Thật ra khi nàng nói đến chuyện “Mất trí nhớ”, Hoàng Phủ Tấn cũng đã từng nghĩ tới, chẳng qua là hắn cũng không lo lắng quá nhiều về vấn đề này, bất quá hắn chỉ cảm thấy Niếp Tiểu Thiên này đã thay đổi rất nhiều, cùng Niếp Tiểu Thiên ôn nhu, nhẹ nhàng trước kia hoàn toàn giống như là hai người.
Chẳng lẽ một người sau khi mất trí nhớ, ngay cả tính tình, tác phong xử sự cũng sẽ thay đổi?
Hiện tại, điều hắn quan tâm cũng không phải việc này, khiến hắn lại giận dữ một lần nữa chính là Tiểu Thiên cuối cùng cũng nói câu kia, “Niếp Tiểu Thiên! Ngươi nói nếu biết gian phu là ai, ngươi đã sớm đi tìm hắn? Hửm?”
“Chính là như vậy a.” Vô tội chớp chớp cặp mắt, Tiểu Thiên tiếp tục nói, “Ngươi nghĩ a, ngươi xem tình thế của ta lúc này xem, nếu như có một ngày nào đó ngươi đem ta đuổi ra khỏi cửa, ta nhất định phải tìm được một người dựa vào chứ, phải không? Ta đoán gian phu kia nói thế nào cũng là một nhân vật rất lợi hại, đoán chừng nuôi ta hẳn là không có vấn đề gì. Làm người nha, phải luôn nghĩ ình một đường lui , có đúng hay không?”
Tiểu Thiên nói với vẻ mặt thành thật, lại khiến cho Hoàng Phủ Tấn vừa bực mình vừa buồn cười, nữ nhân này, thật đúng là ngốc. Hắn thật chưa từng thấy qua nữ nhân nào đem tất cả ý nghĩ trong đầu của mình nói ra như vậy, còn có thể nói vô cùng đắc ý.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi chẳng những đần, còn rất ngây thơ!” Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, trong mắt thoáng qua một tia cười nhẹ, hắn chưa bao giờ nghĩ , mình cùng nàng nhắc tới tên gian phu kia lại có thể buồn cười như vậy.
“Tại sao lại ngây thơ chứ, ta nói không đúng sao?” Tiểu Thiên dứt khoát ngồi dậy, bắt đầu cùng Hoàng Phủ Tấn nói tới đề tài khác.
“Ngươi nghĩ rằng trẫm sẽ ngu ngốc đến độ để cho ngươi có cơ hội đi tìm gian phu kia nuôi ngươi?” Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, “Nếu như Trẫm biết kia gian phu là ai, trẫm. . . . . .”
“Giết hắn ?” Tiểu Thiên cắt đứt lời của Hoàng Phủ Tấn .
Lại chỉ thấy khóe miệng Hoàng Phủ Tấn buông một câu, “Giết hắn? Không phải là quá tiện nghi cho hắn sao?”
“Vậy ngươi có cao kiến gì?” Mặt Tiểu Thiên khiêm tốn nhìn Hoàng Phủ Tấn, oa kháo, thật may là hoàng hậu thật kia đã không còn nữa, nếu nàng ta không biến mất, một ngày nào đó không nhẫn nại được sự tịch mịch trong cung đi tìm gian phu kia, chẳng phải hắn sẽ bị nàng hại chết thảm sao, thủ đoạn của hôn quân nhất định không thể coi thường a.
“Muốn biết sao?” Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo một mạt đắc ý, điểm này khiến cho Tiểu Thiên không khỏi tò mò.
Hôn. . . . . . Hôn quân, tại sao lại trở nên. . . . . . ngây thơ như vậy? Còn. . . . . . Còn có thể xuất hiện vẻ mặt đắc ý như vậy!