Edit: Ớt Hiểm
Lời vừa dứt, mọi người liền ‘ồ’ lên, tiếng ‘ồ’ còn lớn hơn lúc nãy. Tất cả quay lại nhìn Na Lạp thị, vốn tưởng rằng Na Lạp thị gọi Nữu Hỗ Lộc thị đến đây là để hỏi tội nàng ta, ai ngờ đâu trước mắt mọi người lại nói là mình tin tưởng nàng, chuyện này rốt cuộc là sao?
Niên thị xoay phắt người lại, hoài nghi nhìn chằm chằm Na Lạp thị, tua ngọc trên trâm cài đong đưa theo va chạm vào nhau.
Na Lạp thị vịn tay Phỉ Thuý bước xuống bậc, vừa qua một cơn bạo bệnh, thân hình nàng gầy guộc, vừa nhìn vào cứ tưởng đâu không đứng vững. Ánh mắt Na Lạp thị nhìn tới đâu thì mọi người cúi đầu tới đó, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Ai ai cũng có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, dường như nhớ ra... vị này mới thật sự là chủ nhân của phủ bối lặc.
Thế nhưng, Niên thị vẫn không chịu nhượng bộ, nhướn mày nói: “Tỷ tỷ nói vậy là có ý gì?”
Na Lạp thị không quan tâm tới Niên thị, trước tiên bước tới trước mặt Lăng Nhã, khom người xuống đỡ nàng dậy, dịu dàng nói: “Đứng lên đi, không làm gì sai thì không việc gì phải quỳ.”
Niên thị luôn miệng nói Lăng Nhã có liên can tới cái chết của thế tử, mà Na Lạp thị thân là ngạch nương thân sinh của thế tử, trước mặt mọi người, nàng khẳng định mình tin tưởng Lăng Nhã, chẳng khác gì cho Niên thị một bạt tai. Niên thị tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, mím mạnh môi thành một đường thẳng tắp. Na Lạp thị, rốt cuộc nàng ta đang làm cái quái gì?
Lăng Nhã cảm động rơi nước mắt, nàng chưa từng nghĩ Na Lạp thị lại chịu tin tưởng mình, mặc cho tin đồn ồn ào khắp nơi như vậy cũng không hề dao động. Lăng Nhã rơm rớm nói với Na Lạp thị: “Phúc tấn, ta...”
Na Lạp thị thừa biết Lăng Nhã muốn nói gì, lập tức mỉm cười cầm lấy bàn tay của nàng: “Hiện tại ngươi không cần nói gì, lòng ta đều hiểu cả.” Có lẽ do vừa khỏi bệnh nên bàn tay của nàng cực lạnh, không hề có một chút hơi ấm của con người.
“Hôm nay ta gọi tất cả các muội tới đây chính là muốn nói cho các muội biết, cái chết của Hoằng Huy là chuyện ngoài ý muốn, xưa nay Lăng cách cách luôn yêu quý Hoằng Huy, sao có thể làm hại nó cho được. Còn chuyện tin đồn hoang đường kia xuất phát từ đâu, ta nghĩ trong tâm mỗi người các muội đều hiểu rõ hơn ai hết.” Hàng mi của nàng chợt động, tầm mắt quét tới Niên thị thì dừng lại, chua xót nói: “Đã vào phủ, tỷ muội nên cùng nhau chuyên tâm hầu hạ Bối lặc gia, không nên núp trong bóng tối tính kế hãm hại lẫn nhau. Hôm nay, sau khi các muội bước ra khỏi cánh cửa này, nếu ta còn nghe được bất cứ một lời bàn tán nào liên quan tới tin đồn kia, dù là ai ta cũng tuyệt đối không tha. Còn nữa...” Na Lạp thị nhắm mắt, cố gắng giấu sự phẫn nộ vào trong: “Huy nhi đã không còn, ta không cho phép bất cứ ai dùng cái chết của nó để mà tư lợi, khiến nó đi cũng không được yên thân.”
“Chúng thiếp thân ghi nhớ lời phúc tấn dạy bảo.” Trừ Niên thị ra, mọi người đều cúi đầu tuân theo. Hôm nay Na Lạp thị bình tĩnh quật cường như vậy, không ai dám coi thường, so với Na Lạp thị ôn tồn mềm yếu mọi ngày thì khác nhau một trời một vực.
Na Lạp thị gật đầu, lại nhìn Niên thị, hỏi: “Muội muội im lặng là có ý kiến gì khác sao?”
Niên thị kìm lại cơn giận trong lòng, miệng cười mắt không cười, nói: “Đích phúc tấn đã nói như vậy, thiếp thân sao dám có ý kiến, ngược lại còn cảm thấy bội phục đích phúc tấn vạn phần, chúng ta là người ngoài mà nghe tin đồn này còn nửa tin nửa ngờ, vậy mà đích phúc tấn thân là ngạch nương thân sinh của thế tử, lại có thể hoàn toàn tin tưởng Lăng cách cách như vậy. Thiếp thân bội phục.”
