Thế rồi vào một ngày trời trong gió mát, Hoán Bích ôm theo cây đàn Trường tương tư cùng tôi tới hậu sơn. Tới nơi, tôi thấy ngoài cửa An Tê quán có một con ngựa trắng, trên cổ đeo quả cầu vải màu đỏ, đang đứng ung dung gặm cỏ non. Trong lòng tôi bỗng trào dâng cảm giác mừng rỡ khó tả, con ngựa này chính là Ngự Phong. Nhìn thấy tôi, nó cũng mừng rỡ hí vang một tiếng.
Tôi đưa tay vuốt nhẹ tai nó, Hoán Bích đã nôn nóng đẩy cửa đi thẳng vào trong. Trong sân có tiếng trò chuyện vui vẻ nhưng sau khi Hoán Bích đẩy cửa đi vào thì lập tức dừng lại. Tôi lúc này cũng chậm rãi bước vào, nghe thấy Hoán Bích cất tiếng gọi lảnh lót, giòn tan: “Vương gia.”
Tôi đưa mắt nhìn, thấy y vận một bộ đồ lụa màu trắng, đang chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Thư Quý thái phi. Nghe thấy tiếng gọi, y lập tức ngoảnh đầu qua phía cửa, nhìn thấy tôi thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, buột miệng nói: “Hồi nãy mẫu phi vừa nhắc tới nàng xong đấy…”
Tôi khẽ gật đầu tỏ ý chào y, sau đó quay sang kính cẩn hành lễ với Thư Quý thái phi. Thái phi mỉm cười bước tới đỡ tôi dậy, nói: “Đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, qua đó đủ thấy không thể tùy tiện nói xấu người khác sau lưng được”, rồi lại chỉ qua phía Huyền Thanh nói: “Nó vừa từ vùng Xuyên Thục quay về, thậm chí còn chưa kịp trở lại vương phủ, cô tới thật đúng lúc.”
Tôi cười, nói: “Vãn bối thấy hôm nay trời đẹp, liền mang Trường tương tư đến đây, mối họa mà vãn bối gây ra xin phiền Thái phi bổ cứu giúp.”
Thái phi hiền từ nói: “Đúng là một đứa nhỏ ngốc ngếch, nói lời khách sáo như vậy làm gì, chỉ khiến người ta xót xa thôi.”
Tôi đưa tay chỉ Hoán Bích, giới thiệu: “Đây là thị nữ hầu cận của vãn bối, hôm nay đặc biệt đưa tới đây thỉnh an Thái phi.”
Hoán Bích ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễ, nói: “Nô tỳ thỉnh an Thái phi và Vương gia.”
Huyền Thanh cười, nói: “Hiếm có khi nào Hoán Bích hành đại lễ với ta như vậy, hôm nay coi như được nhờ phúc mẫu phi rồi.”
Thư Quý thái phi vẫy tay gọi Hoán Bích lại gần, cầm bàn tay nàng ta lên ngắm nghía hồi lâu, cười nói: “Mặt mũi thanh tú, làn da cũng hết sức nõn nà”, sau đó lại nhìn qua phía tôi. “Đặc biệt là đôi mắt này, trông giống nương tử lắm đấy!”
Tôi không ngờ ánh mắt Thái phi lại sắc bén như vậy, vội cười nói: “Dạ phải!”
Huyền Thanh đứng bên cạnh cũng khẽ cười. “Trước đây chưa nhìn kỹ thì còn chưa cảm thấy gì, bây giờ nghe mẫu phi nói vậy, con cũng thấy đúng là có mấy phần giống nhau.”
Hoán Bích thẹn thùng cúi đầu, đưa cây đàn trong tay cho Tích Vân, sau đó cùng ngồi xuống uống trà. Huyền Thanh dịu dàng đưa mắt nhìn tôi. “Đây là trà Tuyết đính hàm thúy mới hái, vừa được pha xong, nàng nhất định rất thích.”
Chén trà được làm bằng sứ trắng, càng tôn lên màu xanh biếc của nước trà. Tôi thích cái gì, ghét cái gì, y hoàn toàn biết rõ. Có điều, lúc này đột nhiên nhìn thấy loại trà mình hay uống trong cung, tôi cũng chẳng rõ mình có tâm trạng gì, chỉ cảm thấy thổn thức không thôi. Trà là trà vừa hái, cũng mới được pha xong, chỉ có người uống trà tôi đây vẫn là con người ngày trước.
Huyền Thanh vừa từ nơi xa về, Thư Quý thái phi quan tâm đến con trai, liền kéo y lại ân cần hỏi han đủ chuyện.
Thư Quý thái phi và Huyền Thanh trò chuyện bằng tiếng Bãi Di mấy câu, tôi nghe không hiểu lắm, không kìm được hơi cau mày, chăm chú lắng nghe.
Hoán Bích thấy tôi cau mày thì liền ghé tai tôi, khẽ nói: “Thư Quý thái phi đang dùng tiếng Bãi Di nói chuyện với Vương gia, dặn dò Vương gia ở trong cung phải cẩn thận, thường ngày cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe, an phận giữ mình.”
Hoán Bích nói rất khẽ nhưng vì Thư Quý thái phi ở quá gần nên vẫn nghe thấy. Bà ta không kìm được nhìn qua phía Hoán Bích, đôi hàng lông mày thanh tú hơi cau lại, hỏi: “Ngươi hiểu tiếng Bãi Di sao?”
Hoán Bích thoáng do dự, đáp: “Dạ!” Sau khi định thần lại nói thêm: “Vì mẫu thân của nô tỳ là nữ tử Bãi Di.”
Tôi thầm kinh hãi, chẳng trách hôm nay Hoán Bích lại muốn theo tôi tới nơi đây, thì ra là vì mẫu thân của Hoán Bích cũng là nữ tử Bãi Di.
Thư Quý thái phi khẽ “ồ” một tiếng, trên mặt xuất hiện mấy tia vui mừng. “Vậy sao?” Kế đó liền dùng tiếng Bãi Di hỏi han mấy câu.
Hoán Bích không chút nghĩ ngợi, dùng tiếng Bãi Di trả lời một cách trôi chảy, lại hành lễ vấn an với Thư Quý thái phi theo lễ tiết vãn bối gặp trưởng bối của người Bãi Di.
Thư Quý thái phi tươi cười vui vẻ, vẫy tay gọi: “Người qua đây, để ta nhìn kỹ ngươi nào.”
Hoán Bích y lời đi tới, lại khom người hành lễ theo lễ tiết Trung Nguyên, nói: “Thư Quý thái phi vạn an.”
Thư Quý thái phi đưa tay tới nâng cằm Hoán Bích lên, cẩn thận ngắm nghía hồi lâu, khẽ hỏi: “Ngươi làm nô tỳ trong nhà Chân nương tử sao?”
Hoán Bích bất giác cúi xuống, giọng nói nhỏ tới mức cơ hồ không nghe thấy được: “Dạ phải, chính là Chân phủ của Thị lang bộ Lại trước kia.”
Thái phi hơi trầm ngâm, hai mắt đột nhiên sáng rực, khẽ hỏi: “Tên húy của y có phải là Chân Viễn Đạo không?”
Hoán Bích gật đầu đáp: “Chính thế.”
Tôi thấy cha mình được nhắc đến, không tiện im lặng nữa, bèn bẩm rõ: “Chân Viễn Đạo chính là gia phụ, Hoán Bích từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh vãn bối, tiếng là nô tỳ, kỳ thực không khác gì tỷ muội.”
Huyền Thanh tươi cười nhẹ nhàng tựa vầng mây trắng ở nơi chân trời. “Hoán Bích từ nhỏ đã sống trong Chân phủ, khi nương tử vào cung thì bầu bạn kề bên, bây giờ lại cùng đồng cam cộng khổ.”
Thư Quý thái phi không nói gì, chăm chú nhìn Hoán Bích một lát, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Hà Miên Miên là gì của ngươi?”
Toàn thân Hoán Bích chấn động, trong đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu chợt hiện lên một tầng sương mù mong manh, nơi khóe mắt đã ầng ậng nước, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Chính là mẫu thân của nô tỳ.”
Tôi thầm kinh hãi, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói tới tên của mẫu thân Hoán Bích. Trước đây tôi chỉ biết Hoán Bích là em gái mình, còn những việc khác thì không ai nói với tôi, thành ra tôi cũng không biết gì nhiều.
Chỉ là, mang cái tên triền miên da diết như vậy, lại có xuất thân Bãi Di, đó rốt cuộc là một nữ tử quyến rũ tới mức nào đây?
Thư Quý thái phi khẽ thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng. “Quả nhiên, hai mẹ con nhìn giống nhau quá, cứ như được đúc ra từ một khuôn vậy”, rồi lại hỏi với giọng quan tâm: “Mẫu thân ngươi vẫn khỏe chứ?”
Hoán Bích nhất thời không thể trả lời, cổ họng như nghẹn lại, nước mắt không kìm được lã chã tuôn rơi, vội vàng xoay người lại lau. Tôi lên tiếng trả lời thay: “Khi đó Hoán Bích được sinh ra thì mẫu thân của muội ấy qua đời, do đó cha vãn bối mới bế muội ấy về, nuôi dưỡng trong phủ từ nhỏ.”
Thư Quý thái phi thở dài buồn bã, lát sau mới cất tiếng: “Phải rồi, Miên Miên và ta đều là hậu nhân của tội thần, cô ấy còn bị đưa vào nô tịch, suốt kiếp chẳng thể trở mình, tất nhiên không cách nào gả vào nhà quan lại làm thê thiếp. Chẳng trách Hoán Bích lại gọi nương tử là tiểu thư.” Nói tới đây, khóe mắt bà cũng ầng ậng nước, cúi đầu sụt sịt nói tiếp: “Miên Miên thật đáng thương!” Sau đó lại gọi Hoán Bích tới gần, khẽ xoa trán Hoán Bích, an ủi: “Cô bé ngoan, ngươi thực đã phải chịu ấm ức rồi.”
Lòng tôi cũng thầm thương cảm, khi ngẩng lên, chợt phát hiện Huyền Thanh đang chăm chú nhìn mình, liền vội ngoảnh qua hướng khác, không nhìn y, nói với Thư Quý thái phi: “Mẫu thân của Hoán Bích có phải là người quen của Thái phi không?”
Thư Quý thái phi vừa vỗ vai Hoán Bích tỏ ý an ủi vừa nhìn sang phía tôi, nói: “Trước đây, khi từ Bãi Di ra ngoài, ta và Tích Vân đi cùng nhau. Khi đó đương lúc chiến tranh loạn lạc, lòng người hoang mang, bọn ta vừa khéo gặp được Miên Miên cũng rời khỏi Bãi Di quy hàng Đại Chu.” Thái phi lộ vẻ vô cùng cảm khái. “Khi đó, cô ấy còn chưa mang tên Miên Miên, mà là Bích Châu Nhi. Cái tên Miên Miên là do cô ấy về sau tự đổi.” Nói tới đây, Thái phi chỉ lẳng lặng nhìn tôi, không nói gì thêm, ánh mắt thấp thoáng một nét sâu xa khó tả.
Trái tim tôi chợt sáng bừng, tựa như có một tia chớp vừa xẹt qua, không kìm được buột miệng nói: “Thanh thanh hà biên thảo, miên miên tư viễn đạo[]! Bởi vì cha vãn bối tên là Chân Viễn Đạo, do đó bà ấy mới đổi tên thành Miên Miên đúng vậy không?”
[] Đây là hai câu đầu trong bài thơ Nhạc phủ Ẩm mã Trường Thành quật hành, tả về nỗi nhớ của người vợ với người chồng ở nơi xa, dịch nghĩa: Xanh xanh, cỏ bên sông, trải dài bát ngát, (làm ta) nhớ đến người ở nẻo xa. Trong đó chữ “tư” có nghĩa là tương tư, nhung nhớ – ND.
Thư Quý thái phi gật đầu thật mạnh, thổn thức nói: “Không sai! Miên Miên một lòng ái mộ phụ thân nương tử, do đó mới đổi tên mình để biểu đạt tình ý sắt son sâu nặng. Tuy là người mang tội nhưng tình ý của cô ấy hẳn cũng đã khiến phụ thân nương tử xúc động vô cùng.”
