Mấy chục ngọn đèn chiếu sáng toàn bộ Phi Hương điện của Đoan Phi, tôi và Đoan Phi lúc này đang ngồi đối diện với nhau đánh cờ. My Trang lúc này thân hình đã hơi lộ bụng, chỉ ngồi một bên cùng Thái Nguyệt chọn loại hoa văn dùng để thêu giày trẻ con, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn qua xem ván cờ diễn biến thế nào rồi. Chợt tỷ ấy khẽ hỏi: “Muội đã nói thẳng với Kính Phi rồi sao?”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, Đoan Phi thì cười bảo: “Xem cờ ngồi im mới là quân tử.”
My Trang cười khì một tiếng. “Muội vốn chẳng phải là quân tử gì cả, hà tất phải học theo cái lối xem cờ ngồi im của nam nhân.”
Đoan Phi tay cầm quân cờ, cười trêu: “Vốn ta cứ ngỡ muội là người đôn hậu thật thà, không ngờ muội cũng đã học được thói mồm mép láu lỉnh của Thục phi. Xem ra sau khi chỉ còn một mình muội mang thai, Hoàng thượng sẽ ngày càng sủng ái muội hơn rồi.”
Tôi bật cười. “Tỷ tỷ nói My tỷ tỷ thì thôi, sao còn phải kéo muội vào làm gì chứ?”
Đoan Phi cười nói: “Ai mà không biết bây giờ trong hậu cung, Hoàng thượng chỉ lui tới ba nơi, đó là Nhu Nghi điện của muội, Không Thúy điện của Từ Quý tần, còn có Oánh Tâm điện của cô nàng này nữa. Bọn muội thì đã biết kết quả rồi, bây giờ Hoàng thượng cả ngày đều mong ngóng Thục viện có thể sinh cho y một vị hoàng tử nữa, tổ yến cứ đưa tới Oánh Tâm điện không ngừng, như thế còn sợ chưa đủ, cứ suốt ngày nhắc Thục viện chú ý an thai... Bây giờ chỉ còn chờ Thục viện thôi đấy!”
My Trang chẳng buồn ngẩng lên, bình thản cất tiếng: “Tỷ tỷ lòng sáng như gương, làm gì chẳng rõ y đâu có thương gì muội, chẳng qua chỉ xem trọng đứa bé trong bụng muội mà thôi.”
Đôi hàng lông mày của Đoan Phi dãn hẳn ra dưới ánh nến trong phòng, trông đầy vẻ thư thái. “Chớ nên không biết thỏa mãn, muội hãy nhìn người ở Cảnh Xuân điện bây giờ xem... Nghe nói một số tên nô tài có chút địa vị còn dám lên mặt với nàng ta nữa đấy, nơi đó giờ đã chẳng khác gì lãnh cung rồi.”
My Trang khẽ “hừ” một tiếng, hờ hững nói: “Tỷ tỷ còn thương xót nàng ta, nhưng muội thì chẳng thèm. Tạm chưa nói đến việc ai mà chẳng từng trải qua những ngày như vậy, riêng số người vì nàng ta mà phải chịu khổ đã không ít rồi.”
Đoan Phi cười, nói: “Ta nào có thương xót gì nàng ta đâu, chẳng qua trong lòng cứ luôn có một mối nghi hoặc... Nghe ý tứ mà Hồ Chiêu nghi thể hiện ra thì hình như nàng ta còn chưa ra tay tới mức nặng như vậy.”
Lòng tôi thầm máy động, bèn nói: “Có nặng hay không cũng là do thái y của Hoàng hậu chẩn đoán ra mà thôi.”
Đoan Phi trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi đưa tay chống cằm, chậm rãi nói: “Quả đúng là như thế...”
My Trang nhíu chặt đôi mày, nói giọng chán ghét: “Hoàng hậu... Ai mà biết được nàng ta định giở trò gì. Hoàng thượng thì còn có thể nói là xót thương những đứa bé trong bụng các phi tần, Hoàng hậu thì không biết thế nào được.”
Đoan Phi khẽ thở dài than: “Ta biết là muội đã phải chịu khổ nhiều năm, trong lòng vẫn luôn có điều khúc mắc, chỉ là bây giờ đã mang thai rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ yên tâm mà chờ làm mẹ là được rồi.” Nàng ta hơi dừng một chút rồi lại tiếp: “Muội hãy nhìn ta và Kính Phi xem, nằm mơ cũng muốn có được một đứa con của mình, nhưng lại chẳng thể được như ý nguyện.”
Đoan Phi nói giọng hờ hững, cứ như là đang kể về chuyện của người khác, thế nhưng nỗi đau khổ nơi đáy lòng có mấy ai hiểu được. Những nỗi đau khổ thật sự thường rất khó có thể bộc bạch bằng lời.
Tôi cầm lấy chiếc kéo nhỏ bên cạnh cắt bớt chỗ bấc đèn thừa, chậm rãi nói: “Bỗng dưng nói rõ mọi việc ra với Kính Phi như thế, thật không biết đối với nàng ta là tốt hay xấu, muội bây giờ chẳng đêm nào có thể ngủ ngon được.”
Đoan Phi hơi cau mày không nói, còn My Trang thì lại ngoảnh mặt qua một bên cất tiếng: “Cả đời đều không biết, đến khi chết sẽ phải làm một con quỷ hồ đồ, thực là hời cho kẻ mượn dao giết người kia quá!”
Tôi hơi cụp mắt xuống. “Muội còn sợ tỷ mắng muội bụng dạ xấu xa cơ đấy!”
Đoan Phi khẽ nhấp một ngụm trà. “Hơn mười năm trước, kể từ ngày biết mình không thể sinh nở được nữa vì bị ép uống hồng hoa, đêm ta chẳng thể ngủ ngon, cứ vừa nhắm mắt là liền gặp ác mộng, khi tỉnh giấc ngay đến chăn gối cũng đều ướt đẫm nước mắt. Một nữ nhân nếu vô duyên vô cớ bị tước đoạt mất quyền làm mẹ, ấy thực là một nỗi đau to lớn tột cùng giữa chốn nhân gian này.” Dừng một chút nàng ta lại tiếp: “Nhưng nói gì thì nói, thà đau khổ mà biết rõ mọi việc còn hơn là phải hồ đồ.”
Tôi khẽ gật đầu, lại đưa mắt nhìn về hướng Quân Chiêu điện, lo lắng nói: “Tỷ tỷ chưa nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Kính Phi hôm qua đó thôi, muội thật sự rất sợ nàng ta sẽ phát điên vì quá đau khổ.”
Đoan Phi trầm giọng nói: “Sẽ không đâu, nàng ta sống trong cung lâu như thế rồi, rất nhiều việc đều sớm đã quen thuộc, cho dù có xảy ra trên người mình thì ít nhất cũng còn chịu đựng được. Vả chăng nàng ta dù sao cũng đã qua tuổi sinh nở, dù có đau đớn đến mấy thì cũng chỉ có mức thôi.”
My Trang ngẩng lên, cất giọng lạnh lùng: “Muội không biết Kính Phi suy nghĩ thế nào, nhưng bây giờ nếu có người nào muốn hại con của muội, muội nhất định sẽ giết ả cả ngàn cả vạn lần, khiến ả vĩnh viễn không thể siêu sinh!” Từ khi mang thai đến nay, vẻ lạnh lùng của My Trang đã nhạt đi không ít, thân thể như được bao quanh bởi vầng hào quang hiền từ của một người sắp làm mẹ, khiến người ta có cảm giác hết sức thân cận, gần gũi.
Bây giờ nàng ta nói ra những lời như vậy, đủ thấy nàng ta yêu đứa bé này đến mức nào, dù rằng nàng ta không hề yêu Huyền Lăng.
Giữa chốn thâm cung tịch mịch, tình ý của quân vương chẳng thể duy trì cả đời, chỉ có một đứa con mới là chỗ dựa đáng tin cậy nhất.
Đoan Phi ung dung nói: “Nếu vì việc này mà chết hay phát điên, nàng ta đã chẳng sống được tới bây giờ. Thấy nhiều nỗi sinh ly tử biệt rồi, con người ta mới hiểu được cuộc sống đáng quý biết bao, mà Kính Phi còn có Lung Nguyệt của muội nữa mà.” Nàng ta xắn tay áo lên một chút, nói tiếp: “Nhưng bây giờ trong lòng có nỗi căm hận, nàng ta đã không còn là Phùng Nhược Chiêu của ngày xưa nữa rồi.”
My Trang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng lộ vẻ thẫn thờ. “Nàng ta không phải một nữ nhân chỉ có nỗi căm hận trong lòng, nàng ta còn có Lung Nguyệt nữa.”
Đoan Phi dùng cây trâm ngọc khẽ gãi đầu một chút, sau đó liền đưa mắt nhìn tôi, nói: “Muội giao Lung Nguyệt cho Kính Phi nuôi dưỡng là một quyết định hết sức đúng đắn, làm như vậy có thể nói là tốt cho tất cả mọi người.”
“Chỉ mong là thế.” Tôi không kìm được khẽ thở dài một tiếng, buồn bã than: “Nếu muội cưỡng ép Lung Nguyệt mang nó trở về bên cạnh, chỉ e con bé sẽ hận muội cả đời. Muội thà rằng cứ từ từ bồi dưỡng tình cảm như bây giờ, sau này ít nhất còn có cơ hội khiến Lung Nguyệt gần gũi với muội hơn.”
Đoan Phi gật đầu, nói: “Quả thực là như vậy, đứa bé Lung Nguyệt đó tính khí có mấy phần quật cường, không thể miễn cưỡng được.” Sau đó lại khẽ nở nụ cười. “Bây giờ muội đã là mẹ của ba đứa bé rồi, vậy mà chẳng hiểu sao, nhiều lúc ta cứ ngỡ muội vẫn còn là cô thiếu nữ mới vào cung thuở nào.”
Tôi hơi cúi đầu nhìn chiếc bóng của mình trên tường, không thể nhìn ra dung mạo có phải vẫn như xưa hay không, có điều bóng dáng thì hình như đã gầy hơn xưa một chút.
Sắc mặt Đoan Phi thoáng qua một nét ngẩn ngơ, giữa khung cảnh đêm thu tiêu điều xơ xác, bầu không khí ngợp đầy một vẻ nặng nề vô hạn. Nàng ta chợt nở nụ cười, nhìn tôi cất giọng trầm thấp: “Vừa rồi nhìn bóng muội trên tường, thật sự là rất giống Phó Tiệp dư.” Dừng một chút nàng ta lại tiếp: “Hai năm trước, ta từng đánh cờ với Phó Tiệp dư trong Thượng Lâm uyển một lần.”
Tôi lẳng lặng nhìn nàng ta. “Tỷ tỷ rất thích Phó Tiệp dư sao?”
“Không phải.” Nàng ta cất giọng hờ hững: “Ta chỉ vì nhớ đến muội nên mới chịu đánh cờ, trò chuyện với nàng ta thôi.”
Tôi khẽ mỉm cười. “Phó Tiệp dư thật sự giống muội đến thế sao?”
“Giống muội, và cũng giống một vị cố nhân khác nữa.”
Tôi cúi đầu khẽ nói: “Muội biết!” Sau đó liền ngoảnh đầu nhìn qua hướng bức hình Lục hợp đồng xuân được chạm rỗng trên song cửa sổ, những đường hoa văn đó rõ ràng mang ý mừng vui, vậy nhưng tôi lại chỉ cảm thấy buồn bã. “Thật sự rất giống sao?”
Nàng ta gật đầu. “Ta tuy chưa từng đọc sách nhưng cũng biết được đôi câu thơ vịnh tuyết, Phó Tiệp dư là “rắc muối giữa trời nhìn từa tựa”, còn muội thì là “phất phơ tơ liễu giống tuyết bay”, một người chỉ giống ở cái mẽ ngoài, một người thì còn giống ở phần hồn nữa.”
Tôi nhớ tới những việc ngày xưa, lại càng sinh lòng cảm khái: “Rắc muối cũng được, tơ liễu cũng thế, rốt cuộc chỉ là giống tuyết mà thôi.”
“Ta chỉ muốn nhắc nhở muội một câu thôi, giống tuyết kỳ thực không phải là chuyện gì quá tệ... Muội cứ tự mình suy nghĩ cho kĩ đi.”
Tôi cúi đầu không nói, chỉ đưa tay chống cằm trầm tư suy nghĩ về thâm ý trong những lời đó của nàng ta. My Trang đưa mắt nhìn thoáng qua tôi và Đoan Phi, rồi mới cười nói: “Hai người cứ như là đang chơi trò đoán đố vậy.” Dừng một chút mới lại tiếp: “Ta chỉ biết ngày Phó Tiệp dư vào cung, tất cả phi tần nhìn thấy nàng ta đều biến sắc mặt, tin nàng ta giống muội lan đi khắp hậu cung, có người còn nghi ngờ rằng nàng ta là tỷ muội ruột thịt gì đó của muội.”
Tôi cười gượng, nói: “Chỉ giống muội thôi chắc cũng đủ để khiến người khác sợ rồi, nàng ta có biết việc bản thân giống muội không?”
“Nàng ta được Hoàng thượng sủng ái như thế, dù có bịt tai lại e là vẫn không tránh nổi tin đồn, có lý nào lại chẳng biết.” My Trang nhìn qua phía Đoan Phi, bình tĩnh nói: “Nàng ta rất hận việc bản thân giống muội, nhưng giống muội lại là vốn liếng duy nhất để nàng ta nhận được sự sủng ái, do đó nàng ta không dám và cũng không thể nào từ bỏ ưu thế này.”
Tôi nghĩ đến việc Phó Tiệp dư dùng ngũ thạch tán, lòng thầm cảnh giác, liền khẽ nói: “Cho nên...”
My Trang làm gì mà chẳng biết suy nghĩ của tôi. “Chuyện ngày hôm đó thực sự là có vấn đề. Ta nghĩ mãi không ra tại sao ngũ thạch tán lại thần bất tri quỷ bất giác lọt vào trong cung của nàng ta, nàng ta và Hoàng thượng cùng sử dụng, không có lý nào lại không hay biết.”
Đoan Phi chậm rãi mân mê chuỗi ngọc trên tay, trầm ngâm cất tiếng: “Nếu nàng ta cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị người ta giành mất sự sủng ái, một lòng muốn củng cố địa vị, lại không muốn chỉ dựa vào dung mạo để được ân sủng, chỉ cần có người nào đó đứng bên xúi bẩy là nàng ta nhất định sẽ rơi vào tròng.”
My Trang khẽ thở dài một tiếng, vỗ nhẹ tay tôi, nói: “Nàng ta dù sao cũng đã qua đời rồi, những duyên cớ bên trong thực sự không cần suy đoán nhiều thêm làm gì, bây giờ lo nghĩ cho bản thân mới là điều quan trọng nhất.”
