Hoàng Phủ Tấn hôn Lạc Thủy, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn vào Tiểu Thiên, cho đến khi nàng thống khổ rơi lệ, tuyệt vọng xoay người thì hắn mới buông Lạc Thủy ra, nước mắt tràn đầy thống khổ cùng tự trách!
Tổn thương nàng, triệt để đả thương nàng. Trong đầu thoáng quá lúc nàng xoay người khóe môi nhếch lên đau đớn cùng tuyệt vọng, trái tim Hoàng Phủ Tấn càng thêm đau dữ dội.
Vì phát tiết thống khổ trong long, hắn một quyền đánh nát bàn đá trong lương đình, Lạc Thủy nghe được thanh âm xương vỡ vụn, lúc này tay của Hoàng Phủ Tấn đã chảy ra thật nhiều máu.
Vô lực đứng trên mặt đất, Hoàng Phủ Tấn không tiếng động khóc sụt sùi, nước mắt nhỏ xuống đất, văng lên lại một hồi bọt nước!
“Thiên Thiên, thật xin lỗi, Thiên Thiên, thật xin lỗi……..” Hoàng Phủ Tấn ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay chống đầu, trong mắt tràn ngập đau khổ, trong miệng luôn nói xin lỗi.
Lạc Thủy hoàn toàn không hiểu nguyên nhân Hoàng Phủ Tấn trước sau hai con người, cho đến lúc nàng vô tình nghiêng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy một bóng lưng, mang theo như vậy tuyệt vọng!
“Thiên Thiên?” Lạc Thủy trong nháy mắt hiểu rõ.
Mời vừa rồi ở trong lương đình, mỗi một câu nói, mỗi một hành động của Hoàng Phủ Tấn, ngay cả nụ hôn làm cho nàng đau lòng đó, cũng chỉ là để cho Thiên Thiên nhìn.
Chẳng qua là…………
Nàng không hiểu, Hoàng Thượng làm như vậy là có dụng ý gì.
“Hoàng……..Hoàng Thượng, ngài…………”
Đang muốn mở miệng, lại chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, nước mắt lướt qua khóe mắt chảy càng them nhiều “Đoạn tuyệt tình yêu! Đoạn tuyệt tình yêu! tại sao ngươi muốn tuyệt tình như vậy, Trẫm cùng Thiên Thiên rốt cuộc đã làm sai điều gì?” Hoàng Phủ Tấn ngửa đầu nhìn về phía trời cao, hận ý từ nội tâm lại càng làm cho bầu trời thêm âm u.
Phát tiết xong, Hoàng Phủ Tấn lại một mình ngồi chồm hổm trên mặt đất, thống khổ tự nói: “Tại sao phải để cho nàng tổn thương, hết yêu, mới có thể cứu mạng nàng, tại sao phải như vậy……….tại sao lại phải như vậy……..”
Hắn không tiếng động ngồi xổm trên mặt đất, cúi thấp đầu, khớp xương tay chảy ra một giọt lại một giọt máu theo đầu ngón tay rơi xuống, nhưng hắn lại không cảm thấy đau chút nào, so với đau đớn trong lòng, điểm này không là gì cả?