Edit: Ớt Hiểm
Sau đó không lâu, thị nữ phụ trách chăm sóc Diệp Tú đến báo rằng sau khi Diệp Tú uống thuốc của Từ Thái y kê thì tình trạng đã đỡ hơn rất nhiều, thai cũng không động nhiều như lúc đầu, có lẽ sẽ qua được ải này. Dận Chân nghe vậy thì vui mừng vô cùng, Na Lạp thị cũng chắp tay cảm ơn trời cao phù hộ, trong cái rủi cũng có cái may, tiếc nuối duy nhất là không bắt được người chủ mưu đứng sau lưng điều khiển Tiểu Tứ hạ độc.