Đoan Phi hơi mím môi, mỉm cười, nói: “Cũng phải, hiện giờ việc mà Thục phi muội muội cần quan tâm nhất là nên liên thủ với Kính Phi như thế nào. Ta hiểu quá rõ tính khí của nàng ta rồi, không báo được thù này nàng ta quyết không cam tâm...”
“Nàng ta sẽ không làm ra việc gì quá khích đâu, tỷ tỷ đừng lo.” Tôi cười tủm tỉm nhìn Đoan Phi. “Kỳ thực tỷ tỷ mới là người nhìn xa trông rộng nhất...” Đoan Phi khẽ đung đưa ánh mắt, cất giọng kiên định: “Muội yên tâm, ta ắt sẽ không ra tay giúp muội.”
Tôi thở phào một hơi, bình tĩnh nói: “Muội cũng có suy nghĩ như vậy, tỷ tỷ xưa nay luôn là người đứng ngoài, có thể dùng con mắt tỉnh táo mà nhìn rõ thời cuộc. Nếu ngay đến tỷ tỷ cũng dính vào chuyện thị phi, sau này ngộ nhỡ muội gặp điều bất trắc, sợ là không còn ai có thể đứng ra nói giúp muội đôi lời được nữa.”
Hôm nay trời cao trong xanh, nhưng tiết trời lại hơi lành lạnh, xem ra mùa đông đã thực sự gần kề. Tôi ngủ trưa thức dậy, cùng nhũ mẫu ru cho Linh Tê và Dư Hàm ngủ. Lúc này Cận Tịch và Hoán Bích đang mang những bộ quần áo dùng trong mùa đông ra ngoài sân phơi, bên ngoài ánh dương rực rỡ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn phần nào.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, tôi ngẩng lên, bất chợt nhìn thấy Kính Phi đang đứng lặng lẽ bên dưới mái hiên mà nhìn về hướng chân trời xa xôi, chẳng rõ đã tới đây tự bao giờ. Tôi khẽ cười, nói: “Tỷ tỷ sao tới đây mà chẳng nói tiếng nào như thế? Làm muội sợ giật nảy mình.”
Nàng ta cất giọng hờ hững, vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Cũng không có gì, ta chỉ cảm thấy cùng là một bầu trời, nhưng không hiểu sao đứng nhìn ở Nhu Nghi điện lại thoải mái hơn là ở Quân Chiêu điện.”
Quân Chiêu điện kỳ thực không hề hoa lệ, ưu điểm duy nhất chính là chan chứa ánh dương, dù tới mùa đông cũng vẫn vô cùng ấm áp. Mà “Quân Chiêu lưu hà[]” còn là một thắng cảnh ở Tử Áo Thành, được ban làm nơi ở cho Kính Phi, qua đó đủ thấy Huyền Lăng xem trọng Kính Phi tới mức nào.
[] Tức ráng chiều ở Quân Chiêu điện - ND.
Nàng ta ngoảnh đầu qua nhìn tôi, khẽ cười, nói: “Uẩn Hoan và Hàm Nhi đâu rồi, muội đưa ta đi thăm chúng được không?”
Tôi gật đầu, dẫn nàng ta vào trong. Lúc này Linh Tê và Dư Hàm đều đang ngủ say, nhũ mẫu thì ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve hai đứa bé.
Kính Phi đứng lặng lẽ một bên, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào của hai đứa bé đang say ngủ, cất giọng dịu dàng: “Ai ai cũng nói là ánh dương ở Quân Chiêu điện chỉ thua kém Chiêu Dương điện của Hoàng hậu, rồi năm xưa còn nói là ngoài Hoa Phi ra, người Hoàng thượng thương yêu nhất chính là ta. Nhưng từ ngày ta biết được Hoàng thượng chẳng qua chỉ lợi dụng ta để kiềm chế Hoa Phi, trong lòng ta liền chẳng còn chút ánh dương nào nữa.” Giọng nàng ta nghe trầm thấp, tâm tư dường như đang bay về thời quá khứ xa xôi. “Những ngày tháng sống chung trong Mật Tú cung với Hoa Phi đó thực sự là một cơn ác mộng, mãi đến bây giờ ta thỉnh thoảng còn vì thế mà giật mình thức giấc giữa đêm khuya. Muội không tưởng tượng nổi nàng ta có nhiều thủ đoạn thế nào đâu, thực là một con người cuồng dại. Ấy thế nhưng sự ân sủng của Hoàng thượng lại không hề đáng tin, thế là ta liền như phát điên lên, chỉ muốn có được một đứa con, như thế quãng đời về sau sẽ không còn phải cô độc nữa.” Hai bàn tay nàng ta run lên lẩy bẩy. “Ta cứ luôn nghĩ mình phận bạc, chẳng thể oán trách được ai. Về sau liên tiếp có người mới vào cung, Hoàng thượng liền chẳng mấy khi để ý đến ta nữa, ta cũng chỉ đành từ bỏ ước mong này.”
Tôi nắm lấy bàn tay nàng ta, ôn tồn nói: “Đó đã là chuyện của quá khứ rồi.”
Kính Phi khẽ gật đầu, chiếc thoa bạch ngọc hình phượng hoàng cài trên búi tóc nhẹ nhàng lay động. “Ta vẫn luôn cho là như thế. Mà sau khi muội rời cung, ta cũng đã có Lung Nguyệt.” Nàng ta cài góc chăn cho hai đứa bé, ánh mắt dịu dàng chừng như có thể chảy ra nước được. “Lúc mới đến cung của ta, nó còn nhỏ biết bao, chỉ như một khối thịt tròn xoe đỏ hỏn. Hôm đó trời mưa, gã thái giám đưa nó tới không cẩn thận, làm ướt mất một nửa bên tã bọc, Lung Nguyệt lạnh quá cứ khóc mãi không thôi. Bọn họ lại ức hiếp Cận Nương là nhũ mẫu mới đến, trong chân giò cho thị ăn bỏ rất nhiều muối, hại Cận Nương không có chút sữa nào, khiến Lung Nguyệt bị đói. Ta vô cùng căm phẫn, liền vừa bế Lung Nguyệt vừa dùng đến cung quy trước Quân Chiêu điện, đánh gãy chân toàn bộ đám nô tài đó, về sau liền không còn ai dám xem thường nó chút nào. Ta phải khiến cho tất cả mọi người trong cung biết rõ, Lung Nguyệt Công chúa không phải là không có mẹ ruột thương yêu, ở chỗ của Phùng Nhược Chiêu ta, nó chính là chủ nhân của Quân Chiêu điện.”
Lòng tôi thầm cảm động, phải nuôi dưỡng con gái của một phế phi, còn phải khiến cho người ta không dám xem thường, Kính Phi quả thực đã hao tổn rất nhiều tâm sức.
Đang trong giấc ngủ Linh Tê có lẽ cảm thấy hơi nóng, liền cựa người mấy bận vẻ khó chịu. Kính Phi cẩn thận đưa tay bế nó vào lòng, động tác vô cùng thuần thục, giống như một chiếc thuyền nhỏ bao bọc lấy Linh Tê. Chắc vì cảm thấy thoải mái, Linh Tê chóp chép miệng mấy cái, sau đó lại tiếp tục ngủ say. Kính Phi nhẹ nhàng đặt Linh Tê xuống giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. “Khi đó Lung Nguyệt cứ khóc suốt không ngừng, nhất định đòi có người bế mới chịu ngủ. Ngoài Cận Nương và Hàm Châu ra, ta không tin tưởng bất cứ người nào khác, chỉ cùng Thẩm Thục viện ở bên chăm sóc cho Lung Nguyệt, bất kể đêm ngày.” Nàng ta khẽ cười, nói: “Ta nói vậy không phải là có ý khoe khoang gì cả, muội muội chớ nên nghĩ nhiều. Lung Nguyệt dù sao cũng không phải con ruột của ta, nếu nó là con ruột, có lẽ sẽ bị ta chiều quá mà thành hư mất.”
Tôi nắm chặt bàn tay Kính Phi, cảm động nói: “Tỷ tỷ đã dạy dỗ Lung Nguyệt rất tốt rồi.”
Sắc mặt thoáng qua một tia phức tạp, Kính Phi ghé đến bên tai tôi, nói: “Năm xưa vì muốn có con, ta mỗi ngày đều uống rất nhiều thuốc đắng, thậm chí còn lén nuôi một tiểu tướng công[] trong cung.” Tôi nghe thế thì biến sắc, vội vàng đuổi Bình Nương và Chung Nương ra ngoài, lo lắng nói: “Tỷ tỷ điên rồi sao, tiểu tướng công là vật yêu tà, trong chốn cung đình xưa nay vẫn luôn bị cấm, lỡ như Hoàng thượng và Hoàng hậu biết được, không trị tỷ tỷ tội dâm loạn hậu cung mới là lạ đấy.”
[] Ý chỉ loại búp bê làm bằng gỗ đàn hương thường được các nữ tử trong chốn cung đình thời cổ dùng để nguyền rủa người khác hoặc là cầu có con - ND.
Kính Phi bình tĩnh nói: “Chẳng qua chỉ là một con búp bê làm bằng gỗ đàn hương, tay chân có thể động đậy mà thôi, khi đó ta cũng vì mong có con quá nên mới làm bừa, một, hai tháng sau thì suy nghĩ thông suốt, thế là liền đem đốt bỏ nó đi.” Kính Phi cười lạnh một tiếng. “Bây giờ ta nhắc lại việc này không phải vì muốn nói bản thân ngày đó lẩm cẩm u mê. Ta yêu con như tính mạng, ai hại ta kiếp này không thể có con, ta thề không buông tha cho kẻ đó.” Từ nơi bàn tay vang lên mấy tiếng lách cách giòn tan, nhưng khuôn mặt nàng ta vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm như chẳng có chuyện gì. Kỳ thực mấy chiếc hộ giáp làm bằng bạch ngọc của nàng ta đều đã bị bẻ gãy, sau khi nàng ta buông lỏng bàn tay ra liền rơi lả tả xuống đất.
Tôi chỉnh lại búi tóc của mình một chút, bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ đã quyết định chủ ý, vậy thì dễ làm rồi.”
Tôi khoác tay Kính Phi cùng bước vào Nhu Nghi điện, sai người đốt lò sưởi, lại kêu nhà bếp bưng lên hai bát canh gà ác bối mẫu làm đồ ăn lót dạ. Hầu hạ chúng tôi ăn xong, Hoán Bích liền bảo mấy tiểu cung nữ mang hoa cúc cắm trong bình đi thay. Tôi ngồi tựa người vào ghế nhìn bọn họ vừa bận rộn vừa nói nói cười cười, cảm thấy khá thú vị, đang định tán gẫu với Kính Phi đôi câu thì chợt Huyền Lăng bước vào, cười nói: “Ngay từ xa đã nghe thấy tiếng nói cười huyên náo ở chỗ nàng rồi, đúng là náo nhiệt.” Tôi hơi khom người cười khẽ. “Hóa ra Hoàng thượng bị sự náo nhiệt thu hút tới đây.” Kính Phi thấy Huyền Lăng tới, lập tức đứng dậy hành lễ.
Huyền Lăng vuốt ve bờ má tôi vẻ thương yêu. “Nàng ở chỗ này, trẫm nỡ lòng nào mà lại không đến chứ!” Rồi lại nhìn qua phía Kính Phi. “Nàng vốn giao hảo với Thục phi, sau này cũng nên qua lại nhiều một chút.”
Tôi mỉm cười đưa mắt liếc nhìn y, dịu dàng nói: “Trời trở lạnh rồi, Hoàng thượng trên đường tới đây nhất định là cảm thấy lạnh, mau dùng khăn nóng chườm mặt một chút đi. Nhà bếp vừa mới làm canh mật thập cẩm, thần thiếp ăn thấy rất ngon miệng, Hoàng thượng có muốn nếm thử một chút không?”
Huyền Lăng khẽ cười, nói: “Vừa hay trẫm đang khát, nàng thực là chu đáo. Nói ra kể cũng lạ, có lúc trẫm nghĩ tới lời khuyên nên ban đều mưa móc của nàng, liền đi tới cung khác, nhưng dù là ăn đồ điểm tâm hay uống canh ở nơi nào cũng đều cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, rốt cuộc chỗ này của nàng vẫn là tốt nhất.” Dứt lời liền sai Tiểu Doãn Tử bưng canh lên.
Tôi thoáng đưa mắt liếc Kính Phi, cất giọng hờn trách: “Kính Phi tỷ tỷ còn đang ở đây kìa, Hoàng thượng thực là không biết xấu hổ!”
Kính Phi mím môi cười, nói: “Hoàng thượng cũng chỉ nói sự thực mà thôi, đừng nói là Hoàng thượng, ngay tới thần thiếp cũng... rất thích chỗ này của Thục phi, khi không có việc gì là liền muốn tới đây chơi một chút... Chỉ ngại Thục phi muội muội khó chịu thôi.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu. “Nàng ấy làm sao mà khó chịu được. Nàng nhớ đưa Lung Nguyệt theo, Hàm Nhi và Linh Tê đều là em của nó, trẻ con cứ nên ở bên nhau nhiều một chút mới tốt.”
Lời này Huyền Lăng nói rất uyển chuyển, tôi nghe mà thầm cảm kích. Nếu y nói là vì tôi mà đưa Lung Nguyệt tới, chỉ e Kính Phi sẽ cả nghĩ, còn nếu nhắc tới tình thân thủ túc, vậy thì lại là lẽ đương nhiên.
Tôi thoáng suy nghĩ một chút, rồi bèn nói thẳng: “Vừa rồi thần thiếp đã thương lượng xong xuôi với Kính Phi tỷ tỷ rồi, Hàm Nhi và Linh Tê đều còn nhỏ, thần thiếp phải hết lòng chăm sóc, thực sự không có thời gian rảnh để lo cho Lung Nguyệt. Do đó thần thiếp chỉ đành nhờ Kính Phi tỷ tỷ thêm mấy năm, chờ khi Lung Nguyệt gả chồng thì cảm ơn Kính Phi tỷ tỷ cả thể vậy.”
Huyền Lăng không ngờ tôi lại nói như vậy, hơi ngây ra một chút, sau đó liền vui vẻ cười nói: “Tốt quá rồi! Nàng đã thương lượng xong với Kính Phi, vậy trẫm cũng không còn phải khó xử nữa. Dù sao Quân Chiêu điện và Nhu Nghi điện cũng không xa nhau mấy, chỉ cần qua lại nhiều một chút là được rồi.”
Kính Phi thấy Huyền Lăng vui vẻ đồng ý thì vội vàng đứng dậy tạ ơn. Huyền Lăng uống thử một ngụm canh mật thập cẩm, mím môi, nói: “Đúng là không tệ.” Rồi lại bảo: “Trong canh này có hoa cúc, hoa cúc tính mát, nàng đang trong thời gian ở cữ không được ăn đâu đấy.”
Tôi gật đầu cười khẽ. “Thần thiếp biết, canh này vốn là chuẩn bị cho Hoàng thượng đó mà. Hoàng thượng bận rộn việc nước, uống chút đồ tươi mát hạ hỏa là tốt nhất.”
Y đưa tay khẽ gãi mũi tôi một cái. “Vẫn là nàng có lòng nhất.” Tôi bất giác ngây người đờ đẫn, dường như thời gian đang chảy ngược, con người của năm xưa đang vừa nhéo mũi tôi vừa vui vẻ nói cười. Huyền Lăng tò mò hỏi: “Đang yên đang lành sao lại ngây ra thế, cơ thể có chỗ nào không thoải mái phải không?”
“Thần thiếp không sao...” Tôi mới nói được nửa chừng, chợt một gã thái giám của phủ Nội vụ bước tới hành lễ với Huyền Lăng: “Khởi bẩm Hoàng thượng, phong hiệu cho Từ Quý tần đã được liệt xong, mời Hoàng thượng đích thân lựa chọn.”
Huyền Lăng nói: “Trẫm đã xem tấu chương cả ngày rồi, hai mắt nhức mỏi lắm.” Dứt lời bèn quay sang nhìn tôi. “Hoàn Hoàn, đây là những phong hiệu được phủ Nội vụ liệt ra cho Yến Nghi, nàng đọc trẫm nghe đi.”
Tôi mỉm cười vâng lời, đón lấy tờ giấy đỏ đó xem thử, thấy bên trên có ba chữ lớn được viết bằng mực vàng, lần lượt là thuận, cung, trân.
Tôi vừa mới đọc xong chữ thuận, Huyền Lăng đã mỉm cười gật đầu: “Chữ này không tệ.”
Tôi vừa định tán thành, chợt lòng thầm máy động, nhớ lại chuyện xưa, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Kính Phi nhìn tới, biết rằng nàng ta cũng đã nghĩ đến rồi. Quả nhiên Kính Phi khẽ ho một tiếng, nói: “Hoàng thượng, thụy hiệu của Hoa Phi ngày trước chính là chữ thuận này, bây giờ dùng cho Từ Quý tần sợ là không may mắn lắm.”
Huyền Lăng hơi biến sắc, nói: “Đúng thế, vậy đổi sang chữ khác đi là được.” Dứt lời liền quay qua nói với tôi: “Đọc tiếp đi.”
Tôi chậm rãi nói: “Là chữ cung. Tôn hiền quý nghĩa ấy là cung, kính trên nhường dưới cũng là cung.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu. “Chữ này dùng để nói về Yến Nghi rất thích hợp, cứ tạm để đó đã, hãy đọc thêm chữ nữa đi.”
Tôi mỉm cười điềm đạm. “Là chữ trân.”
“Chữ trân nào?”
“Trân trong trân châu.” Tôi quơ nhẹ tờ giấy đỏ trong tay, nói: “Từ muội muội sinh cho Hoàng thượng nhị Hoàng tử, Hoàng thượng nhất định sẽ yêu thương muội ấy như trân bảo, cho nên phủ Nội vụ mới chọn chữ này.”
Huyền Lăng cười nhạt một tiếng, nói: “Chữ trân tuy rằng tốt, nhưng dùng cho Yến Nghi... Tuy nàng ta vất vả sinh hoàng tử cho trẫm, nhưng địa vị trong lòng trẫm còn chưa thể coi như là trân bảo được, dùng chữ này không khỏi có phần hơi quá.”
Tôi thoáng ngẩn ra, tình cảnh lần đầu gặp gỡ Từ Yến Nghi đột nhiên thoáng hiện trong lòng. Giữa một mảng cây cối um tùm xanh biếc, nàng ta đứng một mình cô độc, ngâm bài Tứ trương cơ khiến lòng người chua xót không thôi. Uyên ương dệt cánh muốn cùng bay, nàng ta quả thực yêu thương Huyền Lăng vô cùng, nhưng tấm chân tình ấy...
Tôi cơ hồ buột miệng nói ra: “Chữ trinh thì thế nào?”
Huyền Lăng đưa mắt nhìn tôi vẻ nghi hoặc. “Chữ trinh nào?”
Tôi chậm rãi đáp: “Trinh trong trinh bạch thủ tiết. Hoàng thượng cảm thấy chữ trân trong trân châu có phần hơi quá, vậy thần thiếp thấy chữ trinh đồng âm quả thực không tệ[]. Từ Quý tần vào cung nhiều năm, Hoàng thượng cũng từng nói là không sủng hạnh lắm, vậy nhưng Từ Quý tần vẫn một lòng sinh hoàng tử cho Hoàng thượng, rất mực trung trinh. Chi bằng hãy thưởng cho muội ấy chữ trinh này làm phong hiệu, coi như là thành toàn cho một phen tâm ý của muội ấy với Hoàng thượng.”
