Hạt mưa ngày ấy - Chương .
CHƯƠNG : “THE BOYS OF DARNESS” – KÝ ỨC, BÓNG TỐI VÀ NHỮNG NỖI ĐAU
()Sự đổi thay của số phận
Những cơn gió thổi trên con đường lạnh vắng, xua đi cái ấm áp sáng nay để rít lên hơi lạnh của chiều đông đang về. Gió thổi, mây bay, từng gợn mây vần vũ trên bầu trời như báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Có tiếng sấm rền vang ở nơi đâu. Từng cánh chim hối hả bay khắp bầu trời xám xịt, đương đầu với cơn gió để tìm nơi trú ngụ. Cái gì cũng vội vàng, vạn vật như đang chạy thật nhanh để tránh mưa vậy. Chỉ có một cô gái giữa con đường vắng vẻ mênh mông thì lại đi rất chậm, dường như việc mưa không ảnh hưởng gì đến cô. Gương mặt cô rất xinh đẹp với mái tóc dài tung bay trong gió, lại cài thêm một bông hoa hồng nhưng bước chân cô cứ thế đi không thèm để ý đến vẻ đẹp của chính mình, đôi mắt như nhìn vào hư vô. Đôi mắt ấy bị che đi một bên, chỉ còn lại một con mắt rất đẹp được lộ ra, nhưng con mắt đó dù long lanh đẹp đến mấy cũng rất vô hồn, tưởng như không nhìn lên bầu trời, không nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy khoảng không vô định của ký ức xa xăm.
Cô không tài nào nhớ ra được…
Mọi thứ của ngày hôm ấy vụt chốc tan thành mây khói. Cô không tài nào nhớ ngày xưa cô đã từng là ai, là người như thế nào. Cô nhớ mình không phải là cô gái nghèo như ngày hôm nay. Cô nhớ cha mẹ cô không phải là hai con người ăn chơi sa đoạ, ham mê vào cờ bạc mà rồi cả một cơ ngơi giàu có đã sụp đổ, căn biệt thự đã trở thành một căn nhà lụp xụp tồi tàn. Thế nhưng hai con người ấy vẫn mặc kệ, cứ đổ đốn, sa đà, làm bất cứ việc gì để được chơi cờ bạc. Đó là cha mẹ cô ư? Cô không tin!
Năm nay, cô đã bước vào tuổi – tuổi còn đến trường, còn chưa đến trưởng thành, nhưng có lẽ cuộc đời cô đã gặp bao nhiêu đắng cay. Cô không tin vào những gì đang xảy đến với mình. Cô không tin là mình có những người bạn độc ác, ngày nào cũng cười nhạo cô, phỉ báng cô, coi cô như một con bệnh tật, con mù, con chột. Đến thầy cô giáo trong trường cũng không ai đối xử tốt với cô cả. Một ngày đi học trôi đi là một ngày chịu biết bao sỉ nhục, ngày ấy cô còn sợ, còn khóc nhưng sau khi nhận sự lạnh lùng không quan tâm của những người thân xung quanh thì dường như trái tim ấy đã đóng băng, đôi mắt lanh lợi đã như vô hồn, không còn nhìn thấy ai, con mắt bên trái của cô cũng chẳng để làm gì nữa, chỉ giúp cô nhìn đường mà thôi.
Chiều rồi, trời đang mưa. Cô không muốn về. Về lại bị hai con người đó hỏi học hành thế nào, rồi bắt làm bao nhiêu việc phục vụ cho họ, còn họ thì ngồi đó mà tiếp tục chuẩn bị bữa cờ bạc tiếp theo. Thà cứ đứng đây, cảm lạnh cũng được, chết luôn cũng tốt, cứ để mưa xua tan đi đau khổ trong cô, để mưa tìm lại cho cô những thứ mà cô dường như đã có. Nhưng đó là gì?
“Hương Ly, sao lại đi dưới mưa thế này?”
Hương Ly quay lại. Cô gái ấy đang đứng dưới mưa, che ô. Mái tóc cô cắt ngắn, mắt đeo kính cận, nhìn rất ra dáng một cô gái tri thức.
“Hương Anh…” – Cô khẽ gọi tên cô bạn ấy.
Kỳ lạ thật đấy, sao cứ nhìn Hương Anh là Ly lại cảm thấy có gì đó thật quen? Hương Anh là người bạn duy nhất không xa lánh cô, lúc nào cũng ở bên cô, bảo vệ cô và trở thành bạn thân của cô từ những ngày đầu lên cấp II và giờ là cấp III. Nhưng còn cấp I thì sao? Cô không tài nào nhớ được cấp I của mình là như thế nào, và cô lại có cảm giác Hương Anh học với mình từ hồi cấp I cơ.
Hương Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười:
“Tớ có ô đây, tớ sẽ cùng cậu về. Đi thôi!”
Nụ cười của Hương Anh làm cho Hương Ly cũng muốn cười, nhưng cứ cười là cô lại dối lòng mình nên không muốn. Giờ cô chỉ sống thu mình, không muốn cười với bất cứ cái gì khác.
Hai người bạn lặng lẽ đi trên con đường mưa ấy. Hương Ly lạnh lùng không nói gì cả. Cô bạn đi bên cạnh bỗng thở dài.
Hương Anh nhớ lắm, ngày xưa đi với nhau, Hương Ly luôn trò chuyện vui vẻ, nụ cười luôn thường trực như ánh mặt trời rạng rỡ. Nhưng đó chỉ là cô bé Hương Ly của ngày xưa. Cô bé Hương Ly ham mê truyện cổ tích. Cô bé Hương Ly xinh xắn, ngây thơ, dịu dàng tốt bụng.
Giá như ngày ấy không xảy ra, thì Hương Ly giờ vẫn đang sống trong gia đình hạnh phúc, có bố Vũ Hùng giỏi giang, thành đạt, yêu thương gia đình, có mẹ Vũ Ngọc lúc nào cũng chăm sóc, nâng niu con gái, và có người hàng xóm là cô giáo Thảo dạy Mỹ thuật yêu thương cô bé như con ruột của mình vậy. Và hạnh phúc hơn là học trong ngôi trường có các thầy cô, bạn bè tốt bụng, không bao giờ trêu chọc cô bé, đặc biệt là người bạn – cậu bé ngày ấy…
Hoàng tử Tú Phong đáng yêu, có trí nhớ rất tốt, sống hết mình vì những gì mình ước mơ.
Thiên thần Thiên Duy đẹp trai, yêu những vì sao trên trời.
Thiên tài Hoàng Vũ giỏi giang, lạnh lùng nhưng thực chất rất tốt bụng.
Ca sĩ Tùng Lâm “dị hợm” nhưng hát hay, đàn giỏi, là siêu sao âm nhạc.
Và người bạn mà cô bé mới quen chỉ được vài tiếng đồng hồ buổi sáng sớm, cậu bé Bảo Nam hài hước. Viên bi màu đỏ của cậu giờ vẫn được Hương Ly giữ, nhưng cô lại quên đi tất cả rồi, không thể nhớ những gì thuộc về viên bi ấy.
Không còn gì ở lại nữa.
Mọi thứ xoá tan theo cơn mưa ướt đẫm.
Chỉ vì ngày hôm đó…
“Hương Ly!” – Hương Anh hốt hoảng chạy đến.
cậu bé cũng chạy đến và học sinh cả trường cũng tò mò vây quanh. Hương Ly nằm ngất lịm trên đất, mặt cô bé tái đi. Tú Phong vội vàng đỡ cô bé dậy, lay gọi cô nhưng cô không tỉnh lại. Hoàng Vũ liền vén mái tóc của cô và kinh hãi khi thấy lớp bông trắng băng con mắt phải nhuốm đỏ một màu máu. Máu ướt bông, rồi loang khắp gương mặt xinh đẹp của Hương Ly. Ai nấy bỏ chạy tán loạn, chỉ để lại cô bé với những người bạn bàng hoàng thực sự.
