Hậu Cung Hi Phi Truyện

chương 57: thanh âm các (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ớt Hiểm

Vào một ngày đầu tháng chín, lệnh cấm túc Diệp Tú bị hủy bỏ, nàng được phép bước ra khỏi Lưu Vân các, cùng tới Thanh Âm các xem diễn với mọi người. Nghe nói đây là chủ ý của đích phúc tấn, dù gì thì Diệp Tú phạm lỗi cũng không quá lớn, trong bụng nàng còn mang cốt nhục của Bối lặc gia, nếu vì bị cấm túc mà buồn rầu thì sẽ không tốt cho thai tượng, mất nhiều hơn được.

Lúc Lăng Nhã nghe được tin này, nàng không ngạc nhiên hay khó chịu như mấy người Mặc Ngọc, thậm chí mí mắt còn không thèm động. Theo suy đoán của nàng, Diệp Tú được tự do chỉ là chuyện sớm muộn, do ý của Dận Chân hay là ý của đích phúc tấn thì cũng như nhau mà thôi, dựa vào cốt nhục trong bụng thì nàng ta sẽ không bị cấm túc lâu, hiện tại Dận Chân không có con nối dòng, chỉ cần hài nhi này còn, thì nàng ta chẳng bao giờ bị vắng vẻ thờ ơ.

Xem ra, buổi diễn kí khúc ngày mai sẽ rất là náo nhiệt...

Lăng Nhã đặt khung thêu trên tay xuống, đứng dậy nhìn hoàng hôn buông trải tứ bề, màn đêm như từ từ lộ ra từ phía chân trời, nhấn chìm mọi thứ trong đó, muốn nhảy cũng không ra mà muốn tránh không thoát, cuối cùng vẫn phải ở lại hồng trần vạn trượng tận lực cầu sinh...

Xa xa, một bóng dáng cao to hòa dần vào bóng tối chậm rãi đi về phía nàng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng như ẩn như hiện trong màn đêm, tà áo dài theo gió bay phấp phới, phần phật lả lơi, giống như quân chủ trong đêm tối.

Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, có chút nhợt nhạt nhưng rất dịu dàng trong đó, khóe môi nam nhân hơi động tạo nhành nụ cười rất nhẹ, khiến từng nét trên gương mặt hắn trở nên rất nhu hòa.

Nhìn thấy hình dáng kia đang đưa tay ra tiến tới gần mình, Lăng Nhã bỗng mỉm cười, mang theo những cảm xúc và tình cảm chân thành nhất, nàng nắm chặt tay hắn. Trái tim nàng vẫn chưa bao giờ thấy bình yên...

Dận Chân, vì chàng, ta cam tâm tình nguyện ở lại giữa hồng trần vạn trượng này chịu khổ, không mong vinh hoa phú quý; không mong trong tim chàng chỉ có mình ta; ta chỉ mong, nhiều năm về sau chàng vẫn sẽ đưa tay ra nắm lấy tay ta, chẳng chê tóc trắng không màng dung nhan...

Gánh hát Na Lạp thị mời về phủ tập hợp những đào kép nổi danh nhất kinh thành, ngày bảy tháng chín, từ sáng sớm gánh hát đã vào phủ bối lặc, tập trung ở Thanh Âm các để dựng đài bày cảnh, trước khi màn đêm buông xuống thì mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi các vị chủ tử đến đông đủ là có thể bắt đầu tuồng diễn. Na Lạp thị chọn vở diễn ‘Mộc Quế Anh nắm giữ ấn soái’, cũng là vở sở trường của gánh hát này.

Chưa tới giờ diễn mà xung quanh Thanh Âm các đã sáng rực đèn lồng, từ xa nhìn lại, ánh lửa từ hàng trăm lồng đèn lần lượt được thắp lên như một dòng sông ánh sáng, hòa vào sao trời trên cao, khiến cho Thanh Âm các xa hoa đến nghẹt thở.

Thời gian trôi qua, các vị chủ tử lớn bé trong phủ thay phiên nhau đến, ngồi theo thứ tự trong lầu các đối diện với sân khấu, lầu các này có hai tầng, bên dưới để ngồi xem diễn, bên trên thì dùng làm nơi ăn uống nghỉ ngơi.

Lúc Lăng Nhã nắm tay Y Lan bước vào lầu các, bên trong đã có không ít người, oanh oanh yến yến rạng rỡ nói cười, nhất là các vị cách cách, tụm năm tụm ba chẳng biết đang nói chuyện gì, khi thấy Lăng Nhã tới, trên mặt bọ họ hiện ra nét hâm mộ và đố kỵ, trước đây không lâu, Lăng Nhã và các nàng ta thân phận như nhau, thậm chí còn không bằng, lúc đó các nàng có thể cười nhạo châm chọc nàng, nhưng bây giờ nàng đã thứ phúc tấn cao quý, là tân sủng bên cạnh Bối lặc gia, nghe nói Bối lặc gia không cực sủng nàng, nhưng thư phòng trước sau vẫn chỉ có mình nàng được phép tới lui, đối đãi đặc biệt như vậy, dù là Niên phúc tấn cũng chưa từng nhận được.

“Nhóm thiếp thân thỉnh an Lăng phúc tấn, Lăng phúc tấn cát tường.” Dù trong lòng các nàng không phục, nhưng thân phận của Lăng Nhã đã là như vậy, lễ không thể không hành, trong đó còn có vài người lo lắng đề phòng, sợ Lăng Nhã nhớ lại mấy chuyện trước đây.

Sao Lăng Nhã không nhìn ta tâm tư của các nàng ta cơ chứ, những nàng cũng lười so đo, đang tính cho phép các nàng ta đứng lên thì đột nhiên thấy trong góc cách đó không xa có người nhìn mình, người đó cũng là cách cách duy nhất chưa từng hành lễ với mình.

Ôn Như Ngôn im lặng nhìn về phía Lăng Nhã, ánh mắt vô cùng thất vọng, sau lần đó nàng vẫn tiếp tục tới Tịnh Tư cư vài lần, nhưng lần nào cũng bị Lăng Nhã từ chối gặp, nếu chỉ một lần thì có thể vì tình cảm mà bỏ qua, nhưng lần thứ hai, thứ ba thì sao? Có lẽ Tố Ngọc nói không sai, là do nàng đã nhìn lầm Lăng Nhã, lầm vì nghĩ rằng hai người có thể làm tỷ muội cả đời, hóa ra... Hóa ra nàng ta cũng chẳng khác gì những người nịnh giàu đạp nghèo, thượng vị xong liền trở mặt vô tình, trước đây thì tỷ muội tình thâm, hiện giờ lộ ra chỉ toàn là hư tình giả ý.

Mà thôi, bỏ đi, sau cửa hào môn làm gì có người nào có thể thật lòng tin tưởng chứ, chỉ do bản thân mình quá chân thành mà thôi. Ôn Như Ngôn hững hờ cười, uống cạn rượu trong ly, quay đầu đi chẳng muốn nhìn Lăng Nhã nữa, nếu nàng ta đã muốn phân rõ ranh giới với mình, thì đành kệ nàng ta thôi, Ôn Như Ngôn cũng có ngạo khí của Ôn Như Ngôn, nàng sẽ không đi nịnh bợ bất kỳ ai hết.

Lăng Nhã thấy trong mắt Ôn Như Ngôn tràn đầy thất vọng, nhưng cũng đành bất lực, sự phản bội của Thạch Thu Từ đã trở thành bóng ma trong nàng, ngày nào chưa tháo gỡ được thì ngày đó vẫn tồn tại bức tường giữa nàng và Ôn Như Ngôn.

“Chúng ta qua đó ngồi đi.” Lăng Nhã thu hồi ánh mắt dắt tay Y Lan về chỗ đã được chuẩn bị sẵn theo thân phận của nàng, Qua Nhĩ Giai thị đã tới, Lăng Nhã không quen biết với nàng ta, chỉ gật đầu chào xem như bình lễ rồi cùng Y Lan ngồi xuống, vừa ngồi xuống thì lập tức có hạ nhân dâng trà lên.

Y Lan cẩn thận nhận lấy chén trà, viền hoa trên nền sứ màu xanh được mạ bạc phát sáng, cầm lên có thể thấy rõ ngón tay phản chiếu trên đó, hệt như ngọc, so với chén sứ thô thiển trong nhà nàng thì hơn quá xa, gạt nắp ra liền ngửi được hương trà thơm nồng thấm tận ruột gan.

Y Lan mặc một bộ y phục bông thêu hoa màu hồng phấn mới tinh, trên tóc cài cây trâm ngọc trai mà Lăng Nhã mới cho nàng mấy ngày trước, diện mạo của Y Lan vốn điềm mỹ đáng yêu, giờ thêm ít trang sức vào lại càng trở nên xinh đẹp, lớn lên chắc chắc cũng như tỷ tỷ, là một mỹ nhân.

Sáng sớm hôm nay Tiểu Vệ Tử bên cạnh tỷ tỷ đã tới đón nàng, nói là đích phúc tấn đã cho phép tỷ tỷ mời nàng tới phủ xem diễn, nàng vui đến mức không nhịn được, nằng nặc đòi nghạch nương lấy bộ y phục bông màu hồng phấn vốn chuẩn bị để đón năm mới ra cho nàng mặc, chất liệu dĩ nhiên không đẹp bằng vải vóc mà tỷ tỷ tặng, nhưng chỉ có hai ba ngày không thể may y phục kịp. Ban đầu Phú Sát thị không đồng ý, vì dù sao cũng chỉ mới cuối thu, mặc bộ y phục này cũng sẽ nóng, nhưng Y Lan cứ khăng khăng đòi cho bằng được, bà đành phải chiều nàng.

Đài diễn lung linh rực rỡ, hạ nhân gọi một tiếng là có mặt, những điều này làm cho Y Lan cảm thấy mới lạ và thèm muốn vô cùng, ở đây tốt hơn nhà mình rất nhiều, nếu nàng có thể giống như tỷ tỷ, được sống ở chỗ này thì tốt biết bao.

Đang suy nghĩ mông lung, nàng chợt nghe được giọng nói của ai đó, Y Lan ngẩng đầu lên thì thấy tỷ tỷ đang nói chuyện với một nữ nhân sắc đẹp nghiêng thành, trên người mặc y phục màu tím nhạt, bên cạnh còn có một nữ hài xấp xỉ tuổi mình, da trắng nõn nà, nàng ta mặc một bộ y phục bằng gấm hoa màu xanh nhạt, chân mang một đôi hài thêu màu xanh điểm bạc, trên mũi hài còn gắn một viên minh châu. Y Lan sờ sờ cây trâm trên đầu mình một cách vô thức, so với hai viên minh châu kia, ngọc trai trên cây trâm của nàng thua xa cả về màu sắc lẫn kích thước.

Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Y Lan thì cười tươi dịu dàng nói với Lăng Nhã: “Đây là muội muội của muội sao? Rất xinh đẹp, chẳng bao lâu nữa sẽ thành một đại mỹ nhân đây.”

“Tỷ tỷ quá khen.” Lăng Nhã mỉm cười nhìn Y Lan: “Còn không mau qua thỉnh an Lý phúc tấn và Linh Tịch cách cách đi.”

Y Lan ngoan ngoãn ‘Dạ’ một tiếng, hai tay đặt lên eo phải, nhún gối dịu dàng hành lễ: “Nữu Hỗ Lộc Y Lan gặp qua Lý phúc tấn, gặp qua Linh Tịch cách cách.”

Linh Tịch nhàn nhạt nhìn nàng rồi chuyển ánh mắt về phía xa xa, từ lần xém chết đuối đó, tính tình của Linh Tịch thay đổi rất nhiều, trầm mặc ít nói, lầm lì xa cách không muốn gặp ai, cho dù đối mặt với người thân thiết cũng chẳng mở miệng nói nhiều, hoàn toàn khác với Linh Tịch hoạt bát hiếu động trước kia, điều này khiên Dận Chân và Lý phúc tấn vô cùng lo lắng, chỉ mong nàng có thể tiến triển tốt hơn; lần này, Lý phúc tấn phải nói đến cạn nước bọt Linh Tịch mới đồng ý ra khỏi cửa, cùng nghạch nương tới Thanh Âm các xem diễn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio