Hạt Giống Tiến Hóa

chương 150: thực chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gió rít lên từng đợt, len lỏi qua từng tán cây mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, những bông tuyết trắng xóa tung bay trong đêm tối điểm xuyến thêm vẻ đẹp và lạnh lẽo của trời đêm.

Trong một khoảng trống trải trong rừng cây, một bóng người đang cao tốc di động, ánh mắt nghiêm nghị, kiếm trên tay liên tục huy động, đường kiếm phản chiếu ánh trăng loang loáng mang theo những quang ảnh sắc lạnh trong đêm. Những cành cây bụi ở hai bên ngã rạp dưới từng đợt kiếm phong.

Tuyết xung quanh bay tới bán kính xung quanh ba mét người đó cứ như chạm vào một bức tường vô hình dừng lại không tiến thêm được chút nào.

Người đó thu kiếm dừng tay, kiếm vũ ngưng lại, tiết trời lạnh giá nhưng người đã mướt mồ hôi thấm ướt cả chiếc áo thun thể thao đang mặc trên người, hơi thở hơi loạn nhịp.

Tập luyện đã hơn ba giờ đồng hồ, “Toàn phong kiếm”, “Lôi quyền”, “Phong lôi kiếm khí” “Khiên sét” đều đã diễn luyện qua nhiều lần, cây cối xung quanh đầy những vết chém và vết sét đốt cháy, một vài chỗ điện lưu vẫn còn lẹt xẹt toát ra từng tia lửa điện lách tách trong đêm.

Cơ thể chạm tới cực hạn của thể lực, Đức hít sâu một hơi, tham lam hít lấy từng luồng không khí trong lành vào trong phổi, điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình.

Giờ đã gần năm giờ sáng, trời hơi sáng hơn một chút nhưng tuyết rơi, và mây đen, cộng thêm rừng cây rậm rạp khiến mọi thứ vẫn còn tối om, chậm rãi hít sâu thở ra điều hòa nhịp thở của mình, Đức tập trung tinh thần di chuyển dòng kim khí từ lõi Burst – Trance và Rise khắp thân mình một vòng phục hồi lại năng lượng và thể lực tiêu hao.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân sột soạt phía sau, khiến Đức quay người nhìn lại, trong bóng tối, Toàn chậm rãi bước tới, nó tung người nhảy qua một cành cây đổ giữa đường đi đến trước mặt hắn, hơi thở phả ra từng luồng sương khói, lên tiếng hỏi:

“Đối luyện chứ?”

“Được!” Đức nhìn thẳng vào mắt nó, cắm Lạc phong kiếm xuống tảng đá bên cạnh, cởi chiếc áo khoác ngoài treo lên đó, gật đầu.

Toàn lùi về phía sau thủ thế, đoạn hét lớn một tiếng, dậm chân lao tới, tay phải tung ra một cú đấm thẳng vào mặt của Đức.

Đức nhẹ nhàng lách chân qua nửa bước, cú đấm lập tức rơi vào trong khoảng không, trọng tâm người hắn thấp xuống dấn tới cùi chỏ đẩy mạnh ngay sườn phải của Toàn khiến nó “hự” lên một tiếng lùi lại phía sau.

Đức không tiếp tục tấn công mà lùi lại một bước đứng ở đó. Không ngừng lại, Toàn tiếp tục hét lên một tiếng, lao tới, nắm tay chuyển quyền thành trảo nhằm về ngực của Đức liên tục đánh tới.

Theo đòn đánh của Toàn, Đức lay động thân mình, bước từng nửa vòng tròn nhỏ lùi về phía sau, hắn như một cành liễu trước gió, cử động rất ngắn nhưng lại khiến đòn đánh của Toàn liên tục hụt trong gang tấc, ánh mắt hắn chăm chú nhìn theo từng cử động của cậu nhóc.

Rồi đột ngột, Đức không lùi mà dậm chân tiến tới trước một bước, cánh tay của Toàn đang trên đà đánh tới bị hắn vung chỏ đỡ được, tay phải của hắn tung mạnh một đấm vào ngay chấn thủy của Toàn.

Trúng đòn, người cong lại, ánh mắt Toàn nhìn lên vẻ quyết liệt, tay còn lại lập tức chụp lấy ngay cổ tay của Đức như một cái kìm sắt, tay còn lại hướng về người của hắn đấm tới.

Đức lách người qua một bên né tránh khiến cú đấm rơi vào khoảng không, cánh tay còn lại nắm lấy cổ tay kia của Toàn, xoay người xoáy mạnh một vòng, lực xoay rất mạnh khiến cậu không thể nắm nổi tay của hắn. Thuận đà, Đức nắm chặt cổ tay của Toàn tựa vai vào sau vật mạnh xuống.

“Bịch” Thân thể của Toàn bay bổng trên không đập mạnh xuống nền đất đầy tuyết trắng khiến những bông tuyết văng lên tung tóe. Cố nén cảm giác đau đớn và cảm giác bức bối trong lồng ngực, Toàn tung chân đá ngược ra sau, Đức vung tay chặn lại lùi ra nửa bước.

Toàn búng mình bật dậy, xoay người lại, chưa kịp có phản ứng tiếp theo thì Đức đã tung người tới trước tung chân đá mạnh vào giữa ngực khiến Toàn bay ngược ra sau đụng phải gốc cây gần đó, té xuống đất, gốc cây rung động khiến tuyết đọng ở trên rơi rụng lả tả xuống mặt đất.

Gượng người đứng dậy, xoa xoa mấy vết thương trên người, Toàn đưa mắt nhìn về phía trước.

Đòn đánh có vẻ mạnh nhưng thực tế Đức cũng không tung toàn lực, năng lượng từ lõi Rise cũng không vận dụng trong đòn đánh, đa số chỉ là so chiêu không so lực, hơn nữa năng lực phòng thủ của Toàn với thiết bì nham giáp là rất vững chắc nên cũng không lo những đòn này sẽ lưu lại thương thế gì nghiêm trọng, đương nhiên đau đớn da thịt là không thể tránh khỏi.

“Dùng toàn lực đi” Đức nhìn Toàn đang nằm dưới đất, lên tiếng

Toàn gật đầu đứng dậy, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia tím đậm, ánh mắt nhìn về phía trước đầy chiến ý, hai tay giơ ra hai bên, “Tử cực phi trảo” xoẹt một tiếng đã hiện ra, trầm giọng nói: “Cẩn thận”

“Yên tâm” Đức nhếch môi cười tự tin, ngoắc tay, lên tiếng

Toàn chùng người xuống, gầm lên một tiếng, dậm chân lao tới, hai bắp tay nếu nhìn kỹ sẽ thấy có chân khí màu tím lưu động, phối hợp với ánh tím từ Tử cực phi trảo nhìn qua rất quỷ dị.

Móng vuốt đâm thẳng tới, Đức nhẹ nhàng lách qua một bên né đòn, móng vuốt phía bên kia đã chém qua một đường. Hắn đột ngột hạ thấp trọng tâm hụp xuống đất, xoay người một vòng, một đòn quét chân trụ tung ra khiến Toàn mất đà ngã xuống.

Chống tay xuống đất, Toàn xoay một vòng về phía trước, móng vuốt tay còn lại hướng về người Đức chém xuống.

Đức dậm chân nhảy lùi về phía sau tránh thoát, Toàn tranh thủ đứng dậy, tiếp tục lao tới.

“Mỗi một kỹ năng, mỗi một chiêu thức đều có thể sử dụng theo rất nhiều cách, đừng bó buộc tư duy của mình” Vừa lách người né tránh, Đức vừa chậm rãi nói

“Sử dụng như thế nào?” Không hề ngừng tay, Toàn vừa tung đòn vừa lên tiếng hỏi

Đức dậm chân nhảy lùi về phía sau, Toàn cũng dấn tới trước một bước vung trảo đâm tới. Hắn giơ tay lên một lá chắn màu lam nhạt đường kính chỉ tầm mười centimet hiện ra trước tay cản lấy đòn đánh. Tử cực phi trảo bị ngăn lại, Toàn dồn chân khí truyền vào khiến lưỡi trảo rung động phát ra tiếng kêu ù ù, lớp lá chắn năng lượng cũng rung động dữ dội.

Rồi đột ngột, lúc Toàn còn đang vận sức đâm tới, Đức triệt tiêu đi lá chắn, lách người qua một bên, hành động đột ngột đó khiến Toàn mất đà, thân hình trượt về phía trước, vai phải hoàn toàn hở ra trong khoảnh khắc.

Không để lỡ thời cơ, Đức tung ngay một đấm vào khớp vai phải của cậu nhóc rồi vung chân đá mạnh ngay bụng khiến Toàn bay ngược ra sau ngã ngồi trên mặt đất.

“Như thế, cũng là một cách” Nhìn thân ảnh Toàn dưới mặt đất, Đức nhẹ giọng nói

“Grừ.. Grừ” Toàn gầm gừ trong cổ họng, cơ thể tiến vào trạng thái hóa sói, lông lá trên người mọc dài ra, khuôn mặt cũng biến đổi như một con sói hình người, cơ thể trong chốc lát như phồng ra cao lớn hơn đầy cơ bắp, ánh mắt nhìn về phía Đức đầy hung mãnh.

Dậm mạnh chân xuống đất, Toàn gầm lên một tiếng, tung người lao tới, móng vuốt che trước ngực, nhắm vào thân ảnh của Đức húc tới.

Lộn người dưới đất một vòng tránh thoát, cú húc hụt khiến Toàn đâm thẳng vào thân cây, khiến nó rung rinh như sắp ngã, móng vuốt xoạt qua một cái khiến cành cây đứt qua một đường phẳng như gương đổ ụp xuống, nó quay đầu lại nhìn về phía Đức, lấy đà tiếp tục lao tới.

Đức đứng thẳng người dậy, nhìn về phía Toàn đang lao tới, một tay giơ về phía trước, lên tiếng: “Còn một điều nữa”

Toàn lúc này như không nghe thấy, cổ họng gầm lên một tiếng inh tai, móng vuốt nhắm ngay giữa ngực Đức chém qua một đường.

Đức nhảy lùi về sau lưng một bước, ánh mắt lãnh tỉnh nhìn lên, nắm tay phải vung về phía trước. Một vốc tuyết nắm lại lúc hắn lộn người dưới đất hồi nãy bay thẳng vào ngay mắt của Toàn, khóe mắt cay xè, khiến tầm nhìn bị che đậy trong khoảnh khắc, thế lao tới bị ngăn lại, Toàn lùi về phía sau, hai tay giơ lên trước mặt.

Đúng lúc đó, Đức dậm chân tiến tới, hai tay nhanh như chớp nhắm thẳng vào khớp vai trái, vai phải, ngực và bụng của Toàn tung liền bốn đòn liên tiếp, rồi vận sức tung một quả “Lôi quyền” ngay chấn thủy đánh bay cậu nhóc về phía sau.

Thân hình của Toàn rơi bịch xuống đất, tia lửa điện lẹt xẹt trên người khiến toàn thân cậu tê dại, bắp tay và khớp vai đau đớn không nhấc tay lên nổi. Mặc dù không sử dụng chiêu hiểm tấn công vào khớp và xương, nhưng đòn vừa rồi Đức cũng không hề nương tay, nhất là quả “Lôi quyền” cuối cùng, đòn đánh cũng khá nặng.

Toàn thở dốc một hơi, “Tử cực thiên ma công” vận chuyển một vòng, dòng chân khí màu tím lưu chuyển khắp người mới khiến cảm giác này giảm đi một chút. Ngước đầu lên, Toàn thu hồi trạng thái hóa sói, mang theo một chút không cam lòng, lên tiếng nói: “Anh ăn gian”

Đức nhìn nó lắc đầu, nở nụ cười, rồi đột ngột, hắn xoay người chụp lấy thanh Lạc phong kiếm cắm trên tảng đá bên cạnh huy kiếm đâm tới, đòn đánh cực kỳ bất ngờ và đột ngột, gần như chỉ trong khoảnh khắc, lưỡi kiếm đã kề sát cổ của Toàn, ánh mắt hắn một mảnh lạnh lùng. Khí thế trên người hắn tỏa ra khiến trong lòng Toàn rung động sợ hãi, cổ ngửa về phía sau. Hắn nhìn Toàn trầm giọng nói:

“Nếu đây là một trận đánh thực sự, em đã chết rồi, em nghĩ kẻ địch sẽ quan tâm tới việc ăn gian hay không ăn gian ư”

“Đây không phải là sàn đấu thể thao, là nơi cấm tung đòn đánh dưới thắt lưng, cấm đòn khuỷa tay, cấm cào cấu, cắn xé, đây là thực chiến, mọi người được phép sử dụng mọi thủ đoạn tồi tệ nhất để chiến thắng, ở đây chỉ có thắng hoặc là bại, chỉ có sống hoặc là chết”

“Ghi nhớ lấy điều đó” Nhìn thẳng vào mắt Toàn, hắn thu hồi thanh kiếm, gương mặt nghiêm túc, trầm giọng nói

Toàn nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu, gượng người đứng dậy. Đây là lần đầu tiên nó cảm thấy Đức đáng sợ như thế, nhất là ánh mắt của hắn, lạnh như băng không có chút cảm xúc nào, như một con hổ nhìn mồi, trong giây phút đó, nó thậm chí có thể cảm nhận được cái chết có thể ở rất gần, chỉ trong gang tấc.

Trước giờ trong cảm nhận của Toàn, Đức là một người ngoài lạnh trong nóng, tuy hơi nghiêm khắc nhưng rất quan tâm đến mọi người, hắn tuy ra tay tàn nhẫn lạnh lùng với kẻ địch nhưng đối với người trong nhà hắn mang đến một cảm giác ấm áp, và yên tâm. Đây là lần đầu tiên, nó cảm nhận được cảm giác mà kẻ địch khi phải đối mặt với hắn.

Qua lần đối luyện vừa rồi, Đức cũng cảm thấy khá hài lòng với biểu hiện của Toàn, đòn đánh mạnh mẽ dứt khoát, trúng đòn cũng không nao núng lập tức lao lên, đây là phẩm chất cần có của một chiến binh. Nhưng nói chung thì còn khá nhiều điều cần phải cải thiện, nhất là cách ra đòn còn quá đơn giản dễ đoán, hơn nữa tâm lý của nó còn không vững vàng, ít ra ở giai đoạn hiện tại mà nói, nó vẫn chưa thể đảm đương chiến đấu một phía được.

“Dạy em chiến đấu đi” Hít sâu một hơi, Toàn xiết chặt nắm tay nhìn Đức lên tiếng nói

Đức trầm mặc một lúc rồi trả lời: “Phong cách chiến đấu của em và của anh khác nhau quá xa, anh không muốn phá hủy con đường của em”

Đây hoàn toàn là lời nói thật lòng, cách chiến đấu của Đức là lãnh tĩnh, chính xác và gọn gàng, như một con hổ rình mồi, hắn như một khối băng lạnh lẽo nhưng sắc bén. Trong khi đó phong cách chiến đấu của Toàn là dữ dội như lửa, tấn công dồn dập và mạnh mẽ như một con sói dữ. Phong cách chiến đấu là bản sắc riêng của từng người rất khó để mà thay đổi, dạy Toàn chiến đấu như hắn không chắc có phải là thảm họa không nữa.

“Lời khuyên của anh là đa dạng hóa các đòn tấn công, rút ngắn khoảng cách tung đòn”

“Là như thế nào hả anh?” Toàn khó hiểu hỏi

Đức lên tiếng giải thích, đồng thời giơ tay ra phía trước để thị phạm đòn đánh:

“Vung đòn càng dài sẽ khiến đối thủ càng dễ đoán quỹ đạo đòn đánh, như thế này, khi em đưa tay vồ từ phải sang trái, thói quen của em là vung quá khuỷa tay rồi kéo, tuy lực đánh mạnh hơn một chút, nhưng lại hoàn toàn lộ ra điểm dừng lực, rất dễ né tránh”

“Các võ sĩ chuyên nghiệp đều là như vậy, khoảng cách từ điểm tung đòn đến điểm phát lực của họ thường rất ngắn, điều đó cũng tạo ra lợi thế trong việc đỡ đòn”

Toàn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nghe theo lời Đức nói, chỉnh lại một số cách ra đòn của mình.

“Thêm nữa anh đã nói với em từ đầu rồi, Tử cực phi trảo, ưu thế của nó là tấn công bất ngờ, chứ không phải cường công đối chiến, cứ tưởng tượng em đấm một đòn vào đối thủ rồi đột ngột bật đôi móng ra, sẽ khiến kẻ địch rất khó né tránh”

“Mỗi một chiêu thức, mỗi một món vũ khí đều có rất nhiều cách sử dụng khác nhau, khiên ma pháp của anh là để thủ nhưng chưa hẳn đã không thể dùng để công, em cũng vậy, hãy tự tìm một phương thức chiến đấu mang bản sắc của riêng mình” Đức vỗ vai của Toàn lên tiếng nói

Toàn gật mạnh đầu, hít sâu một hơi, cởi phăng chiếc áo đang mặc trên người treo lên cây, lộ ra cơ bắp săn chắc bên trong, nở nụ cười, lên tiếng:

“Tiếp tục chứ”

Đức cũng nở nụ cười, cắm Lạc phong kiếm xuống tảng đá bên cạnh, đưa tay ra thủ thế: “Tới đi”

Trời mờ mờ sáng, dưới nền tuyết lạnh lẽo, gió rít liên hồi, hai bóng người lao vào nhau, một cuộc chiến đấu đầy chiến khí và nhiệt huyết như hâm nóng cả không khí xung quanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio