Hạt Giống Tiến Hóa

chương 124: đoạn tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tranh thủ lúc hỗn loạn, Đức lao tới nhắm vào một mục tiêu mà hắn đã định sẵn từ trước đó, gã Thiên sứ Micheal.

Tấn công phủ đầu, tạo hỗn loạn thế này, cơ hội chỉ có một lần, phải làm tổn hại thực lực kẻ địch càng nhiều càng tốt.

Gã Giáo Hoàng chắc chắn là một kẻ không dễ giết, kỹ năng bảo mạng của hắn chắc chắn là rất nhiều nên mới có thể tự tin một mình đối diện cả nhóm của Đức như thế. Chính vì vậy thay vì dồn sức vào hắn mà chưa chắc có kết quả thì chặt gãy cánh tay trái của hắn trước mới là chính đạo.

Gã Thiên sứ Micheal và cô gái Thánh nữ đều là hai người có chỗ đứng khá quan trọng trong giáo phái này chỉ sau gã Giáo Hoàng mà thôi, nhìn vào cách nói chuyện cũng như vị trí đứng của chúng cũng đủ biết, ưu tiên giết trước một tên sẽ đỡ gánh nặng về sau. Cũng không phải hắn nương tay với phụ nữ, nhưng vị trí đứng của tên Micheal là dễ tấn công nhất, hắn đứng ngay kế bên gã Giáo Hoàng và cũng vừa bị sức ép từ quả tên lửa hất văng ra phía sau.

Một mũi tên lướt qua bên cạnh Đức bắn thẳng tới giữa người gã Thiên sứ đang chật vật cố gắng vung cánh ổn định lại thân hình mình đang bị hất tung lên, đầu mũi tên mang theo hàn quang lấp lóe.

Gã Micheal vội vã xoay cánh chao qua một bên để né, mũi tên đâm trúng vào một bên cánh, quang ấn bùng nổ trên mũi tên nổ bùng ra xung quanh như lựu đạn. Gã hét lên một tiếng đau đớn, lông vũ và cả máu thịt bắn ra tung tóe, một bên cánh của gã bị nổ tan nát, thân thể mất thăng bằng, gã lung lay rơi xuống mặt đất.

Lúc này, Đức đã tới ngay trước mặt, ánh mắt lạnh lùng như một lưỡi dao, Lạc phong kiếm súc thế đã lâu kiếm phong rít lên một tiếng xé gió, nhắm thẳng người gã chém tới.

“A.. aaa” Gã thiên sứ Micheal hét lên điên cuồng, hai tay chắp lại trước người hình chữ X, trên cánh tay quang nguyên lực tụ tập phát ra cường quang sáng chói mắt, thần kỳ đỡ được một kiếm, nhưng tay của gã cũng bị chém đến tận xương, thân hình bay ngược ra sau.

Đức lúc này đột ngột như tách ra làm hai, một trái một phải, một đao, một kiếm, Huyết Tu La xuất hiện bên phải, hắn ở bên trái, hai thân ảnh đồng loạt chém tới.

“Không gggg” Gã Thiên sứ Micheal hét lên tuyệt vọng, huyết đao, kiếm ảnh lướt qua, thân thể của gã lập tức bị chém ra làm ba, chết đến nỗi không thể chết hơn được nữa, ánh mắt vẫn trợn trừng trừng không cam lòng, còn nhiều kỹ năng, còn nhiều vật phẩm, hắn chưa hề kịp sử dụng thì đã tử trận tại chỗ.

Đức ngay lập tức thu xác của hắn vào vòng tay, điểm giao dịch một phát nhích lên hẳn điểm, tên này đã đạt cấp C đúng như dự đoán của Đức, hơn nữa hình như còn thu thêm được một số thứ trên người hắn rất đáng giá.

Việc tiêu diệt tên này dễ dàng như vậy là ưu thế mang đến từ việc đột kích bất ngờ, trong tình trạng kẻ địch hoàn toàn hỗn loạn không kịp thời ứng biến, Đức lại tập trung toàn bộ thực lực mạnh mẽ nhất của mình vào một tên thì miễu sát là chuyện đương nhiên. Điều này một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của sự chuẩn bị và tai hại của sự chủ quan trong chiến đấu.

Nói thì dài nhưng mọi thứ xảy ra cực kỳ nhanh chóng, trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt.

Một đợt bão lửa từ Lan tiếp tục phóng tới, Hiếu cũng không hề rãnh rỗi, khẩu Galting gun xoay nòng liên tục nhả đạn, tiếng súng vang lên chát chúa, đạn cày nát cả một khu vực, bụi đất bay lên mù trời, tiếng kêu thét vang lên không ngừng, đám thiên sứ phía sau một mảnh tán loạn.

Tiếng gầm của gã Trần Văn Hồ lúc này đã truyền tới: “Khốn kiếp”, hắn vung tay lên, trên tay lúc này cây quyền trượng đã hiện ra, gã vung gậy lên cao đánh mạnh xuống đất, hét lớn:

“Thần ảnh chấn quang ba”

Từ dưới đất, vị trí chân gậy phóng ra một luồng cực quang mạnh mẽ lan tỏa ra xung quanh, trong đó còn mơ hồ nhìn thấy hư ảnh của một thiên sứ tám cánh. Xung chấn mạnh mẽ cuốn toàn bộ bụi đất từ vị trí trung tâm ra bên ngoài, những quả bom xung chấn âm thanh cũng bị cực quang đẩy qua làm cho nát bấy.

Xung chấn lan tỏa ra xung quanh, nhanh chóng cuốn tới vị trí của Đức, hắn dậm chân xuống đất, khiên ma pháp mở ra trước mặt, vững vàng đứng đó, Huyết Tu La cũng vận lên cương huyết, toàn thân toát ra một lớp sương máu thân thể vững vàng trước chấn động.

Chỉ có Hiếu lúc này đang hăng máu nhả đạn, bị xung chấn kèm gió bụi hất về phía sau, Thánh Gióng II xoay người một vòng trên không rồi mới chật vật hạ xuống mặt đất.

Thế công hơi dừng lại trong giây lát, Đức tung người nhảy lùi lại phía sau, Huyết Tu La cũng lùi lại đứng qua một bên, Hiếu cũng điều khiển Thánh Gióng II đứng qua ngay bên cạnh, băng đạn trên khẩu Galting cũng vừa hết, nó lập tức thay một băng đạn mới vào trong.

Khói bụi tan đi, để lộ ra gã Trần Văn Hồ và đám thuộc hạ của hắn. Lúc này nhìn cảnh tượng đã có vẻ hơi bị thê thảm.

Lần đột kích vừa rồi, tên Thiên sứ Micheal bỏ mạng tại chỗ trước sự hợp kích của Đức và Huyết Tu La, đám thiên sứ ở phía sau thì bị bão lửa, và làn đạn của súng Galting cày nát, ít nhất đã tử thương một phần ba, số còn lại cũng bị thương nghiêm trọng, năm tên trong tổ Thánh đồ giám sát Đức đã chết bốn chỉ còn lại duy nhất tên cấp C đang trọng thương. Bốn tổ Thánh Đồ còn lại không có tên nào thiệt mạng, bọn chúng ngay sau khi bom nổ phản ứng cực nhanh tụ tập lại thành một trận thế, thần kỳ chống đỡ qua được mấy đợt công kích, chỉ là quần áo trên người lúc này đã hơi bị tơi tả, một số bị mảnh bom đạn xuyên qua người, đang chảy máu ròng ròng.

Thân hình tên Trần Văn Hồ lúc này đã hiện ra sau lớp bụi, bộ Giáo Hoàng bào sáng lên một tầng hào quang nâng hắn lơ lửng trên không cách mặt đất chừng nửa mét, khói bụi không nhiễm chút nào, chỉ là ánh mắt của hắn nhìn Đức như phún lửa.

Đức lúc này nhìn hắn, cười nhạt lên tiếng: “Ta đã cho ngươi sự nhân từ của ta rồi”

Gã lồng ngực phập phồng, lửa giận như ngưng tụ thành thực chất, nghiến qua kẽ răng: “Được, được lắm, ta đổi ý rồi, ta nhất định sẽ cho bọn mày sống không bằng chết”

Gã quay đầu nhìn lại phía sau, cô gái Thánh nữ gật đầu, vung tay lên, quanh người hiện ra những vòng tròn nhỏ sáng lấp lánh mang hoa văn lục tinh, với những chú ngữ kỳ lạ trên đó, lớn giọng nói:

“Thần quang phủ dụ”

Một luồng ánh sáng thánh khiết từ người cô ta tỏa ra xung quanh, đám thánh đồ, và thiên sứ cũng nhanh chóng tụ tập lại, ánh sáng đó tỏa qua khiến vết thương trên người bọn chúng nhanh chóng khép lại, rất nhanh đã biến mất không còn thấy gì nữa.

Đức biến sắc, đây là một kỹ năng trị thương quần thể cao cấp, đã thế nó còn có thời gian trị liệu rất nhanh, nhanh đến mức không hợp thói thường, trong nháy mắt hắn đã liệt cô gái này vào đối tượng nguy hiểm, bắt buộc phải giết trong đợt tấn công sắp tới.

“Giết” Theo tiếng rống giận của gã Trần Văn Hồ, bốn đội thánh đồ cùng xấp xỉ hai trăm tên thiên sứ lũ lượt xông lên.

Đức liếc mắt ra hiệu, ngay lập tức Hân rút một mũi tên gỗ bắn qua bên hông, Đức cũng rút khẩu Desert Eagle cũ mà lâu rồi hắn chưa sử dụng bắn qua bên cạnh, hai sợi dây giá đỡ cây thông biến dị khổng lồ đứt phựt, hai gốc cây to lớn hai bên ầm ầm ngã xuống.

Đây là hai thân cây thông biến dị cực kỳ to lớn, thân cây phải đến ba bốn người ôm mới xuể, cành lá rậm rạp, cao như một tòa nhà sáu bảy tầng. Trước đó, nhóm của Đức đã cắt nó đoạn tới nửa thân xéo qua một bên cố định lại bằng một dây thép phía dưới, dây đứt, cây lập tức đổ ụp, địa hình khu này lại là dốc từ trên xuống, càng khiến chúng ngã nhanh hơn.

“Tản ra … tản ra” Tiếng hét thất thanh vang lên trong đám Thánh đồ, và đám thiên sứ đang trên đà lao tới. Thân cây khổng lồ đã áp xuống đầu bọn chúng.

Trọng lượng khổng lồ của thân cây đè xuống khiến chính cả tên Trần Văn Hồ cũng không dám chính diện đón đỡ, hắn xoay người bay qua một bên né tránh hai thân cây đổ xuống, rống to một tiếng tức giận, quyền trượng trên tay tỏa ra quang mang chói mắt, một ma pháp trận hình lục tinh sáu cánh hiện ra ở phía trước, một luồng năng lượng hình thành ở đầu gậy hướng về phía Đức phóng tới.

Đức nhún người lao về phía trước né tránh, luồng ánh sáng đó cày xé qua khiến mặt đất sau lưng hắn nổ tung. Hắn xoay người một ngọn thương sấm sét đã hiện ra trên tay nhắm thẳng gã Trần Văn Hồ phóng tới. Thương sét tới trước mặt, gã lập tức huy động quyền trượng đánh ngọn thương sấm sét bay ra đâm vào mặt đất phía dưới xuyên thủng một lỗ, âm thanh va chạm phát ra tiếng lẹt xẹt.

“Ầm” “ầm” Lúc này hai thân cây cũng đã rơi tới mặt đất, âm thanh chấn động khủng khiếp vang lên, cả mặt đất cũng trở nên rung rẩy. Lúc cắt cây Đức đã tính toán khá kỹ khiến cho hai cây rơi chéo thành hình chữ X bao trùm một khoảng trước mặt, đám Thánh đồ và thiên sứ hốt hoảng nhảy qua hai bên để tránh né, có hơn chục tên xấu số không thể chạy kịp, đã nét bét ở dưới thân cây. Đội hình của bọn chúng cũng bị phân tách ra làm bốn phần, nhất thời không thể tập hợp lại được.

Ngay lập tức, một mũi tên quang nguyên ấn cực mạnh nhắm thẳng thân hình của gã rần Văn Hồ trên không bắn ra, Hiếu cũng xoay họng súng Galting lên trên không bắn tới, thân ảnh của gã lập tức bị nhấn chìm trong tên bay, đạn lửa.

Nhân lúc gã Văn Hồ bị chặn lại tạm thời, ánh mắt Đức lạnh lùng đầy sát khí nhìn vào thân ảnh cô gái Thánh nữ xinh đẹp đang rơi lại ở phía sau, Lạc phong kiếm hiện ra trên tay, dậm chân lao tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio