cũng muốn sống cuộc sống về già, không phải sao?"

"Phải không, cũng đúng, đâu có ai không nghĩ tới cuộc sống an ổn thoải mái đâu, đặc biệt là những người đã sớm có được không ít thành tựu.

Bình thường chỉ có mấy kẻ hoàn toàn không có thành tựu gì, mới vội vã làm chút gì đó mà không suy xét rốt cuộc thứ mình muốn nhất là cái gì." Không nghĩ tới Dumbledore thật sự bắt đầu buông tay nhanh như vậy, Andy đột nhiên nhớ tới biểu cảm trống rỗng, không vui vẻ của các thành viên sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ.

"Thật ra giờ tôi cũng coi như hưởng thụ cuộc sống về già trước thời hạn rồi, tính theo tuổi của tôi.

Nhưng tôi lại cảm thấy cuộc sống thế này tới hơi chậm, tôi hẳn là nên tranh thủ sớm hơn một chút, sớm làm mình sống thoải mái mới đúng."

Nhận ra trên mặt Andy có chút cô đơn, Dumbledore có thể tưởng tượng được cuộc sống không được thấy ánh mặt trời khổ sở thế nào, một đám thanh niên rõ ràng xuất sắc như vậy, lại chỉ có thể núp trong âm u, kết liễu từng sinh mệnh xa lạ.

"Andy, cậu là một đứa bé tốt, đừng từ bỏ hy vọng.

Có lẽ cậu cảm thấy muộn, nhưng cậu đã đạt được cuộc sống mình muốn rồi đó, không đúng sao? Cho dù muộn thì cũng sẽ có chỗ tốt.

Ví như trong đám học sinh, cậu phát hiện có mấy đứa không tồi, cậu có thể trở thành thầy của bọn nó, chứng kiến tụi nó càng ngày càng giỏi.

Đến khi tụi nó tốt nghiệp, cậu sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.

Khi tụi nó ra ngoài xã hội gây dựng được sự nghiệp, cậu sẽ cảm thấy rất kiêu ngạo.

Đây là lý do vì sao ta không muốn rời khỏi Hogwarts, không muốn rời tụi nhỏ.

Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có học sinh làm ta buồn lòng, nhưng cơ bản thì tất cả đều tốt.

Bọn nhỏ có sự nhiệt tình và tinh thần phấn chấn, có thể khiến ta cảm thấy mình còn chưa tính là già, cuộc sống cũng không đến mức không có vui vẻ và hy vọng."

Nghe Dumbledore cổ vũ, Andy nhớ tới Harry Potter và Draco Malfoy, cũng nhớ tới cặp sinh đôi Weasley lúc nào cũng đầy trò chơi khăm trong trường, còn có cả Hermione Granger có thể lấy một quyển từ điển dày cộm phát huy uy lực vật lý.

Trong trường có nhiều đứa trẻ thú vị đầy tiềm lực như vậy, thấy tụi nó ngây thơ, vui vẻ và phiền não, đúng thật sẽ làm người ta cảm thấy cuộc sống thật ra cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

"Cụ nói đúng, Hiệu Trưởng, trẻ con là điều thú vị kỳ diệu nhất trên cõi đời này.

Thấy tụi nó tươi cươi, không thể không rung động, cũng không có phiền não gì không buông ra được.

Tôi thích đám trẻ đấy, tụi nó giúp tôi cảm thấy quá khứ chỉ là một giấc mơ, hiện tại mới là chân thật."

"Ta cũng thấy thế, sau khi Tom thất bại lần đầu, ta trở về trường học, thấy tụi nhỏ lại lần nữa bắt đầu đi học, làm bài tập, nô đùa.

Khi đó ta cảm thấy, chỉ cần bọn nhỏ còn có thể đi học vui vẻ nhẹ nhàng như vậy, ta không có gì phải sợ hãi cả.

Cực khổ luôn sẽ qua đi, sau bóng đêm sẽ là nắng sớm, mà chính bản thân tụi nhỏ là hy vọng."

- -

Trong lúc Dumbledore và Andy trò chuyện vui vẻ với nhau, Basilisk nghe lệnh của Salazar tiến vào phòng Hiệu Trưởng.

Phát hiện Dumbledore không ở, nó vui vẻ bắt đầu hành động theo kế hoạch.

Tuy có lo Fawkes sẽ đột ngột xuất hiện, nhưng Basilisk tin chắc sở thích mê đồ ngọt cổ quái của Dumbledore đã sớm làm Fawkes khó chịu rồi, nó tin Fawkes sẽ bằng lòng ủng hộ hành động của mình.

Ít nhất là nếu kế hoạch của nhóm Salazar thành công, Dumbledore sẽ bị Grindelwald canh chừng kín mít, sẽ không còn cơ hội chuồn ra ngoài ăn bánh kẹo nữa, càng sẽ không lợi dụng năng lực dịch chuyển không gian của Fawkes để nhập cư bánh kẹo trái phép dùm cụ ta.

Đoán Fawkes nhất định sẽ không cản trở mình, Basilisk vô cùng vui vẻ rải thuốc bột do Helga đặc chế lên đồ ngủ của Dumbledore, đồng thời không tim không phổi cầu nguyện Dumbledore có thể chịu được Grindelwald lăn lộn.

Nếu chịu không nổi, vẫn còn có phu nhân Pomfrey và Severus mà, họ sẽ không để Dumbledore có chuyện được đâu.

À, đúng rồi, hình như Severus đang ngẫm xem làm thế nào tán được Sirius, có lẽ mình có thể giúp một phen.

Mặc kệ thế nào, Severus vẫn là Chủ Nhiệm của Slytherin, còn Sirius xuất thân từ Gryffindor.

Nhớ trước đây Godric không ít lần chèn ép mình, chỉ để được ở riêng với Salazar.

Nó không trả thù được Godric, trả thù một chút học sinh của ngài ấy là điều đương nhiên thôi, thân là thú cưng của Salazar, có thù tất báo là tính chất đặc thù cơ bản nhất.

Basilisk lại nhớ tới vấn đề Harry và Draco ai đè ai, nó quyết định giao tập tranh mà Godric đã giấu cho Harry, coi như học tập kinh nghiệm trước đi.

Rowena kể mấy quyển sách của Godric rất dễ hiểu, chỉ cần có chút đầu óc thì sẽ xem hiểu được, còn kết luận Godric nhờ vào tập tranh đó mới có thể đè được Salazar.

Hừ hừ, Malfoy thì thế nào, ngoại trừ Salazar, Harry đối xử với mình tốt nhất, mình còn lâu mới cho Draco được lời.

Hơn nữa, Malfoy lớn luôn sáng long lanh, Basilisk rất muốn thấy cảnh Malfoy lớn ủ rũ cụp đuôi, hoặc sắc mặt vặn vẹo cũng rất thú vị.

Để giúp Harry chiếm thượng phong, để mình có thể thấy Malfoy lớn biến sắc mặt, Godric cống hiến chút tranh vẽ cũng là điều nên làm..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio