Ngồi lên xe rồi tôi cảm thấy hơi nóng, liền bảo Hoán Bích vén rèm cửa sổ lên cho thoáng khí. Nhìn ra bên ngoài, thấy ngay bên cạnh có một chiếc xe màu đỏ đang đậu, rèm xe màu xanh sẫm trái ngược với màu đỏ, bên trên thêu mấy nhành hoa, kiểu dáng hoa văn kỳ thực không có gì đặc biệt nhưng chất vải lại khiến tôi cảm thấy rất quen mắt. Tỉ mỉ ngẫm nghĩ, tôi mới nhớ ra trước đây khi mệnh phụ các phủ vào cung thường thích dùng loại vải Linh Nghê này làm rèm xe ngựa, gặp mưa không ướt, càng thú vị hơn là dưới ánh mặt trời rực rỡ, thứ vải này còn phản chiếu ra những tia sáng rực rỡ như cầu vồng, do đó mới có cái tên Linh Nghê, vô cùng hiếm có. Ngoài ra, nhìn chiếc xe ngựa kia có vẻ rất hoa lệ, đám tùy tùng đi theo hai bên thì đều cao to vạm vỡ, ăn mặc chỉnh tề, không hề trò chuyện riêng câu nào cả, chắc hẳn là người của một gia tộc giàu sang quyền thế.
Tôi khẽ cười, nói: “Không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào ra ngoài mà lại phô trương thế này nhỉ?”
Hoán Bích lắc đầu, mỉm cười. “Nô tỳ không biết, nhưng chắc phải là người của đại gia tộc nào đó thì mới có thanh thế như vậy được.”
Người tùy tùng dắt ngựa bên ngoài nghe thấy mấy lời này của chúng tôi thì liền cười hà hà, nói: “Hai vị nương tử không biết đấy thôi, đâu phải là thiên kim tiểu thư gì, là cô nương của Lưu Hoan các đấy.”
Vừa nghe thấy cái tên Lưu Hoan các, trái tim tôi giật thót, mặt mũi đỏ bừng, lờ mờ hiểu ra điều gì đó.
Hoán Bích vẫn chưa biết, liền truy hỏi: “Lưu Hoan các? Đó là nơi nào vậy?”
Gã tùy tùng đó phì cười một tiếng, nói: “Hai vị nương tử nhất định là ngày ngày ở trong thâm khuê, do đó mới không biết. Lưu Hoan là nơi nam nhân thích tới nhất, cũng là chốn tiêu tiền nổi tiếng nhất trong kinh thành.”
Hoán Bích “a” lên một tiếng, đã hiểu ra điều gì, liền kêu thất thanh: “Là lầu xanh sao?” Nói xong cũng cảm thấy mình thất thố, lại hỏi thêm: “Cô ta đã là người ở nơi ấy, tại sao còn có thể phô trương thế này?”
Lúc này Huyền Thanh cũng đã lên xe, lấy từ vạt áo trước ngực ra một gói gì đó đưa cho tôi, tươi cười, nói: “Nàng thử đoán xem đây là thứ gì nào?”
Tôi cầm lấy đưa lên mũi ngửi, bất giác nở nụ cười tươi. “Là kẹo hạt thông hoa quế của Vĩnh Phúc Ký”, sau đó liền lấy một viên ăn, cười nói: “Vẫn là mùi vị như trước đây, không hề thay đổi”, dứt lời lại nhìn qua phía y. “Vừa rồi huynh chạy đi chính là để mua thứ này sao?”
Y nhìn tôi chăm chú. “Ngày đó nàng đã nói là trước đây thích ăn thứ này mà.”
Tôi cúi đầu cười khẽ, đưa mắt liếc y. “Hôm đó, muội chẳng qua chỉ tiện miệng nói một câu thế thôi, không ngờ huynh lại coi đó như là việc nghiêm túc lắm vậy. Sao phải mất công chạy đi mua như thế chứ?”
Y cười, nói: “Vĩnh Phúc Ký ở trong ngõ nhỏ, chẳng lẽ nàng muốn ta cho xe ngựa nghênh ngang chạy vào tận đó hay sao?” Tôi lườm y một cái, cúi đầu không nói gì thêm.
Hoán Bích vui vẻ cất tiếng: “Công tử đối xử với tiểu thư tốt quá, tiểu thư nói gì cũng đều ghi nhớ trong lòng.”
Huyền Thanh nhìn qua phía Hoán Bích, nở nụ cười mỉm, lại lấy ra một gói nhỏ khác đưa tới. “Hoàn Nhi nói cô nương thích ăn kẹo mơ của Vĩnh Phúc Ký, ta cũng mua giúp cô nương rồi đây.”
Hoán Bích bất giác mỉm cười, khom người nói: “Đa tạ công tử.”
Lúc này không khí đang hòa hợp, tôi cũng không nói gì thêm, chỉ cất tiếng: “Chúng ta đi thôi!”
Phu xe đáp “vâng” một tiếng, đang định giục ngựa chạy đi, chợt ngoảnh đầu, cười nói: “Xe của Cố cô nương phía bên kia muốn đi trước, e là chúng ta không tranh nổi.”
Tôi bật cười. “Việc này thì có gì mà tranh với không tranh, cô ta có việc muốn đi trước thì cứ để cô ta đi trước là được”, rồi lại ngoảnh đầu nói với Huyền Thanh: “Thanh, huynh nói xem như thế có được không?”
Y áp bàn tay lên mu bàn tay tôi, khẽ nắm lấy, trong mắt ngợp vẻ dịu dàng. “Được!”
Phu xe cho xe lùi lại phía sau mấy bước rồi ngoảnh đầu, cười nói: “Nương tử và tướng công đúng là hòa thuận, không chỉ hòa thuận, còn trai tài gái sắc nữa, thật hết sức xứng đôi, cứ như hai nhân vật trong tranh vẽ vậy.”
Tôi đỏ bừng hai má, cúi đầu, khẽ cười.
Huyền Thanh nắm tay tôi chặt hơn một chút, vui vẻ nói: “Nương tử nhà ta tất nhiên là người tốt nhất trên đời rồi.”
Hoán Bích ngồi kế bên mỉm cười, nói với phu xe: “Ngươi mồm miệng ngọt ngào lắm, đợi lát nữa xuống xe ắt sẽ có người thưởng cho ngươi.”
Phu xe cả mừng, vội vàng khom người cảm tạ, nhưng lời còn chưa nói xong thì đã thấy bức rèm của chiếc xe bên cạnh được vén lên, từ bên trong lộ ra một cánh tay trắng nõn như bạch ngọc. Phía sau cánh tay trắng nõn ấy là khuôn mặt thanh tú tựa hoa phù dung thoáng lướt qua, rồi một giọng nói trong veo khiến lòng người mê đắm vang lên: “Đa tạ!”
Hơi ngẩn người một chút tôi mới hiểu ra là vị Cố cô nương đó cảm tạ việc chúng tôi đã nhường đường, bèn khẽ nói: “Cô nương khách sáo rồi!”
Còn chưa nói xong, cô ta đã buông rèm xe xuống và nhanh chóng rời đi. Ánh dương chiếu xuống bức rèm kia rực rỡ vô cùng, trước mắt tôi dường như vẫn còn vương vất gương mặt thanh tú kia, hình như đã từng gặp ở đâu. Dung mạo cô ta thực sự rất đẹp, xe ngựa lướt qua, tấm dung nhan mỹ miều ấy tựa như tia sét bừng sáng giữa bầu trời, khiến người ta có chút trở tay không kịp.
Tôi ngoảnh đầu hỏi Huyền Thanh: “Vưa rồi huynh có thấy rõ không? Vị Cố cô nương đó dung mạo quả là xuất chúng, nhưng không hiểu sao muội lại thấy hơi quen mắt.”
Huyền Thanh chỉ “ừm” một tiếng, nói: “Vậy sao? Vừa rồi ta không thấy rõ lắm!”
Hoán Bích cười trêu trọc: “Nghe nói vị Cố cô nương này là danh tiếng vang xa, công tử xưa nay luôn phong lưu rất mực, vậy mà cũng không biết sao?”
Huyền Thanh nghiêm túc nói: “Ta thực sự không biết, mà trước giờ cũng chưa từng tới những nơi như vậy”, sau đó lại bật cười. “Sợ là những điều ta biết còn không nhiều bằng huynh đệ phu xe này.”
Gã phu xe nghe y nói như vậy thì vui vẻ vô cùng, hào hứng kể: “Vị Cố cô nương này là cô nương hàng đầu của Lưu Hoan các, số công tử quý tộc theo đuổi tất nhiên nhiều khỏi nói, ngay đến các vụ đánh nhau vì cô ta ở Lưu Hoan các cũng không hề ít.”
Tôi mỉm cười. “Ngũ Lăng chàng trẻ ganh đua, biết bao the tấm chuốc mua tiếng đàn[]. Uy lực của mỹ nhân quả nhiên không thể xem nhẹ.”
[] Trích Tỳ bà hành, Bạch Cư Dị, dịch thơ Phan Huy Thực. Nguyên văn Hán Việt: Ngũ lăng niên thiếu tranh triền đầu, nhất khúc hồng tiêu vị tri số – ND.
Huyền Thanh nghiêng đầu cất tiếng ngâm: “Vành lược bạc gãy tay nhịp gõ, bức quần hồng hoen ố rượu rơi. Năm năm lần nữa vui cười, mãi gió trăng chẳng đoái hoài xuân thu[]”, sau đó lại thoáng do dự, nói: “Đợi đến lúc cửa ngoài xe ngựa vắng không, xế chiều về hình dung đổi khác, vậy thì cũng thực có chút đáng thương.”
[] Trích Tỳ bà hành, Bạch Cư Dị, dịch thơ Phan Huy Thực. Nguyên văn Hán Việt: Điền đầu ngân bế kích tiết toái, huyết sắc la quần phiên tửu ô. Kim niên hoan tiếu phục minh niên, thu nguyệt xuân phong đẳng nhàn độ – ND
Tôi đưa tay áo lên che miệng, khẽ cười nói: “Thanh lang lúc nào cũng thương hoa tiếc ngọc như vậy cả.”
Huyền Thanh vẻ như đang thổn thức. “Ta chỉ than thở vì thân thế của cô ta mà thôi, dù bây giờ phong quang rất mực nhưng khi về già, chỉ e muốn làm vợ một thương nhân cũng chẳng thể.”
Tôi nhìn y chăm chú, cũng hiểu được cảm xúc trong lòng y lúc này, bèn khẽ nói: “Muội hiểu! Nữ tử vốn như cánh bèo lênh đênh trôi dạt, kiếp người chẳng có Nam Bắc phân chia tựa như Vương Chiêu Quân và Trần A Kiều vậy. Nhớ năm xưa, Trần A Kiều là con gái của Trưởng công chúa, cháu gái của tiên đế, được gả cho biểu huynh Hoàng đế, đắc sủng vô cùng, đương nhiên mười phần đắc ý, ai ngờ được kết cục về sau.” Tôi nói với giọng cảm thông nhưng lời lẽ thản nhiên rất mực, không hề tự thương thân mình. Huyền Thanh hiểu rõ lòng tôi, liền đưa tay ôm tôi vào lòng. Tôi cười, nói: “Vị Cố cô nương này nếu thực sự thông minh thì nên sớm biết kết thúc cuộc sống ở chốn khói hoa, hoàn lương tìm lấy một bến đỗ cho cuộc đời.”
Phu xe không để ý tới những lời vừa rồi của tôi và Huyền Thanh, nhưng khi nghe câu này thì nói ngay: “Có rất nhiều người muốn cưới vị Cố cô nương đó về, chỉ là cô ta từ nhỏ đã được nuông chiều, về sau lại có biết bao kẻ công hầu theo đuổi, cho nên mắt cao quá trán, chẳng nhìn trúng ai.” Gã chợt nghĩ đến chuyện gì, bèn kể tiếp: “Mấy năm trước, thiếu chút nữa cô ta đã hoàn lương, đối phương là một vị công tử con nhà thị lang, địa vị không kém nhưng lại thần hồn điên đảo vì cô ta, đến cha mẹ vợ con trong nhà cũng chẳng cần nữa. Nghe nói khi đó nương tử của hắn ta còn đang mang thai, đúng là đáng thương!”
Hoán Bích nghe đến ngẩn ngơ, vội vàng hỏi: “Về sau thì sao?”
Tôi bỗng có chút bất an, trong lòng trào dâng cảm giác như gió mưa sắp tới, lòng ngực bức bối đến khó tả. Lúc này tôi đã lờ mờ nhớ ra, tướng mạo của nữ tử kia tuy không thể nhìn rõ ràng lắm nhưng hình như có mấy phần giống với An Lăng Dung.
Gã phu xe đó thấy Hoán Bích có vẻ hào hứng như vậy thì càng vui hn. “Nghe nói tỷ muội của vị công tử đó là nương nương trong cung, sau khi biết việc này thì giận dữ vô cùng, kết quả là vị công tử đó đã nổi cơn điên, bỏ mặc cha mẹ vợ con, ngay đến người tỷ muội làm nương nương trong cung kia cũng không cần nữa, quyết đòi ra khỏi phủ ở cùng với vị Cố cô nương kia.” Gã cười hà hà một tiếng rồi nói tiếp: “Có mỹ nữ ở trước mặt, quả nhiên là chẳng còn cần gì nữa, qua đó cũng đủ thấy sự lợi hại của Cố cô nương. Vị công tử đó có thể giành được trái tim của cô ta, cũng có thể coi là diễm phúc không cạn rồi.” Dứt lời, gã bèn chậc lưỡi vài tiếng, vẻ như hết sức ngưỡng mộ.
Hoán Bích nghe kể tới đây, sắc mặt đã trở nên hơi nhợt nhạt, run giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Gã phu xe gãi đầu gãi tai. “Sau đó thì không ở bên nhau nữa. Chỉ nghe nói về sau vị công tử đó hối lỗi sửa sai, quay trở về nhà, còn được Hoàng thượng coi trọng mà phong cho một chức quan lớn, rồi không còn đi tìm Cố cô nương nữa.”
Trái tim tôi đập thình thịch một chặp, đầu lưỡi run run nhưng rốt cuộc vẫn cất tiếng hỏi: “Vị Cố cô nương đó… tên là Giai Nghi đúng không?”
Gã phu xe vỗ tay đánh “bốp” một cái, lớn tiếng nói: “Quả nhiên là nương tử cũng biết.”
Huyền Thanh nghe thấy hai chữ “Giai Nghi” thì lập tức hiểu ra nguồn cơn sự việc, bèn giữ tay tôi, nói: “Hoàn Nhi! Nàng bình tĩnh lại đã!”
Gã phu xe đó còn chưa biết gì, vẫn kể tiếp: “Về sau gia đình vị công tử đó xảy ra chuyện, bị lưu đày đến nơi nào đó rất xa xôi, nhà tan cửa nát, ngay đến vị nương nương kia cũng bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi cung, không ngó ngàng tới nữa. Thật là đáng thương, nghe nói chuyện của gia đình họ còn có liên quan tới Cố cô nương nữa. Đúng rồi, vị công tử đó họ Chân, ta rốt cuộc đã nhớ ra rồi!”
Toàn thân tôi lạnh ngắt, cố sức kiềm chế bản thân, nắm chặt lấy cánh tay Huyền Thanh.
Hoán Bích biết là không hay, vội nói với gã phu xe: “Nương tử nhà ta hơi mệt, phải nghỉ ngơi một lát, ngươi hãy tạm tránh đi đã.”
Gã phu xe đó đã không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, lại sợ có chuyện, liền vâng dạ mấy tiếng rồi tránh ra xa.
Trên trán mồ hôi lạnh rỉ ra không ngớt, tôi chậm rãi nói ra ba từ: “Cố Giai Nghi.”
Hoán Bích nhìn tôi không chớp mắt. “Tiểu thư, chúng ta phải đi hỏi cô ta, tại sao lại hại nhà họ Chân chúng ta như vậy? Rốt cuộc là tại sao?” Trong mắt Hoán Bích như có một ngọn lửa căm thù, bừng bừng rực cháy.
Trong tôi cũng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, vô số nỗi căm phẫn và nghi hoặc trào lên. Tôi đẩy tay Huyền Thanh ra, đứng dậy nhảy ra ngoài xe ngựa. “Thanh, muội phải đi tìm cô ta! Muội phải hỏi cô ta!”
Tôi phải hỏi cô ta, bao nhiêu nỗi oan khuất như thế, bao nhiêu nghi vấn như thế, mấu chốt đều ở chỗ cô ta, sao tôi có thể không đi hỏi, sao có thể giả vờ là không biết gì được? Tôi không thể! Bởi vì tôi là con gái của nhà họ Chân.
Hoán Bích theo sát tôi ra ngoài, Huyền Thanh vội vàng đuổi theo sau, giữ tôi lại, kéo tôi vào lòng. “Hoàn Nhi, nàng không cần tính mạng nữa sao? Nàng không thể cứ thế này mà đi hỏi cô ta được!”
Tôi cố giãy giụa nhưng Huyền Thanh rất khỏe, tôi có dùng sức đến mấy cũng không sao giãy thoát ra được. Hoán Bích cố gắng cạy tay Huyền Thanh ra, đồng thời nài nỉ: “Vương gia, nô tỳ cầu xin người đấy, hãy để tiểu thư nhà nô tỳ đi hỏi đi, cô ta nhất định biết nguồn cơn mọi sự. Đây là chuyện của nhà họ Chân, tiểu thư không thể để mặc cho nhà họ Chân phải chịu oan khuất được!”
Huyền Thanh ôm chặt lấy tôi, không quan tâm tới việc tôi giãy giụa thế nào. Đôi hàng lông mày nhíu chặt, y ghé tai tôi, khẽ quát: “Nàng cứ như thế này mà hỏi đi, cô ta lại chịu nói với nàng sao? Nàng nên nhớ khi xưa chính cô ta đã lật lọng tráo trở, chứng tỏ cô ta là người của Hoàng hậu, chỉ cần nàng đi hỏi cô ta, Hoàng hậu sẽ có cả ngàn cách để hại nàng, sau đó lại tiếp tục làm hại những người thân đã có được cuộc sống yên bình của nàng!”
Tôi nghe thế, lồng ngực như bị một thứ gì đó đột nhiên nện mạnh vào, lập tức ngừng giãy giụa, chỉ ngẩn ngơ đứng đó nghe y nói. Thấy tôi đã lặng yên, y bèn dịu giọng nói tiếp: “Tuy nàng ở ngoài cung nhưng vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, Hoàng hậu không dễ dàng buông tha cho nàng đâu, do đó hai năm đầu, Thái hậu mới sai Phương Nhược cô cô mỗi tháng tới thăm nàng một lần, bảo nàng chép kinh văn để mang về cung, ấy chính là vì sợ nàng bị người ta hãm hại. Bây giờ Hoàng hậu tuy đã buông lỏng sự cảnh giác, nhưng khi có động tĩnh gì, nàng ta chưa chắc đã không nhổ cỏ nhổ tận gốc, mà người gặp phải họa đầu tiên chính là Lung Nguyệt ở trong cung. Trong cung liên tiếp có người mới được chọn vào, Hoàng hậu không còn thời gian để ý đến nàng nữa, nhưng một khi nàng chạy đi tìm Cố Giai Nghi, không những sẽ không hỏi ra được điều gì, còn đánh rắn động cỏ, khiến Hoàng hậu lại một lần nữa đề phòng nàng. Nàng có hiểu không?”
Tôi lặng lẽ nghe xong, hai chân chợt trở nên mềm nhũn, nhất thời không đứng vững nổi, phải tựa vào người Huyền Thanh.
Huyền Thanh ôm chặt lấy tôi, chậm rãi ngồi xuống đất, không nói thêm câu nào. Hoán Bích ngẩn ngơ ngồi xuống, khuôn mặt ngợp vẻ thê lương, rấm rứt khóc, nói: “Tiểu thư, không ngờ chúng ta lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc xảy ra.”
Tôi tựa vào lòng Huyền Thanh, trong đầu xuất hiện muôn vàn ý niệm, rối loạn vô cùng. Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, tôi gạt những sợi tóc rối che trước mắt ra, chậm rãi nói: “Đúng vậy, bây giờ chúng ta không thể làm gì được cả. Hoán Bích, đã có thư nhà gửi về, cha tuy bị biếm đến Xuyên Bắc, một nơi hẻo lánh hoang vu, nhưng cuộc sống cũng không tệ lắm; còn ca ca thì ở Lĩnh Nam, tuy vất vả nhưng tính mạng vẫn còn giữ được, không xảy ra vấn đề gì. Bây giờ chỉ cần chúng ta đi nhầm một bước thôi, một bước rất nhỏ thôi, thì sẽ hại bọn họ ngay đến tính mạng cũng không giữ được. Hoán Bích…” Tôi lắc đầu vẻ thê lương. Bây giờ cho dù Cố Giai Nghi có ở trước mặt, lời của chúng ta chẳng lẽ cô ta lại chịu nghe sao? Chẳng lẽ cô ta lại chịu kể với chúng ta tất cả nguồn cơn sự việc sao?”
Hoán Bích khẽ lắc đầu, đờ đẫn nói: “Cô ta không chịu đâu.”
Huyền Thanh khẽ vỗ vai tôi, an ủi: “Nàng đừng nôn nóng, chúng ta cứ suy nghĩ từ từ, cuối cùng rồi cũng tìm ra cách thôi.”
“Cuối cùng rồi cũng tìm ra cách?” Tôi chợt cười lạnh một tiếng. “Cho dù Cố Giai Nghi chịu nói, vị thiên tử thánh minh kia của chúng ta chẳng lẽ lại chịu tin sao?” Tôi xoay người gục đầu vào lòng Huyền Thanh, nghẹn ngào nói: “Khi đó Hoàng đế đã không tin nên nhà họ Chân mới hoàn toàn sụp đổ, nếu Hoàng đế chịu tin tưởng phần nào, nếu y… thì nhà họ Chân đã không rơi vào cảnh như vậy.” Tôi cố gắng nuốt nỗi đau vào trong, gằn giọng nói: “Trước đây, khi muội còn ở trong cung, y đã không tin, bây giờ muội bị đuổi ra ngoài, mà những kẻ ngày đó đã hãm hại muội như Hoàng hậu, An Lăng Dung và Quản thị ai nấy cũng đều sừng sững không đổ. Muội còn nghe nói Hoàng đế sủng ái An Lăng Dung và Quản thị vô cùng, lại vừa tiến phong cho bọn chúng. Như thế dù muội có nói gì đi nữa, chẳng lẽ lại có tác dụng sao?” Tôi bật khóc nức nở. “Khi đó, nếu còn một chút cơ hội, nếu chưa lâm vào cảnh lòng dạ nguội lạnh, không còn khả năng xoay chuyển tình hình, dù muội có phải chịu nhục đến mấy cũng sẽ ở lại trong cung chờ ngày báo thù, quyết không để Lung Nguyệt khi còn ở trong nôi đã phải rời xa mẹ ruột.” Tôi càng nói lại càng đau xót, trái tim sôi sục không thôi, khó lòng bình tĩnh lại được.
Huyền Thanh hết sức xót xa, lại ôm chặt tôi thêm chút nữa, khẽ nói: “Hoàn Nhi, giả sử bây giờ nàng thực sự thuyết phục được Cố Giai Nghi đứng ra làm chứng giúp nàng, rồi hoàng huynh hiểu được nỗi oan khuất của nhà nàng, nàng thử nghĩ xem, tiếp theo thì sẽ sao nữa?”
“Sẽ sao nữa?” Tôi lẩm bẩm nói. “Cha và ca ca sẽ được rửa sạch oan khuất, sẽ có thể trở về triều khôi phục chức cũ, nhà họ Chân cũng sẽ theo đó mà hiển hách trở lại.” Tôi ngoảnh mặt qua hướng khác, tuôn trào những giọt nước mắt thương tâm. “Nhưng tẩu tẩu và Trí Ninh thì không thể quay về được nữa, không quay về được nữa rồi.”
“Ngay cả khi hoàng huynh rửa oan cho cha anh của nàng thì địa vị của Hoàng hậu liệu có bị lay động chút nào không?”
“Hoàng hậu?” Tôi vừa căm phẫn lại vừa đau khổ.
“Đúng vậy!” Huyền Thanh nói với giọng bình tĩnh và tỉnh táo: “Ngày nào Thái hậu còn sống, ngày đó Hoàng hậu vẫn sẽ là mẫu nghi thiên hạ, chủ nhân của lục cung. Hơn nữa, cho dù Cố Giai Nghi đứng ra làm chứng, mũi nhọn cũng chưa chắc chĩa về phía Hoàng hậu. Mà chỉ cần Hoàng hậu bình yên vô sự, An Lăng Dung cũng sẽ bình yên vô sự, có lẽ ngay cả Quản thị cũng chẳng hề hấn gì. Dù sao trong việc của nhà nàng, bọn họ đều không đứng ra làm gì cả. Nếu sự việc thực sự quá phức tạp, liên quan quá lớn, hoàng huynh vì muốn ổn định nền móng của triều đình, dù biết rõ là có oan khuất cũng sẽ không cho điều tra tiếp nữa.” Giọng của Huyền Thanh tràn ngập vẻ đớn đau và bất lực: “Bởi vì y là Hoàng đế, đối với y, triều đình là quan trọng nhất, do đó y sẽ không vì người nào mà làm tổn hại đến nền móng của triều đình, việc này nàng nhất định phải hiểu rõ. Ngoài ra, dù cha anh của nàng có thể quay về triều làm quan, nhưng trong tình huống bốn bề đều là địch, quay về như thế chẳng khác nào đưa mình vào miệng cọp. Nếu lại xảy ra biến cố gì nữa, bọn họ liệu có chịu nổi không?”
“Liệu có chịu nổi không?” Tôi lẩm bẩm như tự hỏi mình. “Trở lại triều đình, cha sẽ lại phải minh tranh ám đấu với người khác, còn nếu họ vẫn phải hàm oan, vậy thì muội thực sự là bất hiếu, khiến phụ thân và ca ca người Nam kẻ Bắc, khó có cách nào đoàn tụ. Thanh, muội rốt cuộc nên làm thế nào mới phải?”
Thanh khẽ lắc đầu vẻ thấu hiểu. “Chỉ e nàng mà có chút động tĩnh nào, khi mối oan khuất của cha anh nàng còn chưa được rửa sạch thì bản thân nàng và toàn bộ người thân đã gặp phải chuyện bất trắc rồi.”
Tôi cảm thấy hết sức khó xử, lòng buồn khổ không thôi, nhất thời chẳng nói được lời nào.
“Tiểu thư!” Hoán Bích đột nhiên gọi tôi một tiếng, ngẩn ngơ nhìn về phía xa. “Thanh Hà Vương gia suy nghĩ rất chu toàn, việc gì cũng đã nghĩ tới, chúng ta quả thật không nên khinh suất trong việc này. Có điều…” Mí mắt muội ấy hơi nẩy lên một cái, cặp mắt như bị thứ gì thiêu đốt, bừng lên một ngọn lửa nóng bỏng. “Vương gia có một việc quan trọng còn chưa nói.”
Hoán Bích đột ngột dời ánh mắt về hướng Huyền Thanh, hờ hững cất tiếng: “Vương gia, chẳng lẽ khi ngài khuyên tiểu thư chớ nên khinh suất, trong lòng không có một chút tâm tư nào sao?”
Hoán Bích vận bộ đồ màu xanh, lại thắt sợi dây lưng xanh biếc, giữa làn cỏ um tùm xung quanh, thân hình muội ấy như hòa vào trong, duy có khuôn mặt là tái nhợt chẳng có chút huyết sắc, đôi mắt giống như đầm nước trong veo sâu không thấy đáy. Muội ấy trầm giọng nói: “Hoán Bích tuy là nô tỳ nhưng trong việc này cũng có cái nhìn riêng của mình. Vương gia cố gắng khuyên tiểu thư như vậy cũng là sợ nhà họ Chân thoát tội, rồi tiểu thư trở lại trong cung, trở lại bên cạnh hoàng huynh của ngài, như thế ngài và tiểu thư sẽ bị cắt đứt mối tình duyên, không cách nào nối lại, đúng vậy không?”
Tôi gượng cười một tiếng, cất giọng trầm buồn: “Hoán Bích, Đại Chu kể từ khi khai quốc đến giờ đã được mấy trăm năm, muội từng nghe nói có phi tần nào sau khi rời cung tu hành mà còn có thể trở lại hậu cung không? Muội cho rằng ai cũng là Võ Tắc Thiên sao, hay là hoàng đế nào cũng chung tình như Lý Trị? Huống chi Hoàng đế đuổi ta ra khỏi cung không phải vì phụ thân và ca ca, mà là vì ta mạo phạm đến tiên Hoàng hậu, tính tình lại không được ngoan ngoãn. Đây cũng là nguyên nhân khiến Hoàng hậu không tiếp tục hãm hại ta nữa.”
Hoán Bích khẽ nói: “Đạo lý tuy là như vậy nhưng tiểu thư dù sao cũng là mẹ ruột của Lung Nguyệt Công chúa, nếu nhà họ Chân được rửa sạch án oan, Hoàng thượng có lẽ sẽ niệm tình cũ, cũng sẽ nghĩ đến tiểu thư, đến khi đó dù ngại vì lễ chế mà không đón tiểu thư về cung nhưng cũng có thể thường xuyên tới thăm tiểu thư. Một khi sự việc xảy ra, Vương gia và tiểu thư còn có thể qua lại như bây giờ sao?”
“Hoán Bích…” Lòng tôi thầm kinh hãi, không kìm được nhìn qua phía Huyền Thanh.
Y suy nghĩ như vậy có lẽ là hơi ích kỷ, nhưng sự ích kỷ này có gì không đúng sao?
Mà một khi đến ngày ấy rồi, có khi nào tôi cũng ích kỷ như vậy không?
Huyền Thanh cúi đầu trầm ngâm một lát, chợt ngước đôi mắt trong veo lên, khẽ mỉm cười. “Hoán Bích, không ngờ cô lại thông minh như vậy.”
Hoán Bích thoáng ngẩn ra rồi mới hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cười gượng gạo. “Vương gia như vậy là khen nô tỳ hay là giễu cợt nô tỳ đây?”
Huyền Thanh chậm rãi lắc đầu, khẽ cất tiếng: “Hoán Bích, cô quả thực thấu hiểu tâm tư của ta. Nếu không có những nguyên nhân trước đó, có lẽ cô thật sự có thể nhận định rằng ta là một nam nhân ích kỷ. Nhưng…” Y khẽ nở nụ cười, tựa như làn gió nhẹ lướt qua thảm cỏ biếc xanh. “Đổi lại là cô, liệu cô có bằng lòng để cha anh mình trở lại nơi cung đình tiếp tục tranh đấu, đến sự bình an trong nửa quãng đời còn lại cũng không thể đảm bảo không? Liệu cô có bằng lòng để trưởng tỷ của mình trở lại bên một nam nhân không trân trọng cô ấy, không yêu thương cô ấy, không tin tưởng cô ấy, ngoài ra còn phải tranh đấu với vô số nữ nhân khác không?”
Sắc mặt Hoán Bích sáng tối bất định, tựa như thời tiết sau một cơn mưa mùa hạ, lát sau mới ngẩng lên, nói: “Vương gia…”
Huyền Thanh ngăn lời muội ấy lại, nói tiếp: “Cô là người cốt nhục chí thân, chảy cùng dòng máu với bọn họ, cô hãy nói cho ta biết, cô có muốn người thân của mình phải sống những tháng ngày như vậy không? Chẳng hạn như trưởng tỷ của cô, nếu giành được thắng lợi trong cung, vậy tức là cả cuộc đời này sẽ tranh đấu với những nữ nhân khác, mà nếu cô ấy thua, có thể ngay đến nơi vùi thân cũng chẳng có. Cô là muội muội của cô ấy, cô hãy nói cho ta biết, cô bằng lòng để cô ấy sống một cuộc sống như vậy sao?”
Hoán Bích hết sức hoang mang, lắc đầu nguầy nguậy.
Huyền Thanh buông tiếng thở dài, nói: “Những ngày tháng trong cung cô ấy đã phải sống thế nào, cô bầu bạn bên cạnh cô ấy tất nhiên phải hiểu rõ nhất. Chẳng lẽ cô muốn cô ấy phải chịu khổ lần nữa sao? Ngay cả cô ấy cũng không muốn, vậy ta vốn luôn coi cô ấy như báu vật cuộc đời, tất nhiên lại càng không muốn, cô có hiểu không?” Dứt lời, y liền nắm chặt lấy bàn tay tôi.
Hoán Bích hết sức chấn động, không kìm được trợn tròn mắt, há hốc miệng, ngây người ra đó. Tôi thầm cảm động, nước mắt chậm rãi tuôn rơi, lại nắm chặt lấy bàn tay y, cúi đầu cất tiếng: “Nhưng bọn họ là người thân máu mủ của muội, muội không thể trơ mắt nhìn bọn họ chia cách hai nơi, mãi mãi không có ngày đoàn tụ.”
Y thấp giọng nói: “Nàng chớ quên, ta tuy chỉ là một kẻ nhàn tản nhưng dù gì cũng có thân phận vương gia, là huynh đệ của đương kim Hoàng thượng. Cha anh nàng phải chia cách hai nơi Xuyên Bắc, Lĩnh Nam, cách nhau ngàn dặm, nếu có thề, ta sẽ tìm cách điều họ về cùng một chỗ. Nhưng nàng phải chịu ấm ức một chút rồi, không thể thường xuyên gặp mặt cha anh.”
Tôi cúi đầu, đưa tay lau nước mắt. “Nếu cha muội trong những năm tháng tuổi già còn có được niềm vui như vậy, dù muội cả đời này không gặp lại bọn họ cũng chẳng sao.”
Hoán Bích nhìn Huyền Thanh chăm chú, hỏi: “Vương gia có chắc sẽ làm được không?”
Hoán Bích quấn ngón tay vào dải dây lưng xanh biếc, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Tâm ý của Vương gia với trưởng tỷ, Hoán Bích tất nhiên hiểu rõ, Vương gia đã nói như vậy rồi, Hoán Bích xin thay mặt cha anh và trưởng tỷ cảm tạ vương gia.” Dứt lời, muội ấy bèn trang trọng hành lễ, khom người thật sâu.
Khi ngẩng lên, cặp mắt Hoán Bích đã trong veo trở lại, không còn vẻ phẫn uất như trước nữa. “Vừa rồi Hoán Bích nói năng lỗ mãng, thực sự đã mạo phạm Vương gia rồi.”
Huyền Thanh khoan dung nói: “Không có gì, dù sao cô cũng giúp ta nói ra tâm sự khó nói trong lòng.” Sau đó y liền đỡ tôi đứng dậy, gọi phu xe lại, dịu giọng nói với tôi: “Trời sắp tối rồi, chúng ta quay về trước đã.”
Lúc này đương là tháng Chín, hai bên đường lúa mạch đã mọc dày, khiến người nhìn cảm thấy thư thái. Thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua, những làn sóng lúa mạch nổi lên giữa biển vàng bát ngát, nhấp nhô lên xuống không ngừng, tựa như những mối tâm sự và nỗi sầu lo vô tận trong lòng tôi vậy. Tôi không muốn để Huyền Thanh lo lắng, ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ thản nhiên, nhưng sau một hồi tròng trành trong xe ngựa, vô số tâm sự vẫn cứ trào lên không ngớt.