Đây là một khu mộ địa khá lớn trong đêm đen, một cái cây tử sam khổng lồ và một góc xập xệ của giáo đường nhỏ lơ đãng có thể thấy. Một ngọn núi thấp thoáng về phía trái. Cạnh núi có một ngôi nhà cũ xinh đẹp, xa hơn nữa là một ngôi giáo đường mới.Ở đây là Little Hangleton.
Giờ là đêm khuya, người trong làng sớm đã ngủ say. Giữa tĩnh lặng, tiếng côn trùng kêu phá lệ rõ ràng, mà ở góc đường nào đó của làng, cứ việc không có gió, lại như phát ra tiếng sàn sạt, một kẻ khoác áo choàng màu đen đột ngột xuất hiện. Đứng ở góc đường đó, gã dừng một hồi, như đang phân rõ phương hướng, sau đó nhanh chóng cất bước chạy. Như một u linh, thần tốc lướt qua từng cánh cửa sổ trong làng. Cuối cùng xông vào cánh rừng phía Bắc.
“Crouch! Sao mày tới trễ vậy?” Bóng đen này cuối cùng dừng lại ngoài một sơn động bí mật trong rừng, lúc này, một giọng nữ bén nhọn từ trong truyền ra.
“Tôi không cần phải báo cáo với bà, phu nhân Lestrange!” Bóng đen rất ngạo mạn nói.
“Mày!” Một mụ già tóc tai rối bù, cả ngươi gầy như một bộ xương đi ra, ả rút đũa phép chỉ vào Crouch.
“Dừng tay, Bella!” Một cái giọng bén nhọn khác truyền ra từ sơn động u tối.
“Thế nhưng, chủ nhân…” Mụ già rất không cam lòng.
“Cả hai đều là những người bạn trung tâm nhất của ta, chúng ta hiện tại đang ở thời kì gian nan nhất, càng phải nên đoàn kết.” Giọng bén nhọn ấy nói.
“Dạ, chủ nhân.” Mụ già cung kính nói.
“Vậy, Bartemius thân ái của ta, ngươi tra được tình báo có giá trị gì?” Giọng trong bóng tối mang theo một chút lười biếng tận lực.
“Ca ngợi ngài, chủ nhân. Lai lịch của hiệu trưởng mới Hogwarts, đến nay vẫn không có đầu mối…” Bartemius • Crouch nói.
“Phế vật!” Bellatrix bên cạnh mắng một câu.
“Im miệng, Bella, ta nghĩ, đã là kẻ lánh đời nhất định sẽ rất khó tra, ngươi không phải cũng không đọc được gì từ ký ức của cô bé kia sao? Được rồi, Bartemius, tin tức khác đâu? Ta tin tưởng ngươi không thể không có thu hoạch gì? Nếu không, ta phải suy nghĩ nên làm cách nào khiển trách ngươi…”
“Có một chuyện, tôi không biết chủ nhân có hứng thú không…” Bartemius do dự nói.
“Là gì vậy?”
“Chủ nhân, ngài hẳn biết Grindelwald ở Đức? Ông ấy hiện đang qua lại rất gần với nhà Potter, có kẻ nói, bác chồng của ông ấy từng từ nhà Potter gả qua.” Bartemius có chút co quắp.
“Không sao, ông ta bất quá là tìm kiếm người hợp tác mà thôi, chỉ cần ta giết hai cái ‘Cứu Thế Chủ’ kia, ông ta chỉ có thể chọn ta.” Giọng nam trong bóng tối tự đắc.
“Dạ, đương nhiên rồi, ngài là Hắc Ám Công Tước vĩ đại.” Bartemius dâng lên một câu nịnh bợ, “Bất quá, tôi muốn nói không riêng là vậy, mà là, Grindelwald trong một lần nói chuyện nhắc tới một cái khác.”
“Là gì vậy? Người bạn thân ái của ta.”
“Nghe ông ấy nói, Potter ở ba năm trước phát hiện một bảo vật ở Hogwarts.”
“Bảo vật?”
“Dạ, có người nói nó được phát hiện trong một căn phòng đối diện với tấm thảm Barnabas ngu ngốc dạy cự quái múa ba-lê ở lầu tám, nhưng tôi nhớ ở đó không có căn phòng nào cả.” Bartemius nói.”Người bạn của ta, Hogwarts có rất nhiều bí mật.”
“Dạ, chủ nhân.”
“Vậy, tiếp tục câu chuyện thú vị của ngươi đi, bảo vật là gì?”
“Một cái mũ miện, mà còn theo khảo chứng hẳn là trí tuệ của Ravenclaw.” Bartemius mang theo nịnh nọt nói, “Tôi nhớ chủ nhân rất thích thu thập vật phẩm pháp thuật…”
“Crucio!” Một ánh đỏ bắn ra từ bóng tối, trúng vào người Bartemius.
“A…” Bartemius bị Cruciatus Curse bắn trúng, ngã xuống đất co quắp, “Vì… Vì… sao…, chủ nhân?”
“Thân là người hầu không nên phỏng đoán yêu thích của Voldemort vĩ đại!” Trong bóng tối truyền ra ngôn ngữ cuồng vọng của Voldemort, sau đó trừng phạt dừng lại, “Ngươi có thể đi rồi.”
“Dạ… dạ, chủ nhân. Barty xin cáo lui.”
Nói xong, Bartemius nhịn xuống cơn đau của Cruciatus Curse, lập tức Apparition.
Mà Peter và Bellatrix thì nín thở, bọn họ biết chủ nhân đang rất giận.
Qua một hồi, bóng tối truyền tới tiếng tê tê âm u khiến người khó chịu, sau, Voldemort đuổi Peter đi, gọi gã lấy chút nước. Ở khi Peter đi rồi, gã dùng cái giọng nham hiểm không thôi nói: “Bella, ta có thể tin ngươi sao?”
“Ta là người hầu trung thành nhất của ngài!”
“Vậy, Bella, ta cho ngươi mấy nhiệm vụ, ngươi thay ta đi làm.”
“Dạ!”
…
…
Thời gian đã là cuối tháng , từ sau nhiệm vụ thứ hai Harry không còn lên bất cứ chương trình học nào nữa, bao gồm cả chức trách thủ tịch đều giao cho Severus. Vì, anh lo cho y. Mà còn từ sau ngày nôn mửa bên hồ, cuộc đời nôn mửa của y đã bắt đầu, trên cơ bản ăn ói, ói lại ăn. Điều này khiến y rất không dễ chịu, cuối cùng vẫn là Severus tra xét kho sách của Prince, dùng máu của mình pha với nước mắt phượng hoàng cho y uống một tuần mới khiến bệnh nôn mửa này đỡ hơn. Hiện tại chỉ cần không phải mùi vị ghét lắm, y sẽ không có vấn đề gì.
Ba đứa bé khiến thân thể y ngày một nặng, cũng làm tinh thần y không tốt lắm, thế nên, Severus cưỡng chế y phải nghỉ ngơi. Có người yêu viện trưởng thả tay, lại có cha mẹ chăm sóc, Harry đành phải “không để ý tới chuyện bên ngoài” rúc mình trong hầm. Đương nhiên, không phải hoàn toàn nằm bất động, điểm này không tốt cho bọn nhỏ. Ví dụ như ở khi Severus lên lớp, y sẽ dọn dẹp hầm, quét rác ví dụ như, mỗi ngày trước bữa sáng và sau bữa tối, Severus sẽ cùng y tới Rừng Cấm tản bộ ví dụ như, cuối tuần, Severus sẽ làm một câu thần chú bỏ qua cho bụng y, rồi bọn họ xuống Hogsmeade đi dạo.
Thỉnh thoảng, Severus sẽ gọi bọn Draco tới hầm, Harry tán gẫu được một lát rồi ngủ, sau đó chờ y tỉnh lại là nằm trong lòng Severus, mà bạn của y sớm đã tán loạn. Mỗi tuần Severus sẽ muốn y ba đến bốn đêm, để y và bọn nhỏ không cần lo lắng vấn đề nhu cầu, song song có cảm giác an toàn.
Y còn nhớ, có một lần thấy vòng eo tròn vo của mình, y có chút thất bại hỏi Severus: “Sev, anh đối với em như vậy còn có hứng thú sao?”Severus không trả lời, anh hôn bụng Harry, lại hôn môi y, sau đó kéo tay y sờ vào hạ – thể cứng ngắc, ở khi y đỏ mặt tía tai cười khẽ nói: “Ha hả, em tùy thời tùy chỗ có thể khiến ta biến thành dã thú không biết tiết chế, đừng hoài nghi lực hấp dẫn của mình với bạn lữ…”
“Harry, sáng nay bọn nhỏ có ngoan không?” Khi Harry ngọt ngào hồi ức, Severus đã dạy xong tiết buổi sáng, cầm bài tập của các học sinh vào hầm.
“Vẫn ổn, không đá em nữa.” Harry đứng dậy, đặt quyển sách mình vừa lật sang bên, rót một ly nước rồi ở khi Severus sửa sang lại bài tập trên tay xong cho mình hai cái “Scourgify” ngồi xuống cạnh Harry, đẩy tới.
Severus nằm sấp lên bụng Harry như một đứa bé nghe động tĩnh, Harry cười sờ mái tóc đen của anh: “Hình như hơi dầu, Sev, chiều về nhớ gội đầu.”
“Biết rồi.” Severus đáp.
Harry nhớ tới một tháng trước, khi bọn nhỏ lần đầu tiên động. Y cũng là khi ấy mới thấy được mặt trẻ con của người đàn ông này——
Chiều ngày đó, Severus dạy xong tiết độc dược học của năm thứ ba về hầm, vừa oán giận với Harry lũ “tiểu cỏ lác” của Gryffindor lại gây ra sự cố, vừa âm thầm dẫn y tới sô pha ôm y ngồi lên chân. Harry lẳng lặng nghe kể về sự cố lớp học, rồi nhẹ nhàng bóp vai cho anh, để anh dễ chịu hơn.
“… Em nói, ta trừ chừng ấy điểm có phải quá ít không?” Severus nói.
Bụng Harry lúc ấy đã lớn như phụ nữ có thai sáu tháng, y đang định nói vài câu bình luận, đột nhiên, một cảm giác như có như không, như là hồ điệp đang vỗ cánh khiến y ngây ngẩn, sau đó y nghi hoặc sờ bụng mình, nói với Severus: “Hình như vừa rồi bọn nhỏ động.”
Severus có chút phản ứng không kịp sững sờ một lát, sau chớp mắt mấy cái.
“Cảm giác thế nào?” Anh lập tức xoa bụng y hỏi.
“Ừ, như là hồ điệp vỗ cánh vậy không rõ lắm.”
“Harry, bọn nhỏ vừa rồi thật là động à?”
“Không phải ảo giác, Sev, tuyệt đối không phải.” Harry nói, “Bọn nhỏ động, thật đấy.”
Sau đó cả buổi tối, Severus quăng mớ bài tập cho Draco, mà anh thì nằm sấp trên bụng Harry, chờ suốt đêm, kết quả là bọn nhỏ căn bản không nể mặt.
Severus lại làm không biết mệt, bài tập có Draco, dù sao ông cụ non ấy làm giáo sư độc dược nhiều năm như vậy, chấm bài tập gì đó, không phải đã thuần thục sao? Thế nên, Severus quang minh chính đại bóc lột con trai đỡ đầu đáng thương.
Nhưng mà, khiến Severus đang cảm giác được bọn nhỏ động, là ở nửa tháng sau.
Khi đó, Harry đang ngồi trong lòng Severus đọc sách, Severus cũng vậy, nhưng một bàn tay lại như có như không sờ bụng y.
“Ừ!?” Ngay lúc nào đó, bàn tay để trên bụng cứng ngắc, Snape không thể tưởng tượng được nhìn Harry cũng kinh ngạc, “Bọn nhỏ vừa rồi… động à?”
Harry không quá xác định, mấy lần trước không rõ như vậy, nó phải chăng đại biểu cho việc bọn nhỏ đã có thể tuyên cáo với người ngoài sự tồn tại của mình? Y để tay lên bàn tay Snape đặt trên bụng, có chút mong chờ, ba đứa bé hình như cũng biết sự mong chờ ấy, một khắc sau không biết là cái nào lại đá Harry một cái.”Há, hơi đau, Sev, cảm giác được không. Há, bọn nhỏ đang chào anh đấy.” Harry như thật như giả liếc xéo bạn lữ đang dại ra nhà mình. Severus lúc này đã khôi phục lại, chỉ là ánh mắt không rời khỏi cái bụng vừa cộm lên của Harry.
“Harry…” Severus sờ chỗ vừa nãy cộm lên giờ đã xẹp xuống, “Đau lắm à?”
“Không nhiều.” Harry nhỏ giọng nói.
“Không cho khi dễ Harry, nếu không, chờ mấy đứa đi ra…” Severus uy hiếp bọn nhỏ.
Harry không khỏi bật cười, Severus này, thật là trẻ con, mới mấy tháng thôi, đã uy hiếp như vậy…
Bất quá, càng nhiều là cảm động. Một cảm giác được nâng trong lòng bàn tay quý trọng.