4.
Mười năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi xin vào làm ở một công ty thương mại. Lâm Mặc là quản lý phòng nội dung, cũng là thầy dìu dắt tôi.
Lâm Mặc được công nhận là một người tài giỏi, khách hàng lớn của công ty đều do hắn đại diện phụ trách. Thường xuyên có công ty đối tác nghe danh tới tìm, chỉ rõ là muốn đích thân hắn làm đề án. Nhưng hắn có tiếng là khó giao tiếp, ỷ có tài nên kiêu ngạo, đặc biệt cực kỳ hà khắc với người mới.
Lâm Mặc dạy tôi viết nội dung, không những không khen ngợi, còn thường xuyên thúc giục tôi làm nhanh lên. Ban đầu, vì hắn nghiêm khắc và tính cách thay đổi thất thường, tôi cực kỳ sợ hắn. Lâm Mặc phê bình một câu là cả ngày tôi đều lo lắng bất an, mỗi lần nộp dự án cũng phải chuẩn bị tâm lý rất lâu, sợ bị hắn từ chối.
Tôi vừa tự ti vừa cố gắng, coi sự cay nghiệt của hắn là nghiêm khắc, sự phủ định của hắn là yêu cầu cao. Trong sự phê bình của hắn, tôi nhanh chóng phát triển, rất nhanh có thể tự mình điều hành một bộ phận và độc lập phụ trách hạng mục của đối tác.
Sau đó tôi phát hiện ra, ngoài công việc, sự chăm sóc của Lâm Mặc dành cho tôi có chút vượt quá giới hạn.
Đêm đầu hạ, ở góc phố nơi ngã tư đường có cửa hàng bán kem và đậu rang. Sau cơm tối, thỉnh thoảng Lâm Mặc mua cho tôi một que kem đậu đỏ, đôi khi là một túi hạt dẻ ngào đường. Bản thân hắn lại không ăn, yên lặng hút thuốc dưới ánh đèn đường, nhìn tôi vui vẻ ăn hết. Sau đó, chúng tôi cùng nhau tản bộ, quay về công ty tăng ca.
Có khi tăng ca quá muộn, Lâm Mặc sợ tôi về một mình không an toàn nên luôn tự mình đưa tôi về nhà rồi quay lại công ty làm dự án suốt đêm.
Phòng làm việc của Lâm Mặc lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc lá. Mỗi lần thức đêm tăng ca, hắn đều hút rất nhiều thuốc.
Hắn nói với tôi, mỗi một phương án được xử lý thành công trong tay người làm thương mại đều tượng trưng cho những đêm thức trắng, vô số lần tăng ca, bao ngày không ngủ nghỉ, được hoàn thành trong những cơn đau đầu và choáng váng xen kẽ nhau.
Cuối tháng, các bộ phận tổ chức buổi liên hoan. Rượu quá ba tuần, Lâm Mặc giơ ly lên, hứng khởi nói:
"Kính những chặng đường xa xôi, kính những điều tạm bợ trước mắt, kính tất cả những người làm thương mại đã ngày đêm tăng ca phấn đấu!"
Mọi người nâng ly ủng hộ, tôi cũng bị lây cảm xúc hào hùng từ hắn, tự hào vì đã trở thành thành viên của bộ phận quảng cáo, cũng cảm thấy may mắn vì có một người thầy ưu tú.
Hồi đó, đối với Lâm Mặc, tôi chỉ có lòng kính ngưỡng, không có ý mến mộ.
Cho đến một lần, mọi người cùng nhau đi hát. Trong phòng KTV mờ ảo, Lâm Mặc bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi. Hắn yên lặng nhìn tôi, nửa tỉnh nửa say, giọng nửa hài hước nửa nghiêm túc thủ thỉ bên tai tôi: “Hứa Hủ, em có biết em rất dễ thương không?”
Trái tim tuổi trẻ dễ xao động, không chịu nổi khiêu khích như vậy. Hắn chẳng qua chỉ dùng giọng mập mờ khen tôi dễ thương, cũng chưa từng nói qua một chữ thích, nhưng trong lòng tôi lại âm thầm đáp hàng ngàn lần: ”Em đồng ý.”
Đêm khuya cùng nhau ngồi taxi, tôi cùng Lâm Mặc sóng vai ngồi cạnh nhau. Trò chuyện công việc, tán gẫu qua lại, nói về lý tưởng của bản thân. Cuộc nói chuyện đầy vui vẻ, ánh sáng trong mắt hắn như ngôi sao bầu trời đêm, lóe sáng rực rỡ. Tôi muốn dựa gần hắn một chút, nhịn không được chui vào lòng hắn, mà hắn cũng không cự tuyệt.
