Tác giả: Giải Ngữ
Edit: Ớt Hiểm
Về phần Lý thị, sau khi trở về Linh Lung cư thì lập tức gọi tâm phúc là Tiểu Đường Tử tới nói nhỏ cài câu, Tiểu Đường Tử không ngừng gật đầu rồi lẳng lặng lui xuống. Đến khi hắn trở về thì trời đã tối, Lý thị đang dùng bữa tối, thoáng thấy hắn thì ra hiệu cho Tình Dung bảo tất cả mọi người lui ra ngoài rồi mới hỏi: “Sao rồi, đã tìm hiểu rõ ràng chưa?”
Tiểu Đường Tử cung kính: “Hồi bẩm chủ tử, đã rõ ràng, đúng là cách đây vài ngày có đại phu vào phủ chuẩn bệnh cho Diệp phúc tấn, còn bốc thuốc nữa. Chuyện này đích phúc tấn cũng đã biết.”
Sắc mặt của Lý Nguyệt Như bớt căng thẳng, buông đũa xuống: “Vậy là nàng ta không nói dối ta, rồi ngươi có tìm được đại phu đó chưa?”
“Đại phu là do Hồng Ngọc cô nương bên cạnh Diệp phúc tấn đi mời, nên tạm thời nô tài vẫn chưa tìm được tung tích của hắn. Nô tài có hỏi phòng bếp, người của Lưu Vân các mỗi ngày đều đến sắc thuốc, sáng tối đều đặn, nhưng kỳ lạ ở chỗ, mỗi lần nấu thuốc xong, Hồng Ngọc cô nương đều tới lấy xác thuốc đi, còn nói rằng đó là tập tục của Lưu Vân các, chôn xác thuốc xuống đất thì sẽ nhanh hết bệnh.” Tiểu Đường Tử kể tường tận những gì hắn đã tìm hiểu được.
Tập tục? Lý Nguyệt Như nhăn mũi coi thường, cái đó chẳng qua chỉ là trò gạt người, nếu vậy chỉ cần lấy được xác thuốc này thì sẽ hiểu được vấn đề, rốt cuộc Diệp thị đang che giấu điều gì, chẳng lẽ nàng ta thật sự mang thai? Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lý thị lập tức nặng trĩu.
Tiểu Đường Tử rất cẩn trọng lấy từ trong ngực ra một gói đen thui, là xác thuốc: “Nô tài cố tình ở lại phòng bếp cho đến khi người của Lưu Vân các tới sắc thuốc, tuy hai người họ luôn canh giữ ấm thuốc cẩn thận nhưng nô tài vẫn tìm được cơ hội, thừa dịp họ quay qua lấy chén để đựng thuốc, nô tài đã thò tay vào ấm thuốc lấy ra được một ít xác thuốc.”
Hèn chi tay trái của hắn đỏ ửng, chắc chắc là đã bị phỏng. Lý thị gật đầu khen ngợi: “Ngươi làm rất tốt, Tình Dung, vào lấy hộp thuốc mỡ trị phỏng của Thái Y viện ra đây, ban cho Tiểu Đường Tử.” Sau đó lại nói: “Cũng lâu rồi ngươi không về thăm nhà, nhân mấy ngày nay rảnh rỗi thì về đi, trước khi đi hãy tới trướng phòng nhận hai mươi lượng bạc.”
“Tạ chủ tử.” Tiểu Đường Tử vui mừng khôn xiết, liên tục khấu tạ.
Đợi cho hắn lui ra, Lý thị nói với Tình Dung: “Ngươi am hiểu về dược lý, hãy xem thử xác thuốc này có đúng như lời Diệp thị nói hay không, có đúng là thuốc chữa chứng dạ dày khó chịu?”
Tình Dung ‘dạ’ một tiếng rồi tỉ mỉ mở gói xác thuốc ra tra xét, Tình Dung vốn xuất thân từ Hạnh Lâm thế gia, năm nàng bảy tuổi, cha mẹ gặp tai nạn mà bỏ mạng, nàng đành phải bán mình làm nô, từ nhỏ nàng đã được tiếp xúc với dược, lâu dần sinh ra hiểu biết. Chẳng bao lâu nàng đã có thể đọc vanh cách tên các vị thuốc trong xác thuốc này, gồm nhân sâm, hoàng kỳ, đỗ trọng, bạch thược, thục địa.
Lý thị càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, tuy nàng không thông thạo dược lý, nhưng những vị thuốc này rõ ràng đều giúp ích khí bổ huyết, nhất là nhân sâm và hoàng kì, sao lại có thể dùng trong phương thuốc chữa bệnh dạ dày được. “Có thể nhìn ra đây là phương thuốc gì không?”
Sắc mặt Tình Dung hơi kì lạ, nói: “Tuy dược liệu không đầy đủ, nhưng theo hiểu biết của nô tỳ thì chỉ có một phương thuốc dùng đồng thời các loại dược liệu này.”
“Là phương thuốc gì?” Lý thị ghìm giọng hỏi, trong lòng có một dự cảm không tốt.
“Phương thuốc dưỡng thai.” Khi bốn chữ này từ miệng Tình Dung thốt ra, Lý thị cảm thấy hai tai của mình lùng bùng, giống như có sấm sét nổ ầm bên cạnh, không nghe được thêm bất cứ tiếng động nào khác. Tâm trạng hoảng hốt của Lý thị nhanh chóng biến thành đôi mắt phẫn nộ, nàng đứng bật dậy, đập vào bàn một cái thật mạnh, giận dữ nói: “Tiện nhân Diệp Tú này, lại dám lừa gạt ta!”