Tôi nhìn Hoán Bích, thấy khuôn mặt Hoán Bích lúc này tựa như bông hoa lê trong mưa, yếu đuối vô cùng. Thư Quý thái phi nói Hoán Bích trông rất giống mẫu thân, như vậy ngoài đôi mắt có mấy phần giống tôi ra, tất cả những đường nét còn lại hẳn đều thoát thai từ mẫu thân của muội ấy, ví như khuôn mặt hiền hòa, cái cằm thon gọn, khí chất dịu dàng. Mà như thế, Miên Miên tất nhiên cũng có dung mạo xinh đẹp thanh tú như Hoán Bích, hơn nữa nữ tử Bãi Di còn giỏi ca hát, có sự phóng khoáng, cố chấp không có ở nữ tử người Hán, từ việc vì cha tôi mà đổi tên là đã có thể thấy được phần nào.
Hoán Bích phủ phục xuống đầu gối Thư Quý thái phi mà bật khóc nức nở. “Cha nô tỳ nói, khi mẹ qua đời còn cố gọi tên cha, sau đó mới trút hơi thở cuối cùng.”
Nỗi sợ hãi trong lòng tôi tựa như những đám mây cuồn cuộn đan xen giữa trời.
Thực ra cha mẹ tôi chỉ là một cặp phu thê gia đình quan lại bình thường, cũng chẳng ân ái với nhau lắm. Nhưng sau khi sinh con đẻ cái và bầu bạn bên nhau nhiều năm như vậy, giữa họ dù gì cũng có một chút tình cảm, ít nhất thì ở trong mắt những người con như chúng tôi, họ luôn hết sức tôn trọng nhau. Hơn nữa, cha cũng có một người thiếp được mua về từ vùng Giang Nam hơn mười năm trước. Khi đó, mẹ thường xuyên nói cha dù sao cũng là người làm quan, không có người thiếp nào thì không ổn, chưa kể người ngoài có khi lại nói là mẹ ghen tuông, không có dạ dung người, vì thế mẹ liền làm chủ, mua người thiếp đó về cho cha. Có điều, vị di nương đó chẳng qua chỉ là để cho có, cả năm trời cũng chẳng thấy cha gần gũi với cô ta mấy lần, đa phần thời gian cô ta đều hầu hạ bên cạnh mẹ, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn dạy tỉ muội bọn tôi thổi sáo, gảy đàn. Di nương không được sủng ái, lại không có con, do đó không thể làm ảnh hưởng đến địa vị của mẹ. Vì thế mẹ thường xuyên nói mình may mắn, được gả cho một người không háo nữ sắc như cha, nhờ vậy mà cả đời thanh tịnh, không phải lo lắng quá nhiều.
Thế nhưng, mẹ rõ ràng không biết được chân tướng sự việc, không biết rằng đằng sau vẻ ngoài thanh tịnh, yên ổn kia là một cuộc tình sâu đậm giữa chồng mình với một nữ nhân khác.
Thanh thanh hà biên thảo, Miên Miên tư Viễn Đạo!
Những cây bách được trồng xung quanh tràn ngập vẻ sâu cay khó tả, khiến đầu óc người ta trở nên choáng váng. Đầu óc tôi xoay chuyển liên hồi, chợt nảy ra một suy nghĩ cổ quái: Nếu… nếu Miên Miên không chết sớm như vậy, có lẽ có một ngày bà ấy sẽ trở thành thiếp của cha tôi, có lẽ có một ngày vì sự sủng ái của cha tôi mà địa vị sẽ còn lên cao hơn cả mẹ tôi, thậm chí là trở thành chính thất. Khi ấy, liệu tôi có còn là đại tiểu thư thân phận cao quý của nhà họ Chân nữa không? Nếu điều này thật sự xảy ra, có lẽ bây giờ tôi và Hoán Bích đã phải đổi vị trí cho nhau rồi. Nghĩ tới đây, tôi không kìm được nhìn qua phía Hoán Bích, cố ép bản thân nuốt một ngụm nước bọt để giữ bình tĩnh, nơi sống lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Bên tai tôi chợt vang lên giọng nói dịu dàng của Thư Quý thái phi: “Cha? Ngươi gọi Chân Viễn Đạo là cha sao?” Thoáng trầm ngâm, bà tỏ vẻ thấu hiểu. “Phải rồi, con của Miên Miên sao có thể không phải là con của Chân Viễn Đạo được? Vì mẹ ngươi là hậu nhân của tội thần, ông ta tất nhiên không thể thừa nhận ngươi là con gái. Do đó, ngươi phải gọi tỷ tỷ của mình là tiểu thư, nhưng cô ấy vẫn đối xử với ngươi như muội muội, đúng không?”
Hoán Bích khẽ gật đầu, lại đưa tay lên lau mắt. “Tiểu thư đối xử với nô tỳ rất tốt.”
Thư Quý thái phi trầm ngâm nói: “Tên ban đầu của Miên Miên là Bích Châu Nhi, cha ngươi đặt tên cho ngươi là Hoán Bích chắc cũng vì nguyên nhân này.”
Huyền Thanh cảm thấy khá bất ngờ, đưa mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Hoán Bích, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi mắt tôi, nói: “Chẳng trách mắt hai người lại giống nhau như thế, thì ra là chị em cùng cha khác mẹ. Còn nhớ trước đây, lần đầu tiên gặp Hoán Bích, ta nghe cô ấy nói mình là thị nữ hầu cận của nàng, liền nghĩ có lẽ vì hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ngày ngày ở bên nhau, cho nên đôi mắt mới giống nhau như vậy.”
Hoán Bích ngẩng lên nhìn y, nở một nụ cười thê thảm. “Nô tỳ và tiểu thư tuy cùng cha, nhưng mẹ của nô tỳ thậm chí còn chẳng phải là thiếp. Nô tỳ chẳng qua… chỉ là một đứa con rơi mà thôi!”
Tôi trước giờ chưa từng biết rằng giữa mẹ của Hoán Bích và cha tôi lại có nhiều mối dây dưa như vậy, mà cha cũng chưa từng kể với tôi về việc này. Trong nhà, ngoài cha ra thì chỉ có tôi biết Hoán Bích là em gái mình, việc này thậm chí đến mẹ tôi cũng không rõ chân tướng, chỉ nghĩ Hoán Bích cũng giống như Lưu Chu, đều là trẻ mồ côi được đem về từ bên ngoài.
Tôi lúc này lại càng cảm thấy thương Hoán Bích hơn, nếu không vì vấn đề xuất thân của Miên Miên, chắc Hoán Bích đã trở thành nhị tiểu thư của nhà họ Chân rồi, muội ấy vốn chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi mà thôi.
Huyền Thanh kéo Hoán Bích đứng dậy, dịu giọng an ủi: “Không có con rơi con vãi nào cả, trong lòng mấy người bọn ta chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.”
Hoán Bích đan hai tay vào nhau, đầu cúi thấp, cắn chặt môi, lẩm bẩm nói: “Bây giờ… mọi người đều đã biết rồi…” Sau đó lại chợt ngẩng lên, đôi mắt long lanh xinh đẹp ầng ậng nước, đột nhiên bật khóc nức nở. “Vương gia, ngài đừng coi thường nô tỳ.”
Huyền Thanh thoáng sững người, đưa mắt nhìn tôi, ngay sau đó liền dịu giọng nói với Hoán Bích: “Tất nhiên rồi, mẫu thân cô và mẫu thân ta là cố giao, lại là người cùng tộc, trên người chúng ta đều có dòng máu Bãi Di, sao ta có thể coi thường cô được.”
Mắt Hoán Bích càng lúc càng sáng, vẻ như còn chưa tin tưởng. “Thật thế sao?”
Huyền Thanh mỉm cười, đáp: “Tất nhiên là thật rồi, ta đã gạt cô bao giờ đâu.”
Hoán Bích gật đầu thật mạnh, đôi má lúm đồng tiền hiện ra giữa nụ cười tươi. Tôi bất giác thầm kinh ngạc, cảm thấy Hoán Bích lúc này thật xinh đẹp, đáng yêu vô cùng, tôi không ngờ Hoán Bích lại có thể đẹp tới mức này. Nhưng nhìn Huyền Thanh dịu dàng an ủi Hoán Bích, bản thân thì chỉ có thể đứng im lặng một bên, tựa như bị ngăn cách với bọn họ bởi mấy lớp màn dày, nhìn thấy được mà không với tới được, nơi đáy lòng tôi chợt xuất hiện cảm giác cô đơn và hụt hẫng.
Tôi cố gắng ngoảnh đầu qua một bên, không nhìn họ nữa, cất tiếng hỏi Thư Quý thái phi: “Chẳng hay cha vãn bối quen Miên Miên, cũng chính là Hà di nương trước hay là quen mẫu thân của vãn bối trước?”
Thư Quý thái phi buồn bã nói: “Cái duyên phận này há có thể dựa vào việc ai tới trước, ai tới sau mà quyết định. Khi Miên Miên quen biết Chân Viễn Đạo thì y đã thành thân rồi. Hẳn nương tử cũng biết, trước khi thành hôn, cha mẹ cô chưa từng gặp mặt, đừng nói tới chuyện quen biết. Sự kết hợp giữa bọn họ chẳng qua là nghe theo sự sắp xếp của bề trên thôi, kỳ thực các gia đình quan lại người Hán đều như vậy cả.”
Hai má tôi bất giác nóng bừng, thấp giọng nói: “Dạ phải!”
“Người Hán các cô không có chế độ một vợ một chồng như người Bãi Di chúng ta, có thể nạp thiếp được đúng không?” Tôi lại gật đầu lần nữa. Thái phi nói tiếp: “Tuy là quen biết sau nhưng cha cô há lại không muốn cưới Miên Miên về làm thiếp để được ở bên nhau lâu dài. Chỉ là Miên Miên bạc mệnh đáng thương, gia đình đột nhiên gặp cơn biến cố, do đó mới mất đi cơ hội về bên cha cô mà thôi.”
“Thái phi không cảm thấy mẫu thân của vãn bối cũng rất đáng thương sao?” Tôi cười ngơ ngẩn, lại nhìn thẳng vào mắt của Thư Quý thái phi. “Làm vợ chồng với nhau cả đời, vậy mà mẫu thân vãn bối không hề hay biết trong lòng phụ thân lại luôn có một nữ nhân khác. Tuy phụ thân không thể cho Hà di nương một danh phận nhưng vì áy náy, vì nhớ nhung, cũng là vì Hoán Bích, trong lòng phụ thân nhất định thường xuyên nhớ tới di nương. Giữa di nương và mẫu thân, thực chẳng rõ ai mới là người đáng thương hơn.”
Huyền Thanh ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn tôi, hai mắt sáng lấp lánh, tôi thì cúi đầu làm bộ không phát hiện ra. Thái phi im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn tôi dần ánh lên nét hiền từ, rồi bà thở dài, nói: “Trên thế gian này, người đáng thương luôn nhiều không kể xiết.”
Tôi hơi khom người, đáp: “Thái phi nói rất phải, di nương đã qua đời nhiều năm, còn cha mẹ vãn bối bây giờ đều bị đày đến vùng Xuyên Bắc. Người qua đời thì đã về nơi yên nghỉ, bây giờ chúng ta chỉ có thể quan tâm tới người còn sống thôi. Hoán Bích là muội muội của vãn bối, dù hôm nay đã rơi vào cảnh này nhưng vãn bối cũng sẽ không bỏ mặc muội ấy. Có chuyện này vãn bối lực bất tòng tâm, chỉ có thể cố hết sức, mong Thái phi và Vương gia giúp đỡ cho.”
Thư Quý thái phi nói: “Nương tử cứ nói đi, ta nghe thử.”
Tôi chậm rãi nói: “Hoán Bích không còn nhỏ nữa, vãn bối không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng tới chuyện chung thân đại sự của muội ấy. Xin Thái phi làm chủ, chọn cho Hoán Bích một người chồng tốt, như thế cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho Hà di nương rồi.”
Thư Quý thái phi mỉm cười, nói: “Nương tử quả đã suy nghĩ cho muội muội rất chu toàn, ta không ngờ cô còn có tấm lòng như thế.” Sau đó lại cười tủm tỉm, quay sang nói với Huyền Thanh: “Thanh Nhi, mẫu phi bây giờ chỉ mong thanh tịnh, không tiện nhúng tay vào chuyện này, mà có muốn cũng không nhúng tay vào được. Hoán Bích là con gái bạn cũ của ta, cũng là người muội muội mà con phải một lòng bảo vệ, mẫu phi giao chuyện này cho con, con nhất định phải chọn cho Hoán Bích một người chồng thật tốt!”
Huyền Thanh khẽ nở nụ cười, kính cẩn đáp: “Lời dặn dò của mẫu phi, con nhất định sẽ ghi nhớ kĩ.”