[] Trong tiếng Hán, hai chữ “trân 珍” và chữ “trinh 贞” đồng âm, cùng đọc là zhen - ND.
Kính Phi thoáng lộ vẻ tán thưởng, Huyền Lăng thì mỉm cười vuốt ve mấy lọn tóc mai mềm mại của tôi, nói: “Vừa có xuất xứ lại vừa thích hợp, còn mang cả ý khen ngợi, trẫm có lý nào để bác bỏ đây.” Dứt lời liền đá nhẹ gã tiểu thái giám đang quỳ phía dưới. “Lời của Thục phi nương nương ngươi hãy nhớ cho kĩ đấy, đi đi.” Gã tiểu thái giám đó vội vàng dập đầu một cái, sau đó liền cung kính rời đi truyền chỉ.
Kính Phi quan sát một chút, sau đó liền cười tủm tỉm đứng dậy, nói: “Thần thiếp muốn tới Ngọc Chiếu cung chúc mừng Trinh Quý tần một tiếng, xin được cáo lui.”
Huyền Lăng khẽ xua tay, suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Nàng đi nói với Yến Nghi là ngày mai trẫm sẽ qua thăm nàng ta, bảo nàng ta nhớ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cẩn thận, trẫm muốn thấy nàng ta vui vẻ, tươi tắn trong buổi lễ sắc phong.” Kính Phi khom người lui đi, còn tiện tay khép cửa điện lại. Tôi thấy Huyền Lăng cười tủm tỉm uống canh mật, bất giác bật cười. “Chẳng qua chỉ là một bát canh mật mà thôi, Hoàng thượng cớ gì mà lại vui vẻ đến thế?”
Huyền Lăng đưa tay kéo tôi tới ngồi xuống đầu gối y, lộ vẻ cảm khái nói: “Canh mật chẳng qua chỉ ngọt trong miệng mà thôi, nhưng lời nói cùng hành động của nàng lại khiến trẫm thấy ngọt trong lòng.” Y ôm tôi vào lòng, cất giọng trầm ấm: “Nàng thương Lung Nguyệt tất nhiên là vì tình mẹ con, nhưng nàng còn nghĩ tới Kính Phi và Yến Nghi nữa, thực khiến trẫm cảm thấy được an ủi rất nhiều.”
“Lung Nguyệt dù gì cũng là con gái của thần thiếp, thần thiếp không thể không tính toán cho nó được.” Tôi dịu dàng nói: “Trên đời có rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, thần thiếp cần phải nghĩ tới Lung Nguyệt mới được. Kính Phi tỷ tỷ đã chăm sóc cho Lung Nguyệt lâu như thế, lại là người đoan trang thục đức, thần thiếp gần gũi với tỷ ấy cũng là điều nên làm.”
Huyền Lăng cười, nói: “Nàng không mấy khi qua lại với Trinh Quý tần, nhưng hình như rất thích nàng ta. Có lẽ vì nàng ta xem nhiều sách vở, và nàng thích những người như vậy.”
Tôi cúi đầu, cất giọng điềm đạm: “Thần thiếp thấy muội ấy rất yêu Hoàng thượng, lúc nào cũng lấy Hoàng thượng làm đầu, thần thiếp hết sức cảm động. Bây giờ muội ấy trải qua bao phen vất vả mới sinh được nhị Hoàng tử cho Hoàng thượng...”
Huyền Lăng đè ngón tay lên môi tôi. “Chính bởi vì như thế, trẫm mới cần đặc biệt ngợi khen nàng.” Giọng của y thoáng nhỏ đi một chút: “Phải khổ tâm suy tính chu toàn như vậy, nàng thực đã vất vả rồi.”
Ngoài cửa sổ vầng dương dần trở nên ảm đạm, ánh chiều tà mang theo một chút màu vàng cam cuối cùng chiếu lên khuôn mặt Huyền Lăng, để lại một mảng sắc màu kỳ lạ vô cùng thân thiết. Vẻ thân thiết ấy, cứ giống như là mấy năm trước đây...
Tiếng lẩm bẩm của y dần nhỏ bớt: “Nàng cứ yên tâm, trẫm sẽ để nàng được như ý. Còn có một niềm vui bất ngờ khác, nàng nhất định không đoán trước được đâu...”
Tôi lặng im một hồi lâu, khẽ tựa đầu vào bờ vai y. Đó là một niềm vui bất ngờ thế nào đây? Trong cuộc sống của tôi, niềm vui vốn luôn ít ỏi vô cùng. Phía đằng xa ánh ráng chiều cuối cùng đã bị màn đêm đen nuốt chửng, một vầng trăng khuyết chậm rãi leo cao tỏa ra những tia sáng bàng bạc như sương. Chỉ khi nào trời tối hẳn, con người ta mới biết vầng trăng đẹp đẽ đến nhường nào.