Mặc dù một trong những mục đích mà Diệp Phàm theo Đoàn Diệc Phong đến thành phố D lần này chính là muốn ra mắt cha mẹ nuôi của anh. Thế nhưng cô bất kể như thế nào cũng không ngờ, cô lại gặp người nhà của anh trong tình huống chưa chuẩn bị gì cả như thế này. Đừng nói đến quần áo đang mặc trên người, mà ngay cả dáng vẻ chỉnh chu cô cũng không có. Vừa nghĩ đến lần gặp mặt đầu tiên của mình với cha chồng tương lai, mà lại được Đoàn Diệc Phong bế trong lòng, Diệp Phàm xấu hổ đến mức muốn nhảy xuống núi.
Để giảm bớt xấu hổ trong tình cảnh này, Diệp Phàm lúng ta lúng túng mà trèo xuống khỏi người Đoàn Diệc Phong, bất chấp mọi thứ tự giới thiệu: “Con chào bác trai, con là Diệp Phàm, là… của Diệc Phong…” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ. Chỉ vì ánh mắt sắc bén khiến người đối diện sợ hãi của Đoàn Nghiệp Hồng đang dán chặt vào mặt cô, khiến một người chưa từng trải nhiều như cô lại càng thêm hoảng sợ.
“Cô ấy là bạn gái của con.” Đoàn Diệc Phong ôm bả vai của cô, thản nhiên thay cô nói tiếp nửa câu sau.
Sắc mặt Đoàn Nghiệp Hồng vẫn nghiêm nghị không có chút vui mừng. Ông gật đầu với cô xem như chào hỏi.
Diệp Phàm vừa mới bị gương mặt lạnh lùng của ông hù dọa không thôi. Giờ lại thấy Đoàn Nghiệp Hồng mặc dù vẫn không cười, nhưng ít ra đã chào hỏi cô. Cô nhất thời vừa mừng lại vừa lo, nhanh chóng tìm một đề tài để nói chuyện: “Bác trai, thật khéo quá. Bác cũng đến thăm bà nội sao ạ?” Nói xong, cô liền thấy bản thân mình hỏi chuyện này thật quá ngu ngốc, cha của Đoàn Diệc Phong đến đây không để tảo mộ chẳng lẽ là đến đây đi chơi dã ngoại sao?
Đoàn Nghiệp Hồng gật đầu, không nói chuyện.
“Vậy chúng ta đi cùng nhau đi…” Lời đề nghị này thật sự không thể nói tiếp được nữa. Diệp Phàm dùng ánh mắt cầu cứu gửi sang Đoàn Diệc Phong.
Thấy sự cầu xin trong ánh mắt của Diệp Phàm, cuối cùng Đoàn Diệc Phong cũng lên tiếng: “Ba, nếu đã vậy thì đi cùng nhau đi. Con cũng lâu rồi không tới thăm bà nội.”
“Được.” Đoàn Nghiệp Hồng gật đầu, trên gương mặt nghiêm túc cuối cùng đã xuất hiện chút vui vẻ không dễ phát hiện ra. Trong giọng nói của ông còn thêm vài phần hiền hậu của một người làm cha, làm cho bầu không khí dễ chịu hơn rất nhiều.
Diệp Phàm thấy thế rốt cuộc cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, được Đoàn Diệc Phong nắm tay đi về phía trước. So với hai người thân mặt nắm tay nhau cùng đi, Đoàn Nghiệp Hồng thân là một người cha nhưng lại có dáng điệu im lặng đi bên cạnh. Cảnh này khiến Diệp Phàm đối với quan hệ cha con của hai người này nảy sinh nhiều phỏng đoán.
Mặc dù cô đã biết được quan hệ của anh với cha mẹ nuôi không tốt như bao người khác qua lời anh kể từ sớm, thế nhưng tình cảnh đến ánh mắt cũng không chạm với nhau như lúc này, có lẽ càng khiến cô thêm hoảng sợ. Cô thậm chí bắt đầu lo lắng, bản thân mới lần đầu tiên gặp mặt người họ Đoàn mà đã xấu hổ như vậy, đợi đến lúc gặp mặt chính thức không biết còn phát sinh biến cố ngoài ý muốn nào nữa đây.
Diệp Phàm càng nghĩ càng phiền não, mãi đến khi Đoàn Diệc Phong dừng bước, cô mới phát hiện đã đến mộ bà nội rồi. Mộ bia sáng choang, xung quanh mộ được dọn dẹp sạch sẽ, bên cạnh mộ có hai cây tùng tươi tốt. Có thể thấy những ngày Đoàn Diệc Phong không có ở đây, nơi đây vẫn không bị bỏ hoang không quan tâm.
Nhưng những cái này thì có ích lợi gì chứ? Đối với ngôi mộ cho dù có nhổ cỏ sửa sang tốt đến đâu, cũng không thể bồi thường sự tiếc nuối cho bà cụ trong lúc hấp hối lại không có cách nào có thể gặp mặt cháu trai lần cuối cùng được. Đoàn Diệc Phong lạnh lùng nhìn cha nuôi của mình, quay đầu lại, cầm bó hoa cúc Ba Tư chuẩn bị từ trước nhẹ nhàng đặt trước tấm bia.
Một trận gió thổi đến, vài cánh hoa trắng lả lướt rớt xuống không một tiếng động. Đoàn Nghiệp Hồng vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào từ lúc nãy đứng bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Diệc Phong, chúng ta cần nói chuyện.”
“Để cúng bái bà nội xong, con sẽ cùng tiểu Phàm về nhà một chuyến. Có gì muốn nói thì để khi đó hẵng nói, vừa hay con cũng muốn nói chuyện hủy bỏ quan hệ nuôi dưỡng với hai người.” Đoàn Diệc Phong trả lời rất lạnh nhạt, giống như chuyện vừa phát ra từ miệng mình chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ tầm thường.
Thế nhưng Diệp Phàm lại bị lời của anh làm cho sợ hãi. Hóa ra trong lòng Đoàn Diệc Phong có ý định muốn đoạn tuyệt với cha mẹ nuôi nên mới về lại chỗ này sao? Sao trước đó anh không nhắc gì đến chuyện này vậy?
Đoàn Nghiệp Hồng cũng vì những lời này mà sững sờ, tựa như quá kinh ngạc không tin nổi vào tai mình. Nhưng rất nhanh, ánh mắt ông liền cứng rắn, nói với giọng gần như là chất vấn: “Con thật sự định hủy bỏ quan hệ nuôi dưỡng với chúng ta?”
“Đúng vậy, đây chẳng phải là điều hai người muốn sao?”
“Ai nói vậy?” Đoàn Nghiệp Hồng bỗng nhiên có phần thất lễ: “Ta không đồng ý!”
“Dù sao hai người cũng đã nuôi nấng con, nếu có yêu cầu gì, muốn bao nhiêu con cũng đáp ứng. Nếu như không đồng ý, con cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng hai người theo pháp luật. Chỉ cần hai người không can dự vào cuộc sống riêng tư của con, hủy bỏ quan hệ nuôi dưỡng hay không đối với con thật sự cũng không có gì quan trọng.” Đối mặt với người cha nuôi đột nhiên biến sắc, biểu hiện của Đoàn Diệc Phong lại vô cùng thản nhiên.
Cho dù có bao kinh nghiệm thương trường, quen mắt với cách đối nhân xử thế, Đoàn Nghiệp Hồng lại bị những lời của con trai mình làm cho tức giận đến nổi nói không nên lời.
Đoàn Diệc Phong tiếp tục nói: “Thật ra con chỉ là đứng dưới góc nhìn của hai người để suy xét vấn đề, dù sao mẹ không thích nhìn mặt con không phải là chuyện ngày một ngày hai, xóa bỏ quan hệ nuôi dưỡng là tốt cho tất cả mọi người. Con rất cảm ơn hai người đã nhận nuôi con, cho con ăn uống, cho con đi học. Những gì hai người đã chi tiền cho con, con nhất định sẽ trả lại gấp đôi…”
“Đừng nói nữa!” Đoàn Nghiệp Hồng cắt ngang lời con trai, gần như đã nổi trận lôi đình: “Ta nuôi con chính là đã cho con mạng sống. Bây giờ con đủ lông đủ cánh muốn bay đi, cũng không nghĩ lại xem tất cả những thứ của con từ đâu mà có? Trả lại hả? Con lấy cái gì mà trả?”
Sắc mặt của Đoàn Diệc Phong không vì cha nuôi nổi cơn tam bành mà nảy sinh chủ ý thay đổi nào. Anh không ngạo mạn cũng không sợ hãi nói: “Người nói rất đúng, tất cả những gì con có ngày hôm nay đều là nhờ hai người cho con, nhưng chỉ duy nhất cái mạng này là của chính con. Năm đó cho dù hai người không nhận nuôi con, thì con có thể ở lại cô nhi viện, cho dù sau này có đi làm một tên ăn xin, thì cuối cùng vẫn là cá nhân con.”
Đoàn Nghiệp Hồng bị những lời này làm cho giận đến phát run, đôi mắt đỏ âu nhìn con trai trừng trừng: “Ai nói mạng sống của con là của chính con? Mạng sống của mỗi người đều do cha mẹ ban cho, con cũng vậy!”
“Đúng vậy, mạng sống của mỗi người đều do cha mẹ ban cho, con cũng không ngoại lệ. Đáng tiếc cha mẹ con sinh con ra lại không cần con. Đã như vậy, mạng của con chính là của con. Huống hồ, chuyện này liên quan đến cha mẹ ruột của con, không liên quan đến vấn đề ngày hôm nay, không có gì tốt đẹp để bàn cả.”
Đoàn Nghiệp Hồng đã bị chọc tức đến độ nói không nên lời, trừng mắt nhìn con trai, trong nhát mắt tựa như đã già hơn chục tuổi.
“Nếu không có chuyện gì nữa, chúng con đi trước. Chiều tối con sẽ đưa tiểu Phàm sang. Còn về chuyện đó, con đề nghị ngài nên về nhà thương lượng một chút với phu nhân của ngài. Con nghĩ bà ấy nhất định sẽ bình tĩnh hơn so với ngài.” Cách nói chuyện của Đoàn Diệc Phong càng lúc càng lạnh nhạt, thậm chí đã đổi giọng gọi mẹ nuôi là “phu nhân”, rõ ràng trong lòng đã quyết định từ lâu.
Sự thay đổi quá đột ngột, Diệp Phàm thậm chí còn chưa kịp định thần, thì đã bị Đoàn Diệc Phong kéo đi vài mét rồi.
Phía sau, Đoàn Nghiệp Hồng bỗng nhiên lên tiếng: “Ai nói cha mẹ ruột của con không liên quan gì tới cha?”
Bàn tay Đoàn Diệc Phong run rẩy, cơ thể cứng ngắc dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Từ nhỏ con đã rất thông minh, nhìn ra được lòng thù địch của Mỹ Cầm đối với con, cũng nhìn ra được sự xa lánh của cha đối với con. Con luôn luôn đóng vai người vô hình trong cái gia đình này. Không giống em trai Diệc Vân của con, con không đưa ra bất cứ yêu cầu không phải nào đối với chúng ta, vì con biết rõ mình là được nhận nuôi. Con cảm thấy mình căn bản không phải là một thành viên trong gia đình này. Thế nhưng con có bao giờ nghĩ tới, vì sao chúng ta nhận nuôi con, chẳng qua chỉ vì vừa đúng lúc à?”
Đối mặt với những vấn đề liên tiếp của Đoàn Nghiệp Hồng, Diệp Phàm có thể cảm thấy bàn tay mình bị Đoàn Diệc Phong nắm càng lúc càng chặt. Anh không đưa ra câu trả lời nào, chỉ là sắc mặt càng thêm nặng nề.
“Mỹ Cầm là một người phụ nữ khôn khéo, tiền đối với bà ấy mà nói còn quan trọng hơn mạng sống, cho dù chìa ra một xu cũng sợ người ta cướp mất. Theo cá tính của bà ấy, cho dù bà ấy không sinh được con, cũng sẽ không đi nhận một đứa con trai mà tương lai có thể kế thừa sự nghiệp gia tộc. Năm đó, khi cha thuyết phục bà ấy, bà ấy rõ ràng đã nói cho cha biết bà ấy muốn một đứa con gái. Thế nhưng vì sao cuối cùng chúng ta lại nhận nuôi con? Vì sao bà ấy bằng lòng tiêu tiền cho con đi du học nước ngoài? Sao bà ấy lại sợ con trở về như vậy?”
Đoàn Diệc Phong cuối cùng cũng không đưa lưng về phía cha nuôi nữa. Anh quay đầu lại, im lặng nhìn cha nuôi, đợi đáp án.
Đoàn Nghiệp Hồng khe khẽ thở dài: “Bởi vì cha khăng khăng muốn nhận nuôi con. Vì cha sau khi con xuất ngoại vẫn còn tiếp tục gửi tiền vào tài khoản của con. Vì cha là… cha ruột của con.”
Khi ông nói bốn chữ cuối cùng, toàn bộ khung cảnh dường như đông cứng. Đoàn Diệc Phong cuối cùng cũng không thể giữ nổi khuôn mặt lạnh lùng. Trong mắt anh ngoại trừ sự kinh ngạc, nhiều hơn chính là sự phẫn nộ. Cái kiểu bị người khác lừa dối sâu sắc, từ tận đáy lòng dâng lên lòng căm phẫn không thể dằn xuống.
“Năm đó cha vì sự nghiệp đã vứt bỏ người mẹ đã sinh ra con, để cưới Mỹ Cầm con nhà giàu. Mãi đến một năm sau, sau khi mẹ con mất vì tai nạn giao thông, cha mới biết được bà ấy lại có một đứa con trai vẫn còn quấn tã khi còn đang độc thân. Cha lúc đó mới giật mình, mới phái người âm thầm điều tra. Biết được hóa ra lúc chúng ta chia tay, mẹ con đã mang thai con được một tháng. Bà ấy không đòi sống đòi chết với cha, mà lựa chọn tự mình sinh con ra.”
Sau khi bà ấy qua đời, con bị đưa đến cô nhi viện. Cha đã âm thầm sai người chăm sóc con, nghĩ mọi cách không cho người khác nhận nuôi con, chỉ vì tìm kiếm cơ hội để có thể bù đắp nghiệp chướng mà cha đã gây ra. Sau đó, cuối cùng cha đã nghĩ đến một biện pháp. Đó là hối lộ bác sĩ làm giả một giấy chứng nhận không thể có con, để cho Mỹ Cầm tin rằng bà ấy với cha không thể nào sinh con. Cuối cùng cha thuyết phục bà ấy nhận nuôi một đứa con.
Cứ như vậy, qua mấy lần trù tính của cha, cha và Mỹ Cầm đã nhận nuôi con. Lúc đầu Mỹ Cầm không có bất cứ nghi ngờ nào với con. Mãi đến khi bà ấy không ngờ lại mang thai, cũng thuận lợi sinh em trai con Diệc Vân, bà ấy mới dần dần nổi lên nghi ngờ. Cha biết giấy không thể gói được lửa, thế nhưng Diệc Vân cũng là con của cha, cha không muốn nó mới sinh ra thì cha mẹ đã ly hôn. Vì muốn xua tan nghi ngờ của Mỹ Cầm, cha bắt đầu xa lánh con trước mặt mọi người, thậm chí đem con đưa cho bà nội nuôi. Chỉ vì muốn Mỹ Cầm tin tưởng rằng cha yêu con ruột của mình hơn con nuôi.
Tất cả những chuyện này, cha chỉ nói với một mình bà nội của con. Bà đối với con giống như là với con của mình vậy, vì bà biết con là dòng máu của nhà họ Đoàn. Bà cảm thấy năm đó bà không ngăn cản cha vứt bỏ mẹ của con, là lỗi của bà. Cho đến lúc chết, bà vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện này.”
Lúc Đoàn Nghiệp Hồng nói xong mọi chuyện, hai tay Đoàn Diệc Phong đã siết chặt thành nắm đấm, Diệp Phàm đứng bên cạnh anh, có thể cảm nhận sự tức giận tản ra từ người đàn ông này một cách rõ ràng. Cô cố gắng trấn an anh, nhưng vô ích.
Lúc này Đoàn Diệc Phong như con thú dữ phát điên. Những lời cha vừa nói đã kích động nghiêm trọng đến anh: “Ông nói bậy, không thể nào! Ông đừng mơ lừa được tôi!”
“Cha không có lừa con. Phần mộ của mẹ con ở nghĩa trang bên cạnh. Bên cạnh mộ là loài hoa tường vi bà ấy thích nhất. Bà ấy tên Trịnh Diệc Như. Cha đã lấy một từ trong tên của bà để đặt tên cho con, chỉ hi vọng con và bà ấy vẫn còn chút liên hệ. Dù rằng con có thể vĩnh viễn không biết bà ấy.”
“Vậy sao ông còn muốn nói cho tôi biết?” Đoàn Diệc Phong gầm nhẹ.
“Là do con nói mạng sống của con là của chính con. Ta chính là muốn cho con hay, mạng của con không phải của chính con. Diệc Như đã sinh con ra, cha đã nuôi con. Chúng ta là cha mẹ ruột của con, có chúng ta mới có con!”
“Ông nói láo!”
Đoàn Nghiệp Hồng giật thót, không ngờ người phản bác mình đầu tiên lại là cô gái tên Diệp Phàm đi bên cạnh con trai mình. Cô gái lúc này quả thực còn kích động hơn so với Đoàn Diệc Phong vừa mới biết được thân thế thật sự của bản thân. Cơ thể nhỏ bé vì xúc động mà phát run, đôi mắt đã đỏ ửng.Chương (phần )
Editor: minjay
Fix: NirvanaPhoenix
“Đúng là mẹ của Diệc Phong đã sinh anh ấy ra, thế nhưng bác không biết xấu hổ còn dám hùng hồn tuyên bố bác nuôi dưỡng anh ấy? Ngoại trừ vứt bỏ và lừa dối, bác đã cho anh ấy thứ gì? Bác nói Diệc Vân là máu mủ của bác, bác không đành lòng nhìn anh ta mới được sinh ra thì cha mẹ đã ly hôn. Nhưng Diệc Phong cũng là con trai của bác, sao bác lại nhẫn tâm nói với anh ấy là bác nhận nuôi, lại còn làm anh ấy cho rằng bản thân mình là một đứa trẻ không ai cần, lại còn để anh ấy sống ở nước ngoài khi còn quá trẻ? Bác cho rằng bác làm như thế là lấy đại cục làm trọng sao? Là đang chịu khổ sao? Viện cớ! Tất cả đều là viện cớ! Nói cho cùng, bác chính là một người ích kỷ, bác sợ vợ biết vụ bê bối của bác, địa vị khó giữ được! Lần thứ nhất, bác vì lợi ích của bản thân mà từ bỏ người phụ nữ mình yêu. Lần thứ hai, bác cũng vì lợi ích của bản thân, mà lừa dối con trai ruột của chính mình! Một người đàn ông vứt bỏ vợ con như bác, lại còn đứng đây có thể luôn miệng nói Diệc Phong là con trai bác? Bác không biết xấu hổ đứng trước mộ bà nội nói những lời như thế, bà ở trên trời có linh thiêng sẽ nghĩ thế nào?”
Diệp Phàm chưa bao giờ nói dài như vậy trong một hơi. Khi cô cuối cùng cũng nói xong, không chỉ có Đoàn Nghiệp Hồng, mà ngay cả Đoàn Diệc Phong đứng bên cạnh cô cũng phải sững sờ. Biểu cảm trên khuôn mặt hai người hoàn toàn khác nhau, một người xấu hổ, một người cảm động.
Thấy Đoàn Nghiệp Hồng bị mình hỏi đến nỗi một câu cũng không nói nên lời. Diệp Phàm không nói tiếp, kéo tay Đoàn Diệc Phong nói: “Để bác ấy tự ở đây kiểm điểm bản thân, chúng ta đi thôi!” Dứt lời, không biết lấy sức lực ở đâu ra, người chỉ hơn bốn mươi mấy ký, lại có thể kéo Đoàn Diệc Phong cao một mét tám mấy từ từ đi vài dặm xuống núi.
Dọc đường, giữa hai người ngoại trừ bước chân huỳnh huỵch của Diệp Phàm thì không còn âm thanh nào khác. Đoàn Diệc Phong nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của cô gái này không chớp mắt. Sự nóng giận khi vừa mới biết thân thế của chính mình đã nguội bớt, dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó lại nảy sinh sự cảm động sâu sắc.
Cô gái trước mặt này, vẫn bình thường như lần đầu tiên hai người gặp nhau. Thế cho nên anh thậm chí còn không nhớ được dáng vẻ của cô, chỉ đưa mắt nhìn bảng tên cài trên ngực áo của cô. Anh thầm nghĩ, cái tên này đúng là không có gì đặc sắc.
Thế nhưng, dù cô chỉ là một cô gái thông thường trung bình như vậy, nhưng cô giống như làn gió xuân mơn mởn đầu năm, đánh thức mùa xuân đã ngủ say trong cuộc sống của anh.
Trong cuộc sống chỉ toàn màu đen và trắng của anh, lần đầu tiên tràn đầy màu sắc. Xung quanh cô là vô vàn sắc màu, là màu hồng của bộ dạng ngoan ngoãn, mi mắt rũ xuống khi nhìn thấy anh, là màu xanh lá ngây thơ hoạt bát khi chơi đùa cùng tiểu Dự, là màu xanh lam thuần khiết không chút vấy bẩn khi cùng anh nắm tay đi dạo dưới bầu trời trong xanh… Mà hết thảy những màu sắc này, đều là những hơi ấm anh từng mong muốn mà không thể có được. Vì vậy khi cô gái này xuất hiện mới có thể khiến hi vọng xa vời trở thành có thể, biến ảo tưởng trở thành hiện thực.
Đoàn Nghiệp Hồng nói rất đúng, không có sinh mạng nào là của chính mình, Đoàn Diệc Phong cũng không ngoại lệ. Vào giờ khắc này, anh giác ngộ sâu sắc rằng sinh mệnh của mình thuộc về Diệp Phàm. Không có cô gái này xông vào cuộc sống của anh, anh chỉ là một đồ vật không có sự sống, một cái xác không hồn.
“Tiểu Phàm!” Anh gọi cô đứng lại, muốn nói với Diệp Phàm đang nóng nảy đi trước một câu, “Chúng ta kết hôn đi!”
Thế nhưng nửa câu sau còn chưa nói ra khỏi miệng, thì Diệp Phàm - người đang đi phía trước rốt cuộc cũng dừng bước, rồi đột nhiên cơ thể mềm nhũn. Cô tựa như đã dùng hết hơi sức của bản thân mà cô có, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Phàm cảm thấy bản thân thật sự quá mất mặt. Vất vả lắm cô mới lấy hết dũng khí đứng ra nói thay Đoàn Diệc Phong. Không ngờ chỉ vì quá kích động, thể lực chống đỡ hết nổi mà trực tiếp ngất xỉu. Đợi đến lúc tỉnh dậy đã thấy người nằm trong bệnh viện rồi.
Đoàn Diệc Phong đang ngồi bên cạnh giường, vừa thấy Diệp Phàm mở mắt đã kích động. Anh gần như là nhào tới trước mặt cô, bộ dạng vội vã hỏi “Tiểu Phàm, em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Bác sĩ! Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi!”
Diệp Phàm chưa từng thấy bộ dạng hoảng hốt của Đoàn Diệc Phong như lúc này. Cô bị anh dọa sợ nên có phần ngây ngốc, còn tưởng mình bị bệnh nan y: “Em không sao mà. Rất khỏe, lẽ nào xảy ra chuyện gì sao?”
Không đợi Đoàn Diệc Phong trả lời, thì một bác sĩ mặc chiếc áo blouse trắng đi vào. Anh ta với vẻ mặt bình tĩnh làm một ít kiểm tra thông thường với cô, hỏi: “Gần đây cô ăn uống thế nào?”
“Rất… rất tốt ạ.” Diệp Phàm trả lời với vẻ mặt mờ mịt.
“Ngủ có đủ giấc không?”
“Cũng rất tốt ạ.”
“Có khó chịu ở đâu không?”
“Không có ạ?”
“Thế có đói không?”
“Có ạ!” Diệp Phàm gật đầu thật mạnh. Cô bình thường có thói quen say xe, cho nên sáng nay trước khi ngồi xe, cô cố ý ăn ít hơn một chút, bây giờ thật sự rất đói.
Bác sĩ gật đầu, lúc này mới quay lại nói với Đoàn Diệc Phong: “Yên tâm đi, sức khỏe vợ anh rất tốt. Đợi lát nữa lại làm kiểm tra là có thể xác định rõ. Hiện tại xem qua, hẳn là do cô ấy đói quá, đường huyết có hơi thấp…”
Diệp Phàm lập tức đỏ mặt. Không ngờ mình lại đói đến ngất xỉu, đói đến mức nào mới có thể ngất xỉu chứ? Nhưng nói đi phải nói lại, cô trước đây nhiều lần vì ngủ quên mà không có thời gian ăn bữa sáng, vẫn bắt xe đi làm bình thường, chưa từng tuột huyết áp, càng đừng nói vì quá đói mà ngất xỉu. Đây là chuyện gì chứ?
Ngay lúc cô vẫn còn đang thắc mắc không thôi, bác sĩ lại nói: “Mặc dù vẫn chưa làm kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng cũng có thể chắc chắn chín mười phần. Trong khoảng thời gian này anh hãy chăm sóc cô ấy thật tốt. Các loại dinh dưỡng bổ sung đều phải dùng đúng giờ. Chế độ ăn uống hằng ngày càng phải điều độ. Quá đói hay quá no cũng đều không tốt…”
Đoàn Diệc Phong rất chăm chú lắng nghe, gật đầu liên tục, chỉ thiếu việc cầm cây bút cặm cụi ghi chép mà thôi.
Diệp Phàm hiếu kỳ, nhịn không được liền nói chen vào: “Trong khoảng thời gian này là chỉ lúc này sao?”
Bác sĩ quay đầu, nhìn cô, lại nhìn Đoàn Diệc Phong: “Cô ấy chưa biết sao?”
Đoàn Diệc Phong gật đầu.
“Tôi nói hay là anh nói?”
“Để tôi nói cho.”
“Vậy tôi không làm phiền nữa.” Bác sĩ đứng lên, sau cùng quay mắt nhìn Diệp Phàm, trêu chọc: “Có bực tức gì, chờ ăn no rồi lại giải trừ nhé! Nhớ đấy! Nhớ đấy!”
Diệp Phàm không hiểu đầu đuôi ra sao. Chờ bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, lúc này mới đưa ánh mắt thắc mắc hướng về phía Đoàn Diệc Phong: “Bác sĩ có ý gì thế ạ?”
“Tiểu Phàm.” Trên khuôn mặt Đoàn Diệc Phong tràn đầy niềm vui. Nụ cười tràn ngập hạnh phúc mà không thể dùng lời để diễn tả. Anh nhìn cô chăm chăm, gằn từng chữ, “Anh muốn làm cha.”
“Hả?” Diệp Phàm ngỡ ngàng, “Không phải anh đã là cha của tiểu Dự rồi sao?”
“Tiểu Dự muốn làm anh trai.”
“Anh trai?” Diệp Phàm vẫn không có phản ứng, vẻ mặt tiếp tục mờ mịt không hiểu gì.
“Em có thai rồi.”
“Sao… Cái gì?!” Một người phụ nữ mang thai ngốc nghếch nào đó cuối cùng cũng phản ứng. Cả người đều chấn động, “Cái gì? Anh nói gì cơ? Em em em…” Σ( ° △ °|||)
“Đừng kích động! Anh đã mua cháo, em ăn chút gì đi đã.” Đoàn Diệc Phong chỉ lo cô kích động lại ngất xỉu.
Thế nhưng Diệp Phàm đã hoàn toàn quên đi cơn đói, bắt lấy bả vai Đoàn Diệc Phong lắc lư: “Anh lặp lại lần nữa, em mang thai rồi? Em thật sự mang thai sao? Em mang thai bao lâu rồi? Sao em lại không biết!”
“Hít thở sâu, bình tĩnh!” Đoàn Diệc Phong trấn an cô.
Đúng, hít thở sâu!
Hít vào… Thở ra…
Hứ, căn bản là không thể bình tĩnh nổi mà! o(╥﹏╥)o
Mặc dù khó tin, nhưng Diệp Phàm biết quả thực mình đang mang thai. Sau khi trải qua một loạt kiểm tra liên tiếp, xác định cô đã mang thai ngày. Các chỉ số đều ở mức bình thường, nếu như mọi chuyện thuận lợi, đến cuối năm là hai người có thể thăng cấp làm cha làm mẹ được rồi.
Tất cả đều tốt đẹp. Thế cho nên, Đoàn Diệc Phong cầm bản báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe trên tay với vẻ mặt tươi cười ngây ngốc, không còn hình tượng gì cả. So với người sắp làm mẹ như Diệp Phàm, cô lại có vẻ mặt đau lòng không thôi.
Mặc dù cô rất mong muốn có một đứa con với Đoàn Diệc Phong. Song hai người họ còn chưa kết hôn, chưa đi hưởng tuần trăng mật mà. Bây giờ mang thai chẳng khác nào cô vô cùng có khả năng sẽ vác bụng bầu mặc váy cưới, vác theo quả bóng lớn đi hưởng tuần trăng mật. Còn hôn lễ công chúa hoàng tử thơ mộng như trong tưởng tượng của cô, như mặc váy cưới đuôi cá dưới ánh đèn lấp lánh, như tuần trăng mật đi Maldives lặn xuống nước ngắm san hô… Nằm mơ đi thôi!
Đoàn Diệc Phong vốn đang cười ngây ngô ở bên cạnh, nhìn thấy bộ mặt như đưa đám của Diệp Phàm. Anh còn tưởng cô đang khó chịu, vội hỏi: “Em sao vậy, khó chịu ở đâu sao?”
Diệp Phàm lắc đầu, đem ấm ức của mình xả ra hết một lần với Đoàn Diệc Phong. Không ngờ Đoàn Diệc Phong nghe xong liền nở nụ cười.
“Anh cười cái gì?” Diệp Phàm kháng nghị, “Em không muốn vác bụng bự mặc áo cưới, anh có biết là xấu lắm không?”
“Đồ ngốc này! Mang thai trước ba tháng bụng không quá rõ đâu. Chúng ta về tổ chức hôn lễ liền không phải là xong sao?”
“Nhưng em bây giờ đã mang thai ngày rồi, hai tháng tổ chức hôn lễ, không phải quá gấp sao?”
Đoàn Diệc Phong an ủi cô: “Cái này thì em không cần lo lắng, không phải đã có anh rồi sao? Đừng nói hai tháng, hai ngày anh cũng có thể đối phó được.”
“Hai ngày làm sao có thể, phải phát thiệp cưới, đi mời khách khứa…” Diệp Phàm lo lắng ngồi bẻ đốt ngón tay.
Đoàn Diệc Phong ấn tay cô xuống, mặt cười tươi: “Nhưng đâu phải còn có hai ngày, không phải là hai tháng sao?”
“Đúng là vậy ha…” Diệp Phàm bị lòng vòng trong vấn đề này, bỗng nhiên cảm thấy thời gian hai tháng đúng là dư dả hơn hai ngày nhiều.
“Nhưng còn tuần trăng mật thì sao đây!” Cô lại phản bác, “Cố vác bụng bầu đi hưởng tuần trăng mật sao? Vậy còn gì gọi là đi chơi , em muốn lặn xuống biển, muốn nhảy dù, muốn leo núi…”
“Em cho rằng dù em không mang thai, anh có thể cho em đi nhảy dù hả?”
“…” Diệp Phàm chu mỏ, nhỏ giọng lầu bầu, “Vậy lặn xuống biển cũng được chứ…”
“Được rồi, đừng dỗi nữa.” Đoàn Diệc Phong thật sự bị khuất phục trước dáng vẻ oan uổng của cô gái bé nhỏ trước mắt mà phải đầu hàng, vỗ về cô: “Thật ra mang thai không có yếu đuối như tưởng tượng của em. Trước ba tháng là thời kỳ quan trọng cho thai nhi phát triển, cần phải đặc biệt chú ý. Sau ba tháng khi thai nhi phát triển ổn định, đi ra ngoài di lịch hoàn toàn không có vấn đề. Ở nước ngoài, thậm chí có phụ nữ mang thai vẫn kiên trì chạy bộ mỗi ngày. Mặc dù anh sẽ không bắt em mang bụng bầu chạy bộ, nhưng sẽ có những vận động thích hợp rất có ích cho việc sinh nở sau này.”
Nghe những lời Đoàn Diệc Phong vừa nói, Diệp Phàm kinh ngạc đến ngây người. Cô quả thật không ngờ rằng một người đàn ông như anh lại biết nhiều như vậy, hỏi ngược lại: “Sao anh biết? Anh anh anh… Không phải đã có âm mưu từ sớm đó chứ?”
“Sao có thể? Em đừng suy nghĩ nhiều vậy. Lúc trước trong chương trình học ở nước ngoài, môn tự chọn là một khóa trau dồi y học. Mặc dù không cách nào so sánh với các bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng tri thức nền tảng vẫn nắm được ít nhiều. Trên thực tế, tuần trăng mật của chúng ta sẽ không vì em mang thai mà chất lượng giảm xuống. Thậm chí, tuần trăng mật còn có thể giúp em thả lòng tâm tình, phòng ngừa việc phát sinh chứng trầm cảm khi mang thai.” Đoàn Diệc Phong phân tích rất tỉ mỉ cho cô nghe.
Diệp Phàm vốn đang phiền lòng vì bỗng nhiên mang thai, lại bị những phân tích của Đoàn Diệc Phong thuyết phục. Cảm thấy rất đúng. Nói cho cùng, bản thân cô rất muốn sinh một đứa con cho Đoàn Diệc Phong, chỉ là cảm thấy quá đột ngột mà thôi. Bây giờ cô cuối cũng cũng dần bình tâm trở lại.
Thấy hàng lông mày nhíu chặt của Diệp Phàm đã thả lỏng, Đoàn Diệc Phong biết những lời dỗ dành của mình đã có tác dụng.
Đối với anh mà nói, Diệp Phàm đã trở thành trọng tâm trong toàn bộ cuộc sống của anh. Còn về chuyện trong chương trình học của anh thật sự có môn tự chọn là về y học hay không, cùng với chuyện Diệp Phàm bỗng nhiên mang thai rốt cuộc có chủ ý từ trước hay không, thật ra bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, phải không?
Mặc dù đối với Diệp Phàm mà nói, chuyện mang thai này đến quá đột ngột, gần như cô chưa chuẩn bị gì cả. Cũng may mà, tình trạng sức khỏe của cô khá tốt, sau khi làm một vòng kiểm tra như thường lệ, đã được phê chuẩn cho xuất viện.
Sau khi xuất viện, hai người hủy bỏ kế hoạch ban đầu đến thăm cha mẹ nuôi của Đoàn Diệc Phong, chuẩn bị xuất phát rời thành phố D. Trước khi đi, hai người làm một chuyện rất quan trọng, đó là đến thăm mẹ ruột của Đoàn Diệc Phong – Trịnh Diệc Như.
Y theo lời nói của Đoàn Nghiệp Hồng, phần mộ của Trịnh Diệc Như ở trong một nghĩa trang khác trên ngọn núi bên cạnh. Bên cạnh tấm bia đá sạch sẽ có đủ loại hoa tường vi. Qua mùa hoa nở, chỉ còn lại những phiến lá trên cành cây khẳng khiu lay động theo gió, trong cơn gió lạnh miền Bắc có chút thê lương.
Nhìn thấy vài chữ ngắn ngủi trên tấm bia, sắc mặt Đoàn Diệc Phong trở nên rất nặng nề. Anh không nói được một lời, trong đôi mắt đen kịt cất giữ rất nhiều chuyện không muốn kể ra.
Diệp Phàm thấy thế, vươn tay cầm bàn tay lạnh lẽo của anh. Cô nắm thật chặt, chỉ hi vọng có thể đem chút hơi ấm nhỏ bé trên người mình truyền lại cho anh.
Đoàn Diệc Phong thu tầm mắt hướng đến tấm bia mộ về, quay lại nhìn Diệp Phàm đang nắm chặt tay mình đứng ngay bên cạnh. Cô rất lạnh, cơ thể nhỏ bé được bao bọc trong chiếc áo khoác lông dày cộm không ngừng run rẩy. Cho dù là thế, cô vẫn không sợ gió lạnh mà khăng khăng theo anh đến đây, dùng đôi bàn tay kia truyền hơi ấm, sưởi ấm trái tim lạnh giá trong ngày đông rét mướt này của anh.
Anh mỉm cười, giang tay ôm vai Diệp Phàm: “Đi nào, chúng ta về thôi!”
“Cứ vậy mà đi về à?”
“Ở lại lâu hơn nữa, mẹ chồng nhất định không đành lòng nhìn con dâu bị lạnh rồi.” Đoàn Diệc Phong hôn lên chiếc mũi và bờ môi chuyển hồng vì giá lạnh của cô. Anh nắm tay cô, mau chóng rời khỏi đó.
Giây phút này, anh ôm trong lòng không chỉ có người vợ của mình, con của mình, mà còn là bản thân mình hoàn toàn mới.
Giây phút này, anh nói lời từ biệt với quá khứ của bản thân, chào đón ánh bình minh trong cuộc sống mới.
Giây phút này, chỉ yêu duy nhất một người không thể phụ lòng.
The End