Hạt Giống Tiến Hóa

chương 153: người tốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nó bỏ lớp ngụy trang, thân hình dần hiện ra rõ ràng, đó là một con bọ ngựa biến dị to lớn, chiều cao phải lên tới hai mét, toàn thân màu xanh lục, hai đôi càng giơ về phía trước, những cái cưa trên càng sắc bén như dao, phản chiếu ánh sáng như kim loại, cặp mắt hình tam giác nhìn về phía trước, hàm răng bén nhọn với những chiếc răng lởm chởm chìa ra bên ngoài, trong miệng “khè” “khè” những tiếng kêu đầy uy hiếp, đôi cánh mỏng sau lưng cũng rung động khiến thân hình nó dường như trở nên to lớn hơn.

Mắt phân tích thể hiện: Bọ ngựa biến dị Trance +, Burst +, Rise +++, cấp độ C, năng lực: cắn xé, chém, loại hình quái vật thiên hướng sức mạnh và tốc độ, có khả năng ngụy trang với môi trường, điểm giao dịch.

Từ cánh cửa bên hông, và phía cửa sổ, mấy con bọ ngựa biến dị còn lại cũng phá vỡ cánh cửa nhảy vào bên trong, qua mắt phân tích, đám này đa số đều là cấp C, chỉ có khoảng hai con cấp D ở phía sau, sắc lục trên người chúng cũng nhợt nhạt hơn so với những đứa khác.

Hai người một nam một nữ kia lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, hai tay ôm đầu, gương mặt rúm ró vì sợ hãi, nhưng áp lực từ đám bọ ngựa biến dị gây đến khiến hai người không dám bật thành tiếng.

Chỉ tay vào con bọ ngựa C đầu đàn phía trước, Đức quay lại nhìn Toàn, lên tiếng:

“Của em đó”

Toàn gật đầu, nở nụ cười, bước về phía trước, thân hình hơi chùng xuống, ánh mắt ngưng tụ nhìn vào con quái vật màu xanh trước mặt, con bọ ngựa biến dị cũng đảo mắt nhìn qua, hai chân dậm dưới sàn gỗ vang lên âm thanh lịch kịch.

Tiên hạ thủ vi cường, Toàn gầm lên một tiếng, tung người lao về phía trước, toàn thân đầy chiến khí, con bọ ngựa cũng ré lên một tiếng nhức tai, cánh khẽ vỗ một cái, thân hình như lướt dưới đất lao lên, càng đã vung lên cao chém tới.

Tiếng ré như một lời mệnh lệnh, gần như cùng một lúc, đám bọ ngựa biến dị còn lại cũng rít lên đổ xô vào đám Đức và hai người kia.

Hân lắc tay một cái, Hồn binh ma cung đã hiện ra trên tay, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, hai tay giương cung lắp tên bắn ra với tốc độ nhanh như điện chớp. Ba mũi tên mang theo hàn quang lấp lóe bắn thẳng vào đầu ba con bọ ngựa biến dị xấu số đang trên đà lao tới, lực tên rất mạnh, ghim thân thể to lớn của chúng vào tường.

Lúc này, mấy con còn lại đã tới nơi, Đức cũng tung người tới trước che trước người Lan, cổ tay khẽ đảo, Lạc phong kiếm đã hiện ra, ánh kiếm vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, con bọ ngựa biến dị đi đầu lập tức phân thành hai nửa, máu màu xanh chảy ra tanh tưởi ướt cả sàn nhà.

Bốn con bọ ngựa còn lại lao vào người hắn, giơ cao càng trên tay chém xuống, Đức giơ một tay về phía trước, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một lá chắn năng lượng màu xanh nhạt, phía trên lấp lóe điện mang, những chiếc càng chém vào lập tức bị chặn lại phát ra những âm thanh trầm đục.

Đức giơ tay đẩy về phía trước, kỹ năng “Khiên sét” phát động, lớp lá chắn năng lượng bùng nổ thành những tia lửa điện bắn thẳng vào người đám bọ ngựa biến dị, đẩy chúng về phía sau. Ngay lập tức, tận dụng cơ hội, Đức dậm chân lao tới, Lạc phong kiếm trên tay chém mạnh, hai con bọ ngựa biến dị gần nhất lập tức bỏ mạng.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn qua thân ảnh hai con còn lại, thu kiếm, năng lượng tụ tập trên tay khiến nắm tay hơi sáng lên, kỹ năng “Lôi quyền” phát động tung ra hai đấm vào giữa người hai con bọ ngựa biến dị còn lại khiến chúng bay thẳng vào tường, ánh lửa điện còn chớp lóe trên người, dấu quyền ấn đen một mảnh, miệng chúng sùi bọt, cơ thể tê dại không cử động nổi.

“Bắt sống hai con” Đức nhìn Hân thấp giọng lên tiếng, cô gật đầu hiểu ý, hai mũi tên đã được rút ra, bắn tới đâm vào cánh của hai con bọ ngựa biến dị đang tê liệt vì điện giật, ghim chúng vào tường.

So với vẻ nhẹ nhàng ở phía này, phía bên chỗ Toàn có vẻ máu lửa hơn nhiều, dù sao mà nói con bọ ngựa đầu đàn cũng cao hơn Toàn một cấp, nhưng bù lại, Toàn có ưu thế về mặt kỹ năng, vũ khí và công pháp, bù trừ qua lại khiến hai bên khá là cân sức.

Toàn lúc này cũng không dám có nửa phần chủ quan, “Xích lang chiến giáp” đã hiện ra trên người, cơ thể cũng tiến vào trạng thái hóa sói, thể trạng nhìn qua không hề thấp bé hơn con bọ ngựa biến dị đầu đàn trước mặt chút nào.

Con bọ ngựa rít lên một tiếng, chiếc đuôi quẫy mạnh vào người Toàn, cậu dậm mạnh chân dưới đất, hai tay giơ lên trước người theo hình chữ X chặn lại đòn đánh, lực quật khá mạnh, khiến Toàn phải lùi lại nửa bước.

Gầm lên một tiếng, Toàn đấm mạnh về phía trước vào giữa ngực con quái vật, “Tử cực phi trảo” tức khắc bật ra đâm sâu vào trong khiến nó rú lên đau đớn, con bọ ngựa biến dị vung hai càng nhắm vào sườn của Toàn chém tới.

Toàn thu tay lại, tử cực chân khí vận dụng vào hai tay giơ ra hai bên để đỡ đòn, hai chiếc càng va mạnh vào lớp giáp tay vang lên âm thanh cương thiết điếc tai, cùng lúc đó đầu của nó cũng húc mạnh về phía trước khiến Toàn bay ngược lại phía sau.

Chân trượt về phía sau một đoạn, Toàn chĩa “Tử cực phi trảo” về phía trước, vận tử cực cương khí bắn ra phi trảo, ba mũi vuốt màu tím sậm nhắm ngay giữa ngực con quái vật bắn tới. Không kịp né tránh, mũi vuốt sắc bén đâm xuyên qua lớp giáp cứng trước ngực của nó xuyên vào bên trong.

Ánh mắt hung hãn nhìn về phía trước, Toàn dậm chân nhảy mạnh tới, vuốt ở tay còn lại đã đâm thẳng vào giữa ngực con bọ ngựa biến dị đầu đàn. Nó rú lên một tiếng, há miệng nhe những chiếc răng lởm chởm cắn mạnh vào đầu Toàn, khiến cậu phải giơ tay còn lại lên đỡ, những chiếc răng sắc bén như dao cạo cắn xuyên qua cả lớp giáp thấu vào bên trong đến tận xương.

Cố nén đau đớn, Toàn vận sức vào tay, ba lưỡi vuốt cắm trước ngực con quái vật rung động rồi bay ngược trở về, tử cực cương khí truyền qua mạnh mẽ khiến tay của Toàn sáng rực một màu tím đậm kỳ ảo, hét lớn một tiếng đâm cả hai lưỡi vuốt vào giữa ngực nó vung mạnh xoáy một cái rồi kéo ra hai bên khiến lồng ngực con bọ ngựa biến dị bị xé ra một mảnh toang hoang, thân ảnh to lớn ngã gục dưới mặt đất, máu xanh và các mảnh nội tạng sổ cả ra ngoài đầy tanh tưởi.

Thu lại móng vuốt của tử cực phi trảo, Toàn nhìn xác con quái vật trước mặt thở ra một hơi, giải trừ trạng thái hóa sói, “Xích lang chiến giáp” cũng thu hồi lại, người cậu lúc này pha trộn giữa hai màu xanh đỏ, máu của con bọ ngựa bắn lên và máu của chính mình, trên người khá nhiều vết thương lớn nhỏ, trong đó nghiêm trọng nhất là vết cắn bên tay phải, ngập cả xương bên trong, đau đớn truyền ra từng đợt khiến mồ hôi trán túa ra.

Mặc dù thua về cấp bậc nhưng Toàn sở hữu kỹ năng, công pháp và vũ khí vượt trội hơn hẳn, hơn nữa con bọ ngựa biến dị này ngoài việc ngụy trang thì cũng không có thêm khả năng gì đặc biệt, nên trận chiến mới thuận lợi như thế.

Trận chiến này diễn ra cực kỳ nhanh chóng và cũng nghiêng hẳn về một phía, đối với nhóm của Đức mà nói gần như không có tính khiêu chiến, trừ Toàn còn hơi chật vật một chút mà thôi.

Hai người kia lúc này đã trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt mà không tin nổi vào mắt mình, những con quái vật đã vây khốn giết chóc bọn họ như đồ ăn và đồ chơi, nay lại không chịu nổi một chiêu của những người này, cảm xúc chuyển biến quá nhanh khiến não vẫn chưa bắt kịp những thứ diễn ra, trước đó một khắc còn tràn đầy tuyệt vọng thì giờ đã hoàn toàn kinh ngạc.

Đức quay đầu nhìn về phía hai người, lạnh nhạt hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu con bọ ngựa ma như thế này?”

Người thanh niên quay đầu nhìn qua xác con bọ ngựa biến dị đầu đàn to lớn dưới đất, nuốt một ngụm nước bọt, run giọng trả lời:

“Không … không biết, trước đây bọn chúng không đến đông như thế này bao giờ cả, chỉ khoảng năm sáu con thôi”

“Được rồi, thu dọn chỗ này rồi lên đường thôi” Biết không hỏi thêm được thông tin gì hữu ích, Đức bí mật ném lại một con nhện thu hoạch để lát nữa thu hồi xác của đám Bọ ngựa biến dị này rồi rảo bước ra ngoài, mọi người cũng nhanh chóng cất bước theo sau.

Lan đỡ lấy Toàn, khẽ phát động “Thánh quang thuật”, những vết thương trên người lấy một tốc độ mắt thường nhìn thấy được nhanh chóng khép lại, vết đau ê ẩm trên tay cũng giảm bớt rất nhanh.

“Khoan … khoan đã” Nhìn đám người Đức dứt khoát bước đi, cô gái vội vã chạy theo sau gọi với theo.

Đức quay đầu lại nhìn hai người đang chạy tới, nhíu mày, lên tiếng hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Hãy cho chúng tôi theo với” Cô gái khẩn thiết lên tiếng. Những người trước mặt này thực sự quá mạnh so với bọn họ, nếu có thể đi cùng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

“Cho tôi một lý do, tại sao tôi phải dẫn các người theo?” Nhìn vào hai người trước mặt, Đức lạnh nhạt hỏi lại

“Tôi … tôi có thể nấu ăn, giặt giũ có thể làm mọi việc cho mọi người, làm mọi việc mà anh yêu cầu” Cô gái ấp úng lên tiếng

“Tôi không cần” Đức lắc đầu, khiến tâm trạng cô gái chìm xuống đáy vực

“Có phải anh cũng định đi đến trại cứu nạn ở Huyện EaH’leo không? Chúng tôi chỉ mong đi cùng anh tới đó thôi, ở đó chúng tôi có người quen trong quân đội, tôi rất quen thuộc đoạn đường phía trước, sẽ giúp anh tiết kiệm được nhiều thời gian tìm đường đi” Người thanh niên phía sau cắn môi suy nghĩ một chút rồi nói với theo

“Trại cứu nạn?” Đức hơi ngạc nhiên hỏi lại. Điều hắn ngạc nhiên không phải là vì ở đó có trại cứu nạn, dù sao thì cũng có một lực lượng đặc biệt bí mật của chính phủ ở đó, mà là tại sao người thanh niên này lại biết được điều đó.

Người thanh niên lục tìm trong túi áo trên ngực, lấy ra một cái đài radio cũ, đã bị cú chém của con bọ ngựa biến dị lúc nãy làm bể ra mấy đoạn, lên tiếng:

“Tôi có nghe được trên đài phát thanh từ cách đây nửa tháng, nhưng tín hiệu rất hay nhiễu, làm ơn, cho chúng tôi theo với” Người thanh niên khẩn khoản nói

Đức liếc nhìn hai người trong yên lặng, khiến trong lòng cả hai thấp thỏm hồi hộp, rồi mới lên tiếng:

“Cho hai người đi theo cũng không phải là không được, tuy nhiên, tất cả những gì tôi bảo hai người phải làm theo, còn nếu không chấp nhận, hai người có thể đi”

“Được, được, chúng tôi sẽ nghe theo, chúng tôi sẽ nghe theo, cảm ơn anh” Cô gái mừng rỡ gấp gáp lên tiếng, chỉ sợ Đức đổi ý

“Trước tiên, hai người hãy đi đến cuối thị trấn, chờ chúng tôi ở đó” Đức chỉ vào cuối con đường trước mặt, lên tiếng

Nhìn vào đoạn đường im ắng, âm u, lạnh lẽo trước mặt, không rõ còn có con bọ ngựa ma nào nữa không, cô gái nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn hỏi: “Có thể, có thể … lát nữa đi cùng được không?”

Đức lạnh lùng im lặng nhìn qua, người thanh niên thấy vậy, kéo tay cô gái, mặc kệ vết thương trên người, nhỏ giọng nói: “Đi thôi”

Bóng dáng hai người dần đi xa, cô gái nhỏ giọng nhìn qua người thanh niên kế bên sợ hãi nói: “Tại sao, nếu còn con bọ ngựa ma nào nữa, chúng ta sẽ chết chắc đó”

“Nếu còn con nào, họ bỏ mặc chúng ta ở đây chúng ta cũng sẽ chết chắc, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi, đến đó … họa may, còn có một đường sinh cơ” Người thanh niên thở dài một hơi, hơi ngoái đầu nhìn lại, thấp giọng nói

Nhìn vào bóng hai người dần khuất đi, Toàn hơi lưỡng lự, lên tiếng: “Tại …”

“Tại sao lại phải khó khăn với họ như vậy phải không?” Đức ngắt lời quay lại nhìn Toàn hỏi lại

Toàn gãi đầu, Lan ở kế bên có vẻ cũng có cùng thắc mắc, chỉ có Hân im lặng không nói gì. Đức thở ra một hơi, nhìn vào bóng hai người phía trước, chậm rãi nói:

“Với những người lạ, đừng bao giờ cho họ thấy rằng em là người tốt, nhớ lấy điều đó”

“Hân, em và Toàn đi về phía trước, nếu có bọ ngựa biến dị xuất hiện thì tiêu diệt bọn chúng, Lan vào bên trong với anh, gọi Khả Nhi ra ngoài luôn, đã đến lúc tìm một sinh vật triệu hoán đầu tiên cho Nhi rồi” Đức lên tiếng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio