“Niếp Tiểu Thiên, ngươi lại muốn đi tới chỗ nào đi? Ngươi đừng quên chân ngươi đang bị thương” Hoàng Phủ Tấn tức giận thanh âm ở sau lưng nàng vang lên mang theo sự tức giận cùng cảnh cáo.
“Ta. . . . . . Ta biết rồi, ngươi buông tay ra trước.” Tiểu Thiên cả người cảm thấy không được tự nhiên, len lén nhìn về phía Vũ Lạc Thủy.
Mẹ ơi, nàng thật sự không muốn cùng hôn quân này tạo nên sự hiểu lầm gì.
Hôn quân này rốt cuộc bị làm sao vậy, rõ ràng sáng sớm hắn nói nàng đụng vào khiến hắn cảm thấy thật bẩn thỉu, hiện tại tốt hơn, nàng không đụng vào hắn, hắn lại càng đụng càng vui vẻ. Bản thân hăn không biết mình đang tạo nên hiểu lầm gì sao.
Hắn là thờ ơ, lại không biết Lạc Thủy thích hắn mà cũng coi như hắn biết dựa vào tính tình của hắn mà nói, đụng bao nhiêu nữ nhân hắn cũng cảm thấy bình thường.
Nhưng nàng không giống, nàng biết Lạc Thủy thích hắn, biết rất rõ ràng, xem ra nước mắt của Lạc Thủy là do hiểu lầm. Trên mặt Tiểu Thiên mất tự nhiên, Hoàng Phủ Tấn cũng chú ý tới, chẳng qua là hắn không hiểu, nữ nhân này tại sao lại trở nên mất tự nhiên như vậy.
Đúng lúc hắn đang buồn bực thì cung nữ đi tới.
“Hoàng hậu nương nương, bữa trưa đã được chuẩn bị xong.”
“Ừ, dọn ra đi đi.” Tiểu Thiên gật đầu đáp.
“Dạ”
Cung nữ lui ra sau, Tiểu Thiên liếc mắt nhìn bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, tên hôn quân này, không sớm không trể, hết lần này tới lần khác đúng thời điểm nàng ăn cơm đều tới.
Đang bực tức trong lòng, nàng lại nghe thấy Vũ Lạc Thủy hỏi: “Hoàng thượng, ngài ở chỗ này dùng bữa sao?”
“Hoàng thượng hắn không ở dùng bữa nơi này!” Không đợi Hoàng Phủ Tấn mở miệng, Tiểu Thiên đã giúp hắn trả lời câu hỏi của Vũ Lạc Thủy.
Thật biết nói đùa nha, nếu để cho hôn quân này lưu lại ăn cơm, bữa cơm này nàng còn có thể nuốt được sao?
Nhìn tên hôn quân này, nàng một chút muốn ăn cũng không có.
Nhìn Tiểu Thiên bộ dạng như rất không muốn lưu hắn lại, trong lòng Hoàng Phủ Tấn không khỏi nổi giận.
Nữ nhân này đáng chết, cho dù không thích hắn nàng cũng không cần bày ra vẻ mặt không muốn lưu lại hắn rõ ràng như thế chứ.