Na Lạp thị cười: “Lăng cách cách là người thế nào, ta là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai ở đây, muội muội quá nhạy cảm rồi.”
Câu trả lời của nàng khiến Niên thị càng thêm khó chịu, tìm đại một lý do xin phép cáo lui trước, những người còn lại cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại một mình Lăng Nhã, nàng đoan đoan chính chính hành đại lễ với Na Lạp thị: “Thiếp thân đa tạ ơn cứu mạng của đích phúc tấn.”
Nói lâu như vậy, Na Lạp thị đã rất mệt, nàng vịn tay Phỉ Thúy ngồi xuống ghế, yết ớt xua xua tay: “Không nghiêm trọng như vậy, dù ta không ra mặt thì trước sau gì tin đồn hoang đường này cũng lắng xuống, chẳng qua ta chỉ làm cho nó ngừng lại sớm hơn mà thôi.”
Lăng Nhã lắc đầu: “Có câu ‘dao ngôn mãnh vu hổ’, nếu hôm nay phúc tấn không ra mặt giúp cho thiếp thân, chỉ sợ thiếp thân khó bảo toàn.”
Na Lạp thị cười nhợt nhạt, mi dài mỏng mảnh như một bóng ma: “Sinh thời Huy nhi rất thích ngươi, hay nhắc tới ngươi trước mặt ta, nay nó đi rồi, ta không muốn ngươi có chuyện.”
“Phúc tấn, thật sự người không trách ta ư?” Lăng Nhã ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy khó kiểm soát.
“Trách ngươi?” Na Lạp thị ngạc nhiên nhìn lên, đôi khuyên tai bạc đong đưa giữa không trung: “Sao ta lại trách ngươi?”
“Từ đầu, nếu ta không làm diều cho Hoằng Huy, thì thế tử sẽ không…” Cho dù Tiểu Tràng Tử đã tháo bỏ khúc mắc trong lòng nàng, nhưng mỗi khi nhớ đến nàng vẫn thấy áy náy vô cùng.
Ấn đường của Na Lạp thị hơi nhíu lại, đáy mắt phức tạp âm u, tạo thành một tiếng thở dài, vẫy tay gọi Lăng Nhã tiến lại gần mình, Na Lạp thị nắm tay Lăng Nhã, dịu dàng nói: “Ta đã nói rồi, đó là một chuyện ngoài ý muốn, không trách được ai cả, huống hồ, ngươi và Huy nhi thân thiết như vậy, nó đi rồi trong lòng ngươi chắc gì đã dễ chịu hơn ta. Nếu ta trách ngươi, hôm nay đã không giúp ngươi minh oan trước mặt Niên thị và các tỷ muội.”
Sự khoan dung lộ lượng của Na Lạp thị làm cho Lăng Nhã thật sự cảm động, nàng lui lại vài bước, quỳ phục dưới chân Na Lạp thị, hoàn toàn nể phục, nói: “Đích phúc tấn tin tưởng thiếp thân như vậy, cho dù thịt nát xương tan thiếp thân cũng khó mà báo đáp.”
“Đều là tỷ muội một nhà, sao lại khách khí như vậy. Chỉ cần ngươi hầu hạ Bối lặc gia cho thật tốt, giúp Bối lặc gia khai chi tán diệp sinh nhi dục nữ, đó chính là báo đáp tốt nhất dành cho ta.” Lúc nói câu này, sống mũi Na Lạp thị cay cay, rơi lệ nhìn ngọc bội vẫn luôn nắm trong tay.
Lăng Nhã đã từng thấy miếng ngọc bội đó, sinh thời, Hoằng Huy vẫn luôn đeo ở trên người, biết Na Lạp thị lại nhớ Hoằng Huy, Lăng Nhã khuyên: “Đích phúc tấn thiện lương, trời cao nhất định phù hộ người lại có Lân nhi.
(Lân nhi: ý nói tiếp tục sinh hạ thế tử khác.)
Na Lạp thị lau nước mắt, cười chua xót: “Ngươi không cần phải an ủi ta, thân thể ta ra sao ta là người rõ nhất, đời này không thể sinh hạ được nữa rồi.” Tay nàng vuốt ve gương mặt thanh lệ của Lăng Nhã: “Ngươi thì khác, ngươi còn trẻ, thân thể lại khỏe mạnh, hài tử chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Lăng Nhã cầm tay Na Lạp thị, chân thành nói: “Hài tử của thiếp thân cũng chính là hài tử của đích phúc tấn người.”
Ánh mắt Na Lạp thị sáng lên một cách kì lạ, nàng cầm lại tay Lăng Nhã, gật đầu liên tục, vui vẻ nói: “Được, ngươi hãy nhớ thật kỹ những lời hôm nay, đừng bao giờ quên.”
“Thiếp thân vĩnh viễn không quên.” Lăng Nhã hồi đáp bằng một nụ cười, khiến cho Na Lạp thị thật sự an tâm.