Nhìn trong mắt Như Mộng đong đầy đau đớn cùng tuyệt vọng, cùng với sự sợ hãi giãy giụa dọc theo ánh mắt, Đoạn Ngự càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Chợt hắn đưa mắt nhìn về phía Như Mộng, trên mặt giống như tựa hồ đã đoán được điều gì: “Mạn Yên, có phải cha nàng đã xảy ra chuyện hay không?”
Câu hỏi của Đoạn Ngự làm cho trái tim Như Mộng giật thót, muốn nói mà không thể nói, do dự không nói ra lời, chẳng qua là nước mắt vào thời khắc này không ngừng đảo quanh.
“Ta…….” Níu lấy ngực, Như Mộng mang theo ánh mắt đầy khủng hoảng, nàng khổ sở đứng trên đất, thân hình mảnh mai lúc này không ngừng được run rẩy.
Điều này, để cho Đoạn Ngự càng thêm xác định, hắn tiến đến đỡ lấy Như Mộng, ít đi vài phần nghiêm nghị, hắn ôn nhu mở miệng nói: “Có phải cha ngươi thật đã xảy ra chuyện hay không?”.
Như Mộng thấp giọng nức nở, một lúc lâu không nói gì, Đoạn Ngự cảm giác được thân thể nàng một mực run rẩy, thậm chí càng ngày càng run rẩy.
Hắn biết nàng đang sợ cái gì.
Hắn không có ép hỏi nàng nữa, chẳng qua là chân mày ngày càng nhíu lại, đau lòng mà đem nàng ôm vào trong ngực, lẳng lặng chờ nàng tự mình nói ra.
Như Mộng bị Đoạn Ngự ôn nhu mà ôm lấy làm cho kinh ngạc, nàng chậm rãi giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, hắn lúc này, trên mặt đã giảm sự tàn nhẫn, trở nên nhu hòa, nàng có thể thấy được hắn lúc này đây là đang đau lòng.
“Ta….cha ta, ông ấy cũng không có từ quan, ngày đó ông ấy đi gặp Sài Qúy, chỉ là nói một câu “ Binh lực Tịch Huyễn hoàn toàn không đấu lại Kim Lăng” liền bị Sài Qúy dưới cơn nóng giận mà bắt lấy, hắn muốn ta tới giết Hoàng Phủ Tấn, nếu không….” Nói đến đây, thân thể Như Mộng một lần nữa không nhịn được run rẩy, “Nếu không cha ta sẽ chết”. Như Mộng không khống chế được mình mà khóc.
Như Mộng phen này khổ sở khóc lóc kể lể khiến cho vẻ mặt Đoạn Ngự trầm xuống, trong lòng không khỏi vô cùng tức giận.
Sài Qúy, tên cẩu tặc đó, đường đường là một hoàng đế mà lại làm ra loại chuyện hèn hạ vô sỉ, hắn lại còn có thể đi uy hiếp một tiểu nữ tử bất quá mới mười bảy, mười tám tuổi, khiến nàng thương tâm như vậy.
Nghĩ tới đây, cặp mắt Đoạn Ngự nheo lại, Sài Qúy, một ngày nào đó, hắn thật muốn lấy cái mạng già của tên đó!