Sau này, khi tản bộ ở công viên, đi phía sau đồng nghiệp, Lâm Mặc đột nhiên nắm tay tôi. Chúng tôi cứ thế đi một đoạn ngắn, trước khi mọi người phát hiện thì lặng lẽ buông tay.
Khi Lâm Mặc tăng ca, tôi sẽ trông mèo con thay hắn. Cuối tuần không tăng ca, tôi cũng sẽ mặc tạp dề vào bếp nấu canh cho hắn, sau khi nấu xong sẽ rúc lên sô pha xem phim, nửa ngày rảnh rỗi hiếm có cứ như vậy trôi qua.
Tôi cho đó chính là yêu. Cô gái năm hai mươi hai tuổi dành tất cả tình yêu cho một người.
Yêu từ tài nghệ đến chí hướng của hắn, yêu hắn phong trần bất kham; thậm chí mèo hắn nuôi, nhạc hắn thích, sách hắn hay đọc, tôi cũng yêu ai yêu cả đường đi.
Cho đến khi Đường Hiểu xuất hiện.
Lần đầu tiên tôi thấy Đường Hiểu là khi Lâm Mặc bắt đầu chuẩn bị hoạt động cho bên đối tác.
Lần hoạt động này long trọng chưa từng có, Đường Hiểu đứng trên sân khấu với tư cách là người dẫn chương trình. Với tài ăn nói lưu loát sắc sảo, khí chất dịu dàng, trang nhã, cô ta giúp hoạt động lần này tăng thêm không ít vinh dự.
Sau đó Đường Hiểu cũng đến công ty mấy lần, mỗi lần đều ở trong phòng làm việc của Lâm Mặc rất lâu.
Rất nhanh, có lời đồn lan truyền trong công ty rằng Lâm Mặc và Đường Hiểu quen biết nhau từ trước, mà Lâm Mặc vẫn luôn cố gắng theo đuổi Đường Hiểu.
Cũng có người nói, từ lần bắt đầu hoạt động, Đường Hiểu đã là người dẫn chương trình được săn đón ở Đài truyền hình thành phố. Với địa vị của cô ta, nếu như không nhờ mặt mũi của Lâm Mặc thì hoạt động này căn bản không mời nổi cô ta.
Tôi gặng hỏi Lâm Mặc những lời đồn kia là thật hay giả. Lâm Mặc giải thích rằng hai người chỉ là bạn học cũ mà thôi, không phải giống như lời đồn đãi trong công ty.
Mặc dù tôi tin lời Lâm Mặc nhưng chỉ cần Đường Hiểu tới tìm hắn, tôi cũng vẫn tức giận, ngầm trách hắn không ít lần, nhắc nhở hắn chú ý khoảng cách giữa người khác phái.
Mỗi lần như vậy, Lâm Mặc cứ trách tôi nhạy cảm, đa nghi, nhỏ mọn, khiến cả hai cãi nhau rồi kết thúc trong bực bội.
Không bao lâu sau, tôi nhận được thư thông báo sa thải của công ty. Tôi chạy đi hỏi Lâm Mặc lý do, hắn tỏ ra bất đắc dĩ: ‘’Phía đối tác không hài lòng dự án em làm, nói em thái độ không tốt, cũng viết khiếu nại lên giám đốc Vương. Lần sa thải này cũng là do giám đốc Vương quyết định.”
Tôi cảm thấy uất ức: “Bên đối tác kia có tiếng là vô lý, người ở tổ chúng ta đều biết. Một quảng cáo mà cô ta bắt em sửa mười lần, trăm lần em cũng không oán giận một câu. Nhưng sửa xong cô ta vẫn không hài lòng, nói em trực tiếp chép lại ý tưởng của người khác. Điều này thì em không chấp nhận nên tranh luận mấy câu mà thôi. Có tí việc như vậy cũng bị khiếu nại.”
Lâm Mặc mất kiên nhẫn nói: "Có ai làm thương mại không trưởng thành trong lời bắt bẻ và trách mắng của đối tác? Đối tác muốn em sửa thì em sửa đi. Tâm tính nhạy cảm như vậy sao làm thương mại được? Nhân lúc còn sớm cuốn gói về nhà đi!"
Thấy Lâm Mặc không chỉ không an ủi mà còn lên tiếng chỉ trích, nước mắt tôi tuôn rơi khó kiềm được.
Lúc này, lâm Mặc mới dịu giọng lại: "Được rồi, đừng khóc. Tối nay anh không tăng ca, đưa em đi xem phim nhé!"
Lâm Mặc chỉ cần nói một câu mềm mỏng, tâm tình tôi đã bình tĩnh lại. Khi đó, tôi cảm thấy công việc có thể tìm lại, còn tình yêu là bến đỗ. Bị sa thải cũng không có gì ghê gớm.
Vì cần đi phỏng vấn, tôi lại không có quần áo công sở nên năn nỉ Lâm Mặc đi dạo phố với tôi. Trong cửa hàng, tôi nhìn trúng một đôi giày cổ cao, đi thử thì rất thích.
Thời gian yêu đương với Lâm Mặc không tính là ngắn nhưng tôi chưa bao giờ nhận được quà từ hắn. Đôi giày có giá bốn con số này làm tôi chùn bước nhưng lại không bằng một phần mười lương tháng của Lâm Mặc. Nếu như hắn chịu mua cho tôi, chờ phỏng vấn thành công, có công việc rồi, tôi nhất định cũng sẽ tặng hắn một món quà. Tôi yên lặng nghĩ.
Nhưng Lâm Mặc không có ý định hào phóng, chỉ nói một câu thấm thía: ""Chờ em tìm đươc công việc mới, khi nào thu nhập một tháng năm ngàn thì em có thể mua được đôi giày này."
Lâm Mặc không quên nhắc nhở tôi rằng tôi chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Khi năng lực không cân xứng với mong muốn thì không cần ước ao những thứ xa vời.
Khi đó tôi không biết, thứ "tình yêu" Lâm Mặc cho tôi chỉ giới hạn trong một gói hạt dẻ ngào đường ấm áp.
Thời gian của hắn mãi mãi chỉ dành cho tăng ca, hắn luôn keo kiệt chia sẻ với tôi mạng lưới quan hệ và tài nguyên. Hắn luôn nói: "Hứa Hủ, em phải biết độc lập, phải cố gắng thêm chút nữa."
Hắn đã có thâm niên trong ngành thương mại, mà tôi chỉ là đứa nhỏ mới lần đầu bước ra đời. Tôi phải cố gắng như thế nào mới có thể sóng vai với hắn trên con đường đời cơ chứ?
May mà không lâu sau, tôi phỏng vấn thành công, tìm được công việc mới. Tôi vui mừng tung tăng đến chỗ ở của Lâm Mặc như một nữ chủ nhân vui vẻ bận rộn, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn chúc bản thân thuận lợi nhậm chức.
Nhưng khi tôi bỏ quần áo dơ của Lâm Mặc vào máy giặt, từ trong túi quần hắn rơi ra một tờ hóa đơn trang sức. Bên trên chói lọi hiện số tiền là năm con số, lóa mù mắt tôi.
Ngày Thất Tịch ấy, hắn nói với tôi rằng phải tăng ca suốt đêm, không ngờ là đang bận qua đêm với người khác.
Hắn không nỡ bỏ ra mấy trăm tệ mua giày cho tôi, nhưng lại chịu chi một số tiền lớn để mua châu báu cho người khác.
Là hắn không đủ thật lòng, hay là tôi không xứng được sự đối xử tử tế?
Lòng như lửa đốt, tôi chạy đến công ty tìm Lâm Mặc, muốn một lời giải thích từ hắn nhưng lại trơ mắt nhìn hắn ôm eo Đường Hiểu bước ra khỏi tòa nhà công ty.
Làm tình địch, ở trước mặt Đường Hiểu, tôi thậm chí không có cả tư cách cạnh tranh, chỉ có thể lấy khí thế “bạn gái chính quy” ra.
Mặc kệ việc Lâm Mặc chưa bao giờ công khai quan hệ yêu đương của chúng tôi trước mặt mọi người, tôi chạy lên trước, muốn dùng hết sức lực để đánh Đường Hiểu. Nhưng Lâm Mặc đứng bên cạnh đã ra tay ngăn cản.
Tôi chưa kịp quở trách Lâm Mặc phụ lòng đã bị hắn đẩy một cái. Tôi ngã nhào xuống đất, trơ mắt nhìn hắn lái xe chở Đường Hiểu rời đi.
Về sau, tôi vô tình gặp nhân viên công ty cũ. Sau khi nói chuyện mới biết được, năm đó tôi bị sa thải không phải là vì phía đối tác khiếu nại, mà là do Lâm Mặc cố ý tạo nên… Để tự do theo tuổi tình mới, hắn đã muốn đá tôi đi từ lâu.
…
Si cuồng vì yêu, cũng chỉ là một giấc mơ cũ mà thôi. Trong mơ, Lâm Mặc đứng trước mặt tôi, mỉm cười nhìn tôi. Tôi muốn đưa tay chạm vào mặt hắn, nhưng hắn đột nhiên xoay người. Tôi lảo đảo theo sau, gọi hắn: “Lâm Mặc, Lâm Mặc.” Nhưng hắn không dừng lại, càng đi càng nhanh, cách tôi ngày càng xa.
Cuối cùng, hắn biến mất trong sương mù dày đặc.