“Chủ tử coi chừng đau tay.” Tình Dung vội vàng đến đỡ thân hình đang run lên bần bật của Lý thị, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Loại người ăn cây ráo rào câu sung này không đáng để chủ tử tức giận.”
“Ăn cây táo, rào cây sung?” Sáu chữ này khiến Lý thị cười lạnh, ánh mắt bỗng chụp lên người Tình Dung, nói: “Ngươi cho rằng nàng ta bị đích phúc tấn điều khiển nên mới che giấu ta?”
Tình Dung bị ánh mắt sắc bén của Lý thị đâm vào người, rất khó chịu: “Không lẽ nô tỳ đoán sai?”
“Đâu chỉ sai, mà là quá sai.” Lý thị cắn chặt môi, oán hận nói: “E là đến tận bây giờ đích phúc tấn cũng chỉ biết nàng ta bị chứng dạ dày khó chịu mà thôi, không hề biết rằng Diệp thị đã ngầm kết châu thai.”
Tình Dung suy tư một lát rồi nói: “Nếu không phải là đích phúc tấn, chẳng lẽ lại là Niên phúc tấn sao?” Trong phủ bối lặc này, ngoại trừ Na Lạp thị ra thì chỉ có Niên thị mới có khả năng đối đầu với Lý thị, ngoại trừ hai người này ra, Tình Dung không nghĩ ra được người nào khác nữa.
Lý thị liếc xéo bên hông của Tình Dung, gằn từng chữ: “Ngươi còn không hiểu sao? Không có ai điều khiển nàng ta cả, toàn bộ vở kịch này là do một mình Diệp Tú tự biên tự diễn, muốn dối trời qua biển.”
Tình Dung cả kinh, buột miệng nói: “Diệp phúc tấn? Loại người nông cạn hời hợt như nàng ta làm sao có thể…” Nàng đột nhiên không nói tiếp, ngược lại còn tỏ vẻ suy tư. Tới tận hôm nay, ấn tượng của nàng dành cho Diệp thị chỉ dừng lại ở nông cạn hời hợt, chính vì cảm thấy nàng ta nông cạn hời hợt nên cũng không hao tốn tâm tư đối phó với nàng ta, nhưng nếu thực tế Diệp thị không phải là loại người như vậy thì sao?
“Đã hiểu chưa?” Lý thị tháo cây trâm bạc trên búi tóc xuống khơi tim nến, ngọn lửa bập bùng, ánh sáng chập chờn khiến cho dung nhan của nàng trở nên hư ảo và quỷ dị.
Da đầu của Tình Dung tê dại, giống như có tiểu trùng chi chít từ dưới lưng bò lên, nữ nhân này thật đáng sợ, vào phủ mấy năm rồi mà có thể che giấu tốt như vậy, qua mắt được tất cả mọi người.
“Không thể tin được ta cũng có lúc nhìn lầm, bao nhiêu năm nay dưỡng hổ làm loạn, nếu lần này ta không nghi ngờ lời nói của nàng ta, cho Tiểu Đường Tử đi điều tra, chỉ sợ bây giờ mông vẫn còn để ở trên cổ.” Lý thị ném cây trâm bạc trong tay xuống bàn, giọng đầy oán hận. Trước giờ nàng chỉ xem Diệp thị là một quân cờ, chưa từng nghĩ rằng quân cờ này lại âm thầm biến nàng thành con khỉ mà đùa giỡn, còn mượn tay nàng bước lên vị trí thứ phúc tấn, ám kết châu thai. Chuyện như vậy sao có thể không giận cho được?
(Ý nói bị lừa gạt đến mức ngu si.)
Tình Dung nghĩ lại thấy sợ hãi, lo lắng đi qua đi lại: “Chủ tử, theo nô tỳ thấy, với tâm kế như vậy Diệp thị chắc chắn không cam tâm với vị trí thứ phúc tấn đâu, lại đang có thai nữa, tất nhiên sẽ muốn nhờ con mà thượng vị, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Lý thị cười nham hiểu: “Diệp thị mang thai sao? Sao ta lại không biết gì hết vậy?”
Trải qua chuyện vừa rồi, Lý thị đã dần bình tĩnh lại, bây giờ biết rõ con người Diệp thị vẫn chưa quá muộn, nàng ta trăm phương ngàn kế che giấu chuyện mang thai, đơn giản là vì lo sợ sẽ có người gây bất lợi cho hài tử. Nhưng Diệp thị không nghĩ đến một điều, tính toán nào cũng có lợi có hại, không cho người khác biết, nghĩa là cho dù bào thai này có mất đi nàng cũng không thể đòi truy cứu, chỉ có thể tự nuốt phân đắng vào bụng.
Diệp Tú, ngươi phản bội ta, lợi dụng ta mới có được mọi thứ, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp ngàn gấp vạn lần, sau đó lại đẩy ngươi rớt xuống mười tám tầng địa ngục, cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Đêm yên tĩnh không một tiếng động, chẳng ai biết được bão táp đang từ từ hình thành ở Linh Lung cư.
Hiện tại, phủ bối lặc chính là một hồ nước bẩn, chỉ cần không cẩn thận là sẽ ngã vào ngay lập tức. Điều này Diệp Tú minh bạch, Lăng Nhã cũng minh bạch. Cho nên sau khi Dận Chân rời phủ, mỗi ngày Lăng Nhã đều ru rú ở trong viện, ngoại trừ thỉnh thoảng phải ra ngoài thỉnh an, nàng rất ít khi bước ra khỏi Tịnh Tư cư.