Nhìn thấy sắc mặt Bối An không tốt, trợ lý hỏi thăm " Cậu sao thế?"
"Bụng tôi hơi đau, có lẽ thức ăn có vấn đề" Bối An ôm bụng đau đớn trả lời
"Để tôi đưa cậu đi bệnh viện"
"Tiểu Du, hợp đồng lần trước chúng ta bàn có chút vấn đề, tôi cần thảo luận lại với cậu" Giám đốc Dương kéo trợ lý lại nói
"Tôi có thể tự đi khám, anh đi bàn việc với giám đốc đi"
"Nhưng mà..."
"Có chuyện gì thế?" Lục Nhất Phàm không biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Bối An
"Bối An không khỏe, tôi muốn đưa đi bác sĩ, nhưng mà tôi lại có việc"
"Tôi thuận đường, để tôi giúp anh đưa cậu ấy đi"
"Vậy làm phiền cậu rồi"
Bệnh viện nhân dân thành phố
Bối An nằm trên giường nghe bác sĩ chuẩn đoán là cậu bị viêm ruột thừa, cần nằm viện quan sát để xem có cần phẩu thuật hay không, vì phát hiện sớm bệnh chưa nặng.
Bối An chán nản khi nghe xong lời của bác sĩ, từ khi cậu đến thế giới này đã ba lần nằm viện.
Lúc này, Từ Khâm mất tích mấy tháng nay đang hớt hãi chạy tới thăm cậu
"Anh nghe nói em lại nằm viện"
"Cảm ơn anh quan tâm, tôi chỉ bệnh nhẹ"
"Em vẫn còn giận anh?"
"Anh có ơn cứu mạng, tôi sao dám giận"
"Nhưng thái độ của em cho thấy em đang giận"
"Hừ, tôi muốn nghỉ ngơi"
"Anh ra ngoài, chiều anh lại thăm em"
Sau khi đuổi được Từ Khâm, Bối An ngủ một mạch tới tối.
Vừa mở mắt là thân ảnh không thể quen thuộc hơn, Diệp Hoành mang dáng vẻ phong trần, râu không cạo đang ngồi gọt táo.
"Em tỉnh rồi à, ăn táo nha, tôi gọt xong rồi"
Bối An ngẩn tòn ten cầm quả táo đưa lên miệng cắn và hỏi " Anh về khi nào ?"
"Tôi vừa xuống máy bay là chạy ngay đến đây"
"Sao trông anh tàn tạ vậy?"
"Anh đã ba ngày không ngủ, anh muốn mau hoàn thành công việc để về gặp em"
Bối An nghe Diệp Hoành bộc bạch cảm thấy trong lòng như có ai nhéo một cái, nhưng vào lúc này cậu nào biết đó là cảm xúc gì.
"Tôi đã ổn rồi, ngày mai sẽ xuất viện, anh về nhà tắm rửa đi, không cần ở lại"
"Anh muốn ở lại thêm một chút, anh có hỏi bác sĩ em cần theo dõi nên mai không được xuất viện. Nếu em có ý chống đối thì đừng trách anh trói em ở giường"
Vẫn cái lối suy nghĩ bá đạo và làm theo ý mình, Bối An lắc đầu ngao ngán.
Từ Khâm mang cháo đẩy cửa vào, thấy Diệp Hoành cũng không nói gì, thản nhiên cầm chén múc cháo đưa cho Bối An.
Kể từ cái ngày Bối An phản đối việc chia phòng của ba người đàn ông, họ cũng không gặp nhau, đây là đầu tiên hai trên ba tình địch chạm mặt. Không khí hài hòa một cách dị thường, hay đây là điềm báo trước dông bão.