Thiên Duy quay lại thì thấy cô Thảo vội gọi to:
“Cô Thảo ơi, bạn Ly có chuyện rồi!”
Cô Thảo nghe vậy thì không tin vào tai mình nữa, chạy ngay đến chỗ Hương Ly. Cô suýt ngất khi nhìn thấy cô bé như vậy, chuyện gì lại xảy ra thế này!?? Nhưng cô Thảo vẫn cố gắng bình tĩnh, cùng nhóm bạn đưa Ly lên phòng y tế. Sau khi đã sơ cứu, Hương Ly được chuyển ngay lên bệnh viện cấp cứu khẩn cấp.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên trên con đường mưa bắt đầu rơi. Trong xe, những người bạn không ngớt lay gọi Hương Ly:
“Hương Ly, tỉnh lại đi!”
“Ly, cậu làm sao thế? Mau mở mắt ra đi!”
Họ càng cố lay gọi, cô bé lại càng không tỉnh. Chỉ có những giọt máu vẫn cứ rơi khỏi con mắt đang cố che mình sau lớp bông mỏng manh.
Trường mầm non Y.
“Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo, khi đến trường cô giáo như mẹ hiền…”
Vũ Ngọc hài lòng khi thấy các bé ngồi hát rất ngoan. Tự dưng cô cảm thấy hơi buồn, con gái cô không được đi học mẫu giáo nếu không cũng được chính mẹ cô bé dạy học cho. Dẫu sao Vũ Ngọc cũng rất thích nghề dạy trẻ này, cô lại thấy vui hơn. Hôm nay phải mua quà gì cho Ly mới được, cô đang phấn khởi mà.
Chuông điện thoại kêu. Ngoài trời mưa tầm tã, sao Vũ Ngọc lại có cảm giác không tốt cho lắm.
Ai gọi đây? Cô Thảo mà, chắc có chuyện gì vui rồi.
“Thảo à chị đây!” – Vũ Ngọc mỉm cười nhấc máy.
“Chị Ngọc…” – Giọng Thảo lạc đi, nghe như đang hoảng loạn.
Vũ Ngọc tái mặt:
“Thảo, sao thế em?”
“Hương…Hương Ly…”
“Hương Ly? Con bé làm sao!!??”
“Chị mau đến bệnh viện đi!!!!” – Bỗng Thảo hét lên.
Trời tuy mưa nhưng cũng may cơm hộp vẫn ngon. Ông Vũ Hùng yên tâm cầm hộp cơm mang vào cho vợ để chốc nữa dùng bữa trưa. Bỗng ông vừa bước ra khỏi ô tô thì thấy Vũ Ngọc chạy ra, mặt cô hoảng sợ thực sự:
“Anh, mau đến bệnh viện!”
“Ngọc, em sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
“Ly…Ly bị ngất, mắt còn bị chảy máu. Anh mau đưa em đến đó đi!”
Hộp cơm trên tay Vũ Hùng rơi xuống từ lúc nào.
BIM BIM!!!!
Tiếng còi xe dường như đã bị át hết đi trong cơn mưa nặng hạt và dòng người như mắc cửi. Gần trưa mà đã tắc đường thế này rồi sao? Vũ Hùng và Vũ Ngọc tưởng rằng phát điên lên, càng cố lách qua lại càng bị lấn tới. Những kẻ lái xe kia sao vô lương tâm thế, đường dành cho ô tô thì toàn thấy xe máy với xe đạp. Nếu hai người mà đến muộn thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra với Hương Ly nữa!
Dòng người cũng vãn đi một chút. May quá, Vũ Hùng vội vàng lái thật nhanh.
Nhưng…
Ô tô không chạy được!
Trời đất ơi, chuyện gì thế này? Chết máy ư? Hay là lốp xe bị làm sao? Chiếc xe bị dừng lại làm đường càng thêm tắc, còi xe kêu inh ỏi, mưa cứ tuôn rơi rào rào khiến cho hai bố mẹ tội nghiệp ấy càng thêm hỗn loạn không biết xử trí như thế nào. Cùng đường và không thể chịu nổi nữa, Vũ Ngọc vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Vũ Hùng hốt hoảng khi thấy vợ lao ra giữa đường, ông không nghĩ gì cũng nhoài người ra theo.
Một chiếc xe tải lao đến giữa màn mưa trắng xoá!
Người đàn ông đó chỉ kịp ôm chặt lấy vợ mình, ngã xuống…
“Bố ơi! Mẹ ơi!”
Giấc mơ của cô bé ấy cứ thét lên gọi như vậy. Mọi thứ đều quay cuồng, đều rối loạn. Có tiếng còi xe cấp cứu vang lên mơ hồ, ban đầu nghe rất rõ rồi cuối cùng chỉ còn là những tiếng vọng nơi xa.
Và rồi, mọi thứ chỉ còn là màu trắng…
Ký ức cũng bị màu trắng ấy xoá nhoà đi…
“Chị Thảo, hãy bằng lòng cho chúng tôi nuôi cô bé này thì cả bố mẹ của nó cũng đều được cứu sống!”
Đó là lời nói đã ám ảnh trong tâm trí của cô bé Hương Anh suốt bao nhiêu năm nay. Lúc đó, mọi người đều không chịu nổi tấn bi kịch, cậu bé dường như lâm vào trạng thái hoảng loạn, cô Thảo thì không tin vào chuyện gì xảy ra nữa, chỉ có Hương Anh dù đau khổ tột cùng vẫn đủ nghe thấy lời nói ấy. Lời nói của một vợ chồng quyền quý nhưng hình như không có con, họ vào bệnh viện và sẵn sàng giúp đỡ gia đình Hương Ly với điều kiện Hương Ly phải là con gái họ.
Cô Thảo không thể nhận thức được gì nữa, chỉ biết gật đầu đồng ý vì sinh mạng của ba con người ấy đang như ngọn đèn trước gió. Cô bé Hương Ly nếu như không được cứu ngày hôm đó có lẽ cô đã chết vì căn bệnh đột ngột tái phát dữ dội. Thế nhưng, khi cô tỉnh lại thì mọi thứ dường như đã bắt đầu lại từ đầu. Cô đến sống cùng người cha người mẹ lạ mặt ở một nơi rất xa, cô quên đi mọi thứ, chỉ có Hương Anh may mắn biết được chỗ cô học nên bảo gia đình xin đến học cùng cô, còn kỷ niệm về những người bạn khác thì đã vùi chôn theo những ký ức mà Hương Ly đánh rơi đi. Hương Anh đã ở bên Hương Ly, chứng kiến cuộc sống mới của Hương Ly mà lòng quặn thắt. Bạn của cô càng lớn càng xinh đẹp nhưng lại càng lạnh lùng, xa lánh, sống khép mình vào bóng tối, vào những cơn mưa, vào cơn đau mắt hằng đêm phải chịu đựng. Nhưng điều mà Hương Anh đau lòng nhất là cái gia đình giả tạo của Ly đã đổ đốn thế nào, vậy mà Hương Ly lại không được phép trở về với gia đình thật dù Hương Anh biết Vũ Hùng, Vũ Ngọc đã bình phục và không ngày nào là nguôi nỗi nhớ con, ngày nào cũng đi tìm con gái. Vả lại Hương Ly có trở về thì cũng không nhớ lại được gì nữa.
Đến ngõ nhà, Hương Ly bỗng giữ tay bạn lại:
“Về đi!”
“Cậu bảo tớ về à?”
“Ừ!”
“Chỗ này còn mưa, để tớ đưa cậu về đến nhà thì tớ về.”
“Tớ bảo cậu về đi mà!” – Giọng Ly như ra lệnh.
Hương Anh đành phải nghe lời, nhưng cô vẫn lo:
“Cậu sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu, cậu mau về ngay đi!” – Có lẽ từ mấy năm nay đây là câu nói dài nhất của Hương Ly.
Hương Anh nhìn bạn một lúc lâu rồi đặt vào tay bạn cái ô:
“Cầm lấy đi về đi kẻo ướt! Tạm biệt!”
Rồi cô chạy vụt đi trong mưa. Hương Ly nhìn theo, con mắt ấy lại muốn khóc…
Bỗng có tiếng hét the thé vang lên từ trong ngõ:
“Con kia, mày vào đây!”
Hương Ly chưa kịp định thần để đi vào thì một người đàn bà to béo đi ra, chỉ chưa đầy vài giây bà ta đã bẻ gãy chiếc ô mỏng manh trên tay cô. Cô sững sờ rồi tức giận:
“Mẹ làm gì vậy???”
“Cuối cùng cũng mở mồm cơ à? Mày sướng nhỉ, nhà đang nghèo như ổ chuột chết mà mày còn mua được cái ô này sao? Giàu rồi thì biến đi sao còn vác mặt về đây!!!??”
Hương Ly giật mình vội vàng chạy về phía nhà mình thì thấy phải đến trăm người đang vây quanh nhà mình. Cô hốt hoảng len vào sân nhà thì thấy mấy chục người khoẻ mạnh lực lưỡng đang đánh gã đàn ông hèn nhát kia.
“Mày có trả tiền ngay không?”
“Mày nợ nhà ông bao nhiêu tiền rồi? Một là mày trả không thì tao xé xác mày ra cùng với cái nhà rách của mày!”
“Đánh chết thằng già này đi tụi bay, không thể để nó quịt được.”
Mấy tên đó tiếp tục đánh đá “bố” của Hương Ly. Đó là kẻ đã đối xử tệ bạc với cô, đã khiến cô đau khổ suốt thời gian qua. Nhưng, hắn cũng đã chăm sóc cô…
“Dừng lại đi, các ông đừng đánh nữa!”
Ai nấy giật mình khi thấy một cô gái trẻ chạy đến ôm lấy gã đàn ông già, khóc lóc van xin.
“Mày là con gái thằng này à?”
“Tránh ra đi, nếu mày cản trở bọn tao thì bọn tao đánh cả mày đó!”
“Được, cứ đánh đi, miễn là đừng có đánh bố tôi!” – Hương Ly hét lên.
Mấy kẻ đó không tin vào tai mình luôn:
“Á à con này được, thế cho cả nhà mày chết chung!”
Một quả đấm giáng xuống thẳng vào mặt Hương Ly.
“Chúng mày dừng hết lại!” – Bỗng có tiếng quát vang như sấm rền.
Hương Ly giật mình mở mắt. Mưa rơi mờ đi mọi thứ.
Đó là một chàng trai…
Chàng trai ác quỷ
Qua ánh mắt mờ nhạt theo làn mưa, Hương Ly nhìn thấy chàng trai ấy mặc chiếc áo khoác đen, dáng cao lớn đang tiến dần về phía cô. Cô không thể nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng bất chợt ánh mắt ấy nhìn thẳng cô và lóe sáng lên như ánh chớp trong đêm. Ánh mắt sắc lạnh như ác quỷ khiến cô rùng mình, kèm theo một nụ cười bí hiểm nhưng sao cô cảm thấy rất thân quen…
Mấy gã đàn ông đứng lên.
“Cậu chủ, sao cậu lại ngăn chúng tôi chứ? Chúng tôi đang xử lý gia đình kẻ đang nợ chúng ta mà”
“Hắn ta thì đánh chết đi, còn cô ta để lại đó!” – Giọng nói lạnh lùng đầy sắc nhọn vang lên trong màn mưa gió bão bùng.
“Sao? Cô ta có gì mà phải để lại!!!???” – Ai nấy ngạc nhiên.
Chàng trai đó không nói gì, lừng lững tiến lại về phía Hương Ly. Cô chưa kịp nhận ra chuyện gì thì cánh tay cô đã bị kéo dậy. Chàng trai ghé sát mặt cô, dù mưa gió và trời nhập nhoạng tối khiến cô không tài nào thấy được rõ nhưng cũng đủ để cô biết rằng, người đứng trước mặt cô thực sự rất đẹp trai. Nhưng vẻ đẹp đó như vẻ đẹp của một ác quỷ khiến cô rùng mình kinh sợ.
Cô định hỏi cậu ta định làm gì, nhưng chàng trai chỉ mỉm cười rồi kéo cô về phía chiếc xe máy thượng hạng nhìn rất khủng bố của mình, có vẻ là loại xe dành cho dân ăn chơi. Nhìn chiếc xe thôi cũng đủ để cô có cảm giác ngờ ngợ về con người này.
Chàng trai buông một tiếng lạnh lẽo:
“Lên đi!”
Hương Ly sợ không dám mở miệng và không dám ngồi lên chiếc xe máy đó.
“Chưa thấy cái xe này bao giờ sao?”
Lắc đầu.
Nhưng cậu ta không hề thương tình cho cô:
“Một là lên, hai là cha cô sẽ bị giết chết!”
Hương Ly kinh sợ. Dù là cô hận kẻ mà cô buộc phải gọi là “cha” đó cô vẫn không thể để cho ông ta chết. Cô đành phải ngồi lên xe, chiếc xe cao khiến cô chóng mặt. Chàng trai đó đã ngồi ngay lên, chiếc áo khoác dài bay như đôi cánh. Cô chưa kịp định thần thì cậu ta đã rồ ga phóng xe.
Mất đà, cô vội vàng ôm chặt lấy cậu ta!
Cả người cô đang lạnh buốt vì cơn mưa bỗng trở nên ấm áp đến lạ lùng. Thân người cao lớn và chiếc áo khoác dày của chàng trai bỗng nhiên sưởi ấm cô giữa giá rét mùa đông. Cô dựa chặt vào cậu ta, mặc cho cậu ta đưa cô đến đâu, mặc cho những hạt mưa nặng trĩu cứ rơi tới tấp lên người, lên mặt khiến cô đau rát.
Sức khỏe vốn đã yếu, lại gặp mưa thế này khiến Hương Ly lả dần đi. Đúng lúc đó xe phanh gấp lại trước một ngôi nhà lớn, chàng trai nhảy xuống và bảo:
“Xuống đi!”
Nhưng cô đã lả đi, mệt muốn ngất, không nghe được cậu nói cái gì. Bực mình, chàng trai quát:
“Cô định ngồi làm vật trang trí cho xe tôi luôn đấy à!!!???”
“Tôi…mệt…”
Cô gục xuống và ngã ra khỏi xe. Nhanh như chớp, chàng trai đó vội đỡ lấy cô. Cả thân người bé nhỏ của cô được cậu ôm lấy. Mưa rơi khiến mái tóc cô ướt sũng quấn lấy che hết cả mặt cô, hơi thở cô gấp gáp và trán cô nóng bừng. Chàng trai đó vẫn chẳng có dấu hiệu gì của hoảng hốt lo sợ, cậu lạnh lùng bế cô bước vào trong ngôi nhà đó.
Lúc được đặt xuống trong một căn phòng nhỏ tối tăm, cô bỗng mở mắt và thấy gương mặt đó đối diện với mình. Trời bắt đầu tạnh mưa và sáng hơn, ánh điện ngoài đường chiếu len lỏi qua cửa sổ khiến cô nhìn rõ hơn con người ấy. Cô đã đúng, cậu thực sự rất đẹp, mà hình như rất trẻ chứ không “già dặn” như cái dáng vẻ cao lớn của cậu. Nhưng chính đôi mắt của cậu, và cả cái khí thế lạnh lẽo u ám của cậu nữa khiến cho cô run bắn người, có lẽ vì ai cũng nghĩ cô là “ma nữ lạnh lùng” nhưng hóa ra cô còn gặp một “con ma” đáng sợ hơn.
Cô vội ngồi bật dậy:
“Anh là ai? Anh định làm gì?”
“Cô nghĩ là tôi định làm gì?” – Chàng trai đó cúi xuống sát cô hơn, mái tóc cậu cũng ướt nên những giọt nước mưa rơi xuống mặt cô lạnh buốt.
“Anh…” – Cô run sợ vội lùi lại, tay nắm thành nắm đấm, lo lắng điều gì sẽ xảy ra với mình. Chàng trai thấy cô lùi thì càng tiến, gương mặt tuấn tú càng lúc càng sát mặt cô khiến cô càng sợ thêm, chưa bao giờ tim cô đập nhanh đến vậy.
Bỗng nhiên chàng trai đó bật cười:
“Tôi bằng tuổi cô đấy, tuổi mà trong đầu cô lại có ý nghĩ đen tối gì hả?”
Tiếng cười pha lẫn sự khinh thường khiến cho cô vừa run vừa giận.
“Sao anh biết…tôi tuổi…?”
“Cô nghĩ là tôi không biết gia đình của kẻ đang nợ nần tôi chồng chất là như thế nào sao?”
“Vậy tại sao với những gã đó lớn tuổi hơn anh lại hỗn xược gọi là “chúng mày” chứ?” – Hương Ly tức giận.
Ánh mắt chàng trai loé lên tia lửa, cậu để tay lên sau gáy cô, kéo cô sát mặt mình, rít một tiếng đáng sợ:
“Tôi muốn gọi thế nào cũng được, cô bạn ạ! Ngay cả cô, tôi cũng có thể gọi cô là cô em đấy, cô em xinh đẹp. Đừng có lên mặt chỉ bảo tôi, tôi sẽ cho cả nhà cô em ra đường mà ăn mày sống không bằng chết luôn!”
Giọng nói tráo trơ khiến cô bừng bừng lửa giận, nhưng cô không biết làm thế nào để chống lại cậu ta. Cậu ta dù bằng tuổi cô nhưng to cao gấp mấy lần cô, mà tuổi cô còn đi học cấp III mà cậu ta đã du côn thế này sao?
Tay cậu ta xiết chặt cổ cô hơn khiến cô khó thở vô cùng, rốt cuộc sao gã “cha” đáng nguyền rủa lại có thể nợ tiền một kẻ như thế này chứ?
“Hoàng Vũ, doạ thế đủ rồi đấy!” – Bỗng một giọng nói rất ấm áp vang lên.
Cả hai nhìn ra cửa. Một chàng trai khác đang đứng đó, anh không cao to như chàng trai này nhưng gương mặt ấy đẹp đến lạ kỳ. Trời tối, tạnh mưa, những vì sao lại sáng lấp lánh trên trời chiếu vào càng làm cho chàng trai kia thêm đẹp. Đẹp không thể tả được. Đẹp đến mức mà biết bao con trai trong trường Hương Ly còn lâu mới sánh nổi. Một vẻ đẹp hiền lành, toả sáng như vì sao nhưng giọng nói thì cũng thật lãnh đạm.
Hương Ly không hiểu sao, cả hai chàng trai đều khiến cô có cảm giác thân quen…
Chàng trai có tên Hoàng Vũ thấy vậy không nói gì chỉ lạnh lùng bước đi ra phía cửa. Đang định đi hẳn thì chàng trai kia nói thầm với Vũ:
“Cậu không nhớ cô ta là ai sao?”
“Cô ta? Là con thằng ăn quỵt đó chứ là ai?”
“Cậu thực sự quên rồi?”
“Tôi không biết cô ta, Thiên Duy, nếu cậu quen thì vào với cô ta mà hỏi!” – Hoàng Vũ buông một lời lạnh nhạt rồi đi nhanh khỏi.
“Cậu nói thật đấy chứ?”
Bỗng nhiên Hoàng Vũ đứng lại, không quay mặt nhìn Thiên Duy, nhưng giọng nói cất lên thì sắc bén như một con dao:
“Tôi không muốn nhớ ra cô ta là ai!”
Rồi biến mất như một bóng ma trong ngôi nhà tăm tối.
Thiên Duy thở dài nhìn theo rồi quay lại căn phòng nhỏ, tiến vào trong. Hương Ly cứ ngồi sát vào góc phòng, sợ sệt nhìn chàng trai lạ. Hình như ở đấy phải có rất nhiều người lạ ấy chứ!
“Các anh…các anh rốt cuộc là ai?” – Cô run rẩy.
“Cậu quên tớ rồi sao?”
“Hả? Tôi biết anh?” – Hương Ly ngạc nhiên tột độ.
“Đừng gọi tớ là “anh”. Chúng ta quen nhau, cậu thực sự quên rồi hả Hương Ly?”
“Tôi, tôi không biết anh! Sao anh lại biết tôi?” – Giọng Hương Ly càng sợ hơn.
Đôi mắt buồn và dịu dàng của Thiên Duy bỗng chốc hằn lên những tia tức giận, cậu cúi xuống, nhìn thẳng vào con mắt long lanh vẫn không hề thay đổi của cô:
“Có nhiều thứ tôi đã quên hết, nhưng riêng cậu, tôi không bao giờ quên!” – Cậu gằn giọng.
“Là sao?” – Lẽ nào chàng trai này biết ký ức của cô?
“Tôi vốn dĩ rất yêu quý cậu, tôi không muốn đổ mọi tội lỗi cho cậu, nhưng cậu dám vờ vịt chối từ tôi thế này sao? Vì cậu mà tôi đang sống yên ổn thì phải thê thảm thế này, cậu biết không hả?”
Giọng Thiên Duy từng câu từng chữ như đâm vào trái tim của Hương Ly.
“Tôi…tôi thực sự bị mất trí nhớ! Tôi không biết cậu, tôi không nhớ ra cậu…” – Cô cố gắng giải thích.
“Mất trí nhớ? Cái lý do thật nực cười! Vậy nó có bằng việc mẹ tôi không những mất trí nhớ mà còn trở nên điên loạn không?”
“Mẹ cậu? Cậu nói gì tôi không hiểu???”
“Mẹ tôi mà cậu cũng không nhớ sao!!!?? Mẹ tôi đã yêu quý và chăm sóc cậu như con gái mình suốt một thời gian cậu còn nhỏ, cậu vô ơn như vậy à? Vì cậu, vì tấn bi kịch của gia đình cậu mà mẹ tôi bị ám ảnh và rồi còn tệ hại hơn cái “mất trí nhớ” của cậu nữa kia!”
Hương Ly ôm đầu, hét lên:
“Đừng nói nữa!!!!” – Cô khóc, dù chỉ khóc được một bên mắt nhưng cô vẫn thấy đau.
Thiên Duy chợt giật mình nhận ra mình đã hơi quá, cậu liền dịu giọng:
“Xin lỗi, tôi biết tôi đã làm cậu tổn thương, và cậu không có lỗi gì…”
“Nhưng rốt cuộc tôi đã gây ra thảm kịch cho gia đình cậu? Sao tôi không thể nhớ gì cả? Tôi thực sự không nhớ, xin cậu hãy tin tôi.”
Thiên Duy nhìn cô với nước mắt đã rơi ướt đẫm mặt, cùng với những hạt mưa trên người còn chưa khô, tự dưng trái tim yêu thương có sẵn của một cậu bé hiền lành thuở xưa lại động lòng:
“Tôi sẽ tin cậu…”
“…”
“…nhưng một ngày nào đó cậu phải trả lại những gì tôi đã mất!” – Thiên Duy nói rồi rút một chiếc khăn ra, đưa cho cô và đổi luôn đề tài câu chuyện – “Lau đi, cậu ướt hết rồi.”