Những ngày sau đó có thể nói là yên bình. Jessica vẫn hằng ngày lên lớp, tan học thì đến văn phòng Sirius tập luyện hóa thú, thời gian rảnh rỗi thì đến chỗ Snape floo về nhà ăn tối cùng mẹ Cassandra, mỗi tối thứ sáu thì vẫn như cũ theo đám bạn đến hâm Slytherin quẩy tiệc, cuối tuần thì cùng Harry đến Hogsmeade hẹn hò.
Nói chung là mọi chuyện đều rất bình thường, cho đến gần cuối tháng mười, hai đoàn đại biểu của hai trường Durmstrang và Beauxbatons cuối cùng cũng đến Hogwarts.
Mặc dù là đến muộn hơn công bố của cụ Dumbledore là hồi đầu tháng, xong họ vẫn đã đến rồi. Thân là trường nhận nhiệm vụ tổ chức cho cuộc thi, Hogwarts hiển nhiên phải được chuẩn bị cẩn thận,
Hồi tuần trước, Jessica trông thấy một số học sinh năm trên của các nhà nổi tiếng ngoan ngoãn được cô McGonagall chọn lựa, nghe bảo là để chuẩn bị cho việc tiếp đón khách mời.
"Jessica, mau ra đây nhìn này"
Một buổi đang ngồi trong thư viện làm bài tập, Jessica đột nhiên bị Pansy thúc giục, đành phải mặc lại áo chùng rồi chạy theo cô nàng.
"Là trường Durmstrang đúng không?". Forever chỉ về con thuyền buồm vừa ngoi từ dưới nước, phấn khích kêu lên, hào hứng tới nổi nếu không có Draco giữ lại thì e là cô nàng đã rơi xuống khỏi lan can rồi.
Jessica cũng lú đầu ra chỗ lan can, quả nhiên trông thấy một con thuyền buồm vô cùng to lớn đang neo ở Hồ Đen. Trên đó có huy hiệu của trường, với một chữ D rất lớn được thêu trên cánh buồm màu đỏ sậm.
Nhìn tấm ván được bắc lên bờ, sau đó là đoàn đông người bước xuống từ thuyền. Jessica không khỏi cảm thán sự to lớn của mấy chàng trai Bắc Âu, cứ như là cô đang nhìn thấy một phiên bản mạnh mẽ hơn của Crabble và Goyle vậy.
"Nhìn kìa". Pansy phấn khích kêu lên. "Là Viktor Krum"
Jessica liền hóng hớt nhìn theo cánh tay của cô bạn thân. Quả nhiên nổi bật nhất trong đoàn đại biểu Durmstrang là chàng Viktor Krum đã chơi cho vị trí tầm thủ trong đội Bungari mà bọn họ đã xem ở cúp Quidditch thế giới hồi hè.
Anh chàng vẫn cao ráo và điển trai như cũ. Bộ đồ màu đỏ nâu với lông thỏ quấn quanh cổ khiến anh ta càng thêm rắn chắc khỏe mạnh, không khỏi làm bao cô nàng ở Hogwarts đều không nhịn được mà điêu đứng.
"Đẹp trai thật". Jessica chép miệng khen thầm. "Pansy, mục tiêu nhiệm vụ của mày năm nay đây. Hãy hốt anh Krum đi, để tao được làm mẹ đỡ đầu cho đứa con của chàng trai hot nhất đội Bungari"
"Nghe tuyệt đó". Pansy bật cười.
"Nhìn kìa". Lần này thì đến phiên Blaise. "Là trường Beauxbatons"
Đám nhỏ lại lần nữa dời tầm nhìn của mình từ Hồ Đen lên bầu trời. Trên nền trời xanh thẫm, một cỗ xe khổng lồ màu xanh lơ, có kích cỡ của một cái nhà lớn, lướt ngang đầu bọn họ, được kéo bởi khoảng chục con ngựa vàng trong không trung, con nào cũng có cánh và to bằng cả con voi.
Sau một hồi lượn qua lượn lại để tìm chỗ trống đáp xuống, chiếc xe cuối cùng cũng đáp xuống hẳn. Cả cỗ xe màu xanh lơ nảy lên trên những cái bánh xe khổng lồ, trong khi mấy con ngựa bằng vàng thì cứ lúc lắc những cái đầu to cồ và đảo những cặp mắt đỏ, to và đầy dữ tợn của chúng.
Jessica chỉ vừa kịp nhìn thấy cánh cửa của chiếc xe kéo có mang huy hiệu có hình hai cây đũa vàng gác chéo, mỗi cây phát ra ba ngôi sao, thì cửa đã mở ra.
Một cậu bé mặc áo khoác xanh da trời nhợt nhạt từ trên xe nhảy xuống, cúi mình tới trước, lần tìm cái gì đó dưới sàn xe, rồi mở ra một lốc bậc thang bằng vàng. Nó nhảy lùi ra sau một cách kính cẩn. Rồi Jessica thấy một chiếc giày cao gót màu đen, sáng lấp lánh thò ra từ trong xe, mà chiếc giày thì cứ to như chiếc xe trượt tuyết của cô hồi còn bé vậy. Theo ngay sau đó, gần như tức khắc, là một người đàn bà to con nhất mà cô từng thấy trong đời. Điều này khiến Jessica hiểu được lý do kích cỡ của chiếc xe và của mấy con ngựa.
"Cứ như một lão Hagrid phiên bản nữ vậy". Draco bình luận, không quên giữ chặt Forever để cô nàng không ngã xuống khỏi lan can.
"Nhưng bà ấy nhìn sang trọng hơn lão Hagrid nhiều". Theodore nói.
Jessica gật gù đồng ý, không quên tiếp tục quan sát người phụ nữ kia.
Cũng có thể vì quá quen với lão Hagrid – Jessica thấy người phụ nữ này, người mà đã đứng ở chân bậc thang, nhìn quanh cái đám người đang tròn mắt chờ đợi, dường như to lớn một cách bất thường. Khi bà bước vào vùng sáng trải loang từ Tiền sảnh ra, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp, với làn da màu trái ôliu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc đen được bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót.
Bà ta mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, mang rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay của bà, khiến Jessica và Pansy đều phải kêu lên mấy tiếng ngưỡng mộ sự giàu có đó.
Cụ Dumbledore từ trong bước ra, bắt đầu vỗ tay. Đám học sinh thanh lịch được chọn lựa kĩ càng để không làm mất mặt trường như một số thành phần nào khác liền theo đuôi, cũng bắt đầu vỗ tay. Xung quanh chỗ lan can cách đó một khoảng không xa không gần, có mấy đứa năm Nhất năm Hai đầy tò mò nhón chân lên để có thể quan sát người phụ nữ khổng lồ này cho rõ hơn.
Mặt bà giãn ra thành một nụ cười hòa nhã khi bước về phía cụ Dumbledore, chìa một bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore, vì bản thân cũng đã rất cao, nên cụ cũng chỉ hơi nghiêng mình là đã hôn được bàn tay đó.
Cụ nói. "Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts."
Bà Maxime đáp lại, giọng trầm trầm nhưng lại hơi ngọng. "Ông Dumbly-dorr, ông khõe không?"
"Khỏe lắm, thưa bà." Cụ Dumbledore nói.
Bà Maxime vẫy một bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng giới thiệu. "Học trò của tôi."
Jessica nãy giờ chỉ lo tập trung chú ý vào bà Maxime và đám đá mắt mèo của bà giờ để ý thấy có khoảng một tá con trai và con gái, cỡ chừng mười bảy mười tám, đã bước ra khỏi xe và đứng đằng sau lưng bà Maxime. Người nào người nấy cũng run lập cập, mà cũng chẳng có gì ngạc nhiên lắm vì áo chùng của bọn họ dường như được may bằng tơ mỏng, và không thấy người nào mặc áo khoác cả. Một vài đứa quá lắm thì chỉ quấn khăn choàng và khăn len quanh cổ mà thôi.
Từ chỗ đang đứng, Jessica có thể nhìn thấy bọn họ đang chăm chú ngước lên nhìn lâu đài Hogwarts với một cái nhìn e dè trên gương mặt.
Nhìn hai đoàn đại biểu của hai trường bạn dần tiến vào tòa lâu đài, Jessica liền hóng hớt đến quên luôn cả đống bài tập còn chưa xử lí xong.
Pansy thân mật kéo cô đi theo xem, nhưng cuối cùng bị giám thị Filch đuổi về.
"Đừng lo". Theodore nói. "Kiểu gì tối nay cũng gặp ở bữa tối thôi"
"Vậy thì phải về sớm chuẩn bị". Pansy nói. "Jess, đi thôi. Tao cần mày giúp tao chọn quần áo"
"Ủa tưởng ăn tối thì mình vẫn phải mặc đồng phục chứ nhỉ?". Crabble ngây ngô kêu lên.
"Mày để tâm gì thói ăn diện của bọn con gái". Blaise nói. "Mà bây làm bài tập xong chưa? Mai là hạn nộp rồi đấy, có là Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai sống dậy thì giáo sư Snape cũng bắt bây nộp bài tập như thường thôi"
"Lấy hộ tao cái cặp ở thư viện, bàn số ". Jessica dặn dò trước khi bị Pansy kéo đi. "Trong đó có bài tập ngày mai đấy, chép xong thì để lại chỗ cx nhé"
Tối đó, đại sảnh đường càng thêm rực rỡ ánh nến như một lời chào mừng những học sinh từ phương xa.
Hôm nay bên dãy bàn Slytherin và Ravenclaw có kê thêm mấy cái bàn, dường như là để chuẩn bị cho trường Durmstrang và Beauxbatons.
Rất nhanh khi cụ Dumbledore cho khai mạc bữa tối, hai đoàn học sinh của hai trường tiến vào. Durmstrang được phân ngồi cùng Slytherin, Beauxbatons thì ngồi cùng Ravenclaw.
Đối với sự tăng động của hai nhà Hufflepuff và Gryffindor, hiển nhiên là cô McGonagall chẳng dám đánh cược để cho bọn họ ngồi cùng những vị khách quý của trường.
Viktor Krum ngồi cùng Draco. Thiếu niên nhà Malfoy rất có phong thái của một gia chủ tương lai, vô cùng nhã nhặn tiếp chuyện với Krum, nhưng vẫn không bỏ được thói trẻ con mà thỉnh thoảng lại nở một nụ cười thích thú châm chọc đám Gryffindor đang ghen tức với vị trí của mình.
Pansy dĩ nhiên là vẫn mặc đồng phục, nhưng đầu tóc và lớp trang điểm thì lại được cẩn thận chăm chuốt vô cùng. Đối với chuyện này, Jessica từ chối cho ý kiến.
Hu, độc dược dưỡng tóc mà cô năn nỉ bố mãi mới được cho, con này nó bôi một cái hơn nửa lọ, đã vậy còn dùng gần hết đồ trang điểm đắt tiền cô xin mẹ mãi mới được nữa. Nếu không phải Pansy đã nhiều lần hết lòng với cô, thì Jessica đã giết người diệt khẩu rồi.
Ở dãy bàn giáo viên, thầy giám thị Filch đang kê thêm ghế. Thầy mặc một cái áo lễ phục đuôi tôm lỗi thời đã mốc xì, còn cổ lỗ sĩ hơn cả ông nội của cậu bạn Goyle. Jessica có chút ngạc nhiên khi thấy thầy Filch thêm vào tới ba cái ghế, mỗi bên thầy Dumbledore hai cái, cái còn lại thì tuốt ở bên ngoài cùng.
Forever không khỏi thắc mắc. "Chỉ có thêm hai khách thôi mà, sao thầy Filch lại thêm tới năm cái ghế vậy?"
"Chắc là có thêm giáo khảo chấm thi chăng?". Jessica mơ hồ đoán.
Đúng giờ, khi tất cả học sinh đã vào đại sảnh đường và ổn định chỗ ngồi ở bàn các nhà rồi, ban giám hiệu mới bước vào, đi thành hàng lên dãy bàn dài và ngồi xuống. Đi cuối hàng là giáo sư Dumbledore, giáo sư Karkaroff hiệu trưởng trường Durmstrang và bà Maxime.
Ngay khi cô hiệu trưởng của ngôi trường Pháp xuất hiện, đám học trò Beauxbatons liền đứng dựng lên. Một vài đứa Hogwarts phá ra cười. Tuy vậy, đám Beauxbatons có vẻ như không hề bối rối, và chỉ chịu ngồi xuống khi bà Maxime đã yên vị bên trái cụ Dumbledore.
Cụ Dumbledore vẫn đứng, và một sự im lặng bao trùm lấy cả đại sảnh đường vốn luôn náo nhiệt.
Cụ nhìn các học sinh ngoại quốc, cười tươi. "Kính chào các quý ông, quý bà, và đặc biệt là các vị khách. Tôi rất vui mừng khi được đón tất cả các vị tại trường Hogwarts. Tôi hy vọng và tin rằng các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại đây."
Một đứa con gái Beauxbatons vẫn còn khư khư cái khăn choàng quanh đầu phát ra một tiếng cười nhạo báng không lầm vào đâu được khiến Jessica không khỏi chép miệng mà chê trách thái độ kém sang của cô nàng.
Cụ Dumbledore lúc này nói tiếp. "Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc. Giờ tôi xin mời các bạn ăn uống và cứ tự nhiên như ở nhà."
Cụ ngồi xuống, và Jessica thấy lão Karkaroff ngay lập tức ngả sang phía cụ để nói chuyện.
Nếu cô nhớ không lầm, trên báo đã từng đưa tin ông ta là Tử Thần Thực Tử thì phải.
Nhưng mà cũng không liên quan đến cô, cũng chưa có liên quan đến Harry, vẫn là không nên tìm hiểu nhiều.
Những chiếc đĩa trước mặt bọn trẻ như thường lệ bỗng đầy ắp thức ăn. Đám gia tinh trong nhà bếp dường như đã trổ tài hết ga vì tối nay có thật nhiều món ăn khác nhau bày ra trước mặt đám bọn họ, bao gồm cả vài món chắc chắn là của ngoại quốc.
Nhìn món Bouillbaisse (món súp cá của vùng Marseille, Pháp, gồm có nhiều loại cá và tôm, sò, ốc hầm với cà chua, nhụy hoa nghệ tây và gia vị ) trước mặt, Jessica hơi nhíu mày. Cô vốn chỉ ăn được mỗi tôm lăn bột rán và chút cá hồi mà thôi, những món hải sản khác thì thôi xin thua. Cứ nghĩ đến cái vị tanh rình của nó là buồn nôn chết Jessica rồi.
Cũng may là có Theodore. Cậu giúp Jessica xử lí bát súp, không quên thay cho cô bánh mì rán trứng cá hồi của mình.
Tầm vài phút sau, lão Hagrid trở về với cái bàn tay được băng bó nặng nề. Jessica hơi nhướng mày, loáng thoáng nghe được thằng bồ cô và hai đứa bạn thân của cậu nói gì đó về tụi quái tôm.
Khi Jessica ăn xong bữa tối, cô trông thấy hai cái ghế trống còn lại giờ đã có người ngồi. Ludo Bagman ngồi một bên giáo sư Karkaroff, trong khi ông Crouch thì ngồi bên cạnh bà Maxime.
Cái còn lại ở ngoài cùng cũng đã có người ngồi, nhưng gây sửng sốt hơn khi đó là Alastor Moody, vị thần sáng tài giỏi đã lấp đầy một nửa buồng giam còn trống ở nhà tù Azkaban.
"Ôi lạy Merlin". Blaise thầm kêu lên. "Đó là Mắt Điên Moody"
"Sao ổng lại ở đây?". Goyle nói. "Không lẽ lại có tù vượt ngục?"
Jessica hơi nhướng mày, linh cảm bắt đầu ngửi thấy mùi plot twist cực nguy hiểm ở đây.
Khi kết thúc giờ tráng miệng và những cái đĩa bằng vàng cũng đã được dẹp sạch sẽ, cụ Dumbledore lại đứng lên.
Cụ mỉm cười trước biển học trò đang ngước mắt lên, dõng dạc nói. "Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam Pháp thuật sắp bắt đầu. Tôi muốn có vài lời giải thích trước khi chúng tôi mang cái rương nữ trang để làm rõ quá trình chúng ta sẽ tiến hành trong năm nay. Nhưng đầu tiên, cho phép tôi giới thiệu với những ai chưa biết, ông Bartemius Crouch, Trưởng Ban hợp tác Quốc tế về Pháp thuật."
Có vài tiếng vỗ tay lộp độp làm lệ.
"... và ông Ludo Bagman, Trưởng ban Thể thao và Trò chơi pháp thuật."
Một tràng vỗ tay dành cho ông Bagman lớn hơn khi dành cho ông Crouch, có vẻ bởi danh tiếng tấn thủ của ông, hay đơn giản chỉ vì ông dễ thương hơn. Ông đón nhận điều này với một cái vẫy tay vui vẻ. Ông Bartemius Crouch thì không hề vẫy tay hay mỉm cười khi người ta xướng tên ông lên. Nhớ lại ông trong bộ quần áo đứng đắn ở Cúp Quidditch Thế Giới, Jessica đã thấy ông khá lạ lùng trong chiếc áo chùng phù thủy, hàm ria bàn chải và đường ngôi thẳng tắp của ông trông có hơi dị hợm bên cạnh bộ râu cùng mái tóc dài trắng muốt của cụ Dumbledore.
"Và cuối cùng là thanh tra thần sáng đến hỗ trợ giám sát cho kì thi lần này, ông Alastor Moody". Cụ Dumbledore nói.
Mắt Điên rũ mắt nhìn họ, con mắt giả của lão cứ liếc qua liếc lại làm Jessica không nhịn được mà nổi da gà.
"Ông Alastor đây cũng sẽ hỗ trợ giáo sư Black trong việc dạy học môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, vì Bộ Pháp Thuật đã thêm vào một số nội dung mới cho các trò ở chương trình học". Cụ Dumbledore nói, làm cả đám học trò nhỏ đều hơi ngạc nhiên, vì chưa từng có năm nào mà Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám có thêm trợ giảng cả.
Nhưng không để bọn họ đi sâu chuyện này quá lâu, vì cụ Dumbledore đã lần nữa chuyển hướng về cuộc thi Tam Pháp Thuật. Đối với đám thiếu niên nhỏ tuổi bọn họ, vấn đề này dĩ nhiên thú vị hơn chuyện xuất hiện một trợ giảng hơi tưng tửng nhiều.
"Ông Bagman và ông Crouch đây đã làm việc không mệt mỏi suốt mấy tháng qua để chuẩn bị cho Thi đấu Tam Pháp thuật. Và họ sẽ cùng giáo sư Karkaroff, bà Maxime, và tôi ở trong ban giám khảo để đánh giá nỗ lực của các quán quân."
Khi nói đến từ quán quân, sự chăm chú của đám học trò đang dỏng tai nghe có vẻ như tăng lên thêm. Hình như cụ Dumbledore nhận ra sự tĩnh lặng đột ngột của tụi nhỏ, nên cụ mỉm cười và nói. "Cái rương nữ trang, rồi, mang vô đi, ông Filch".
Giám thị Filch, nãy giờ không ai để ý, vẫn đứng núp trong một góc xa của sảnh đường, tiến về phía cụ Dumbledore, mang theo một cái rương gỗ lớn khảm đầy đồ trang sức. Cái rương trông quá cũ kỹ, thậm chí có thể nói là mục nát theo gu thẩm mĩ của đám Slytherin bọn họ.
Trong khi thầy Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn, trước mặt cụ Dumbledore thì vị hiệu trưởng ong mật lại nói tiếp. "Các chỉ dẫn về những bài thi mà các nhà quán quân sẽ phải làm trong năm nay đã được ông Crouch và ông Bagman xem xét kỹ, và họ cũng đã có những sắp xếp cần thiết cho từng thử thách. Sẽ có ba bài thi, trải dài suốt cả năm và sẽ kiểm tra các vị quán quân theo nhiều cách khác nhau, về kỹ năng pháp thuật, lòng can đảm, khả năng suy luận. Và dĩ nhiên, là khả năng đối đầu với nguy hiểm."
Nghe đến lời cuối cùng, Jessica có cảm giác cả sảnh đường đều im lặng, đến nỗi dường như không ai dám thở nữa.
Cụ Dumbledore tiếp tục, giọng vẫn trầm tĩnh. "Như các trò đã biết, sẽ có ba quán quân so tài trong cuộc thi đấu, mỗi người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm xem mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh, đó là Chiếc Cốc Lửa."
Cụ Dumbledore nói tới đây thì rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc lớn khá thô kệch đẽo bằng gỗ.
Jessica thề, sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng cháy phừng phừng tới tận miệng cốc.
Cụ Dumbledore khép cái rương lại, động tác cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ.
Xong xuôi, cụ nói tiếp. "Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên và trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vào trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại ba cái tên của ba người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở Tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức. Nhưng để đảm bảo rằng không có trò nào không đủ tuổi nào bị cám dỗ, một khi cái Cốc lửa được đem vào Tiền sảnh rồi, tôi sẽ vẽ một lằn tuổi quanh cốc. Sẽ không trò nào dưới mười bảy tuổi bước qua nổi cái lằn này đâu."
"Nụ cười của lão creepy thật". Pansy thầm thì với Jessica.
"Công nhận". Jessica cũng gật gù đồng ý.
Cụ nhìn quanh, với nụ cười thân thiết, rồi nói tiếp. "Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vào chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc. Và khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vào chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc."
Khi tất cả được phép rời khỏi đại sảnh, Jessica lách qua đám bạn mình để đến chỗ Harry.
Cô vẫy tay với cậu, làm Harry đang nói chuyện với đám anh em nhà Weasley liền phải đi qua.
"Sao thế?". Cậu hỏi.
"Nếu mày dám bỏ tên mình vào cái cốc đó". Jessica trừng to mắt nhìn cậu. "Thì tao sẽ nguyền mày thành cóc rồi cho vào vạc độc dược của bố tao đấy"
"Bình tĩnh nào". Harry bật cười hôn lên môi cô. "Anh đâu có điên đâu mà làm vậy"
"Vậy thì tốt". Jessica hài lòng. "Rồi về ngủ đi, mai gặp lại"
"Thế thôi á?". Harry nhướng mày. "Không hôn chúc ngủ ngon à?"
"Mày muốn bố tao làm gỏi mày lắm à?". Jessica trừng cậu, xong vẫn nhìn quanh rồi lén lút hôn lên má thiếu niên một cái.
Harry hài lòng mỉm cười, vui vẻ xoa đầu cô một chút, lại níu kéo thêm một chút mới thả người đi.
(Hằng: muốn khoe nhẹ với mấy cô là cây đũa phép toi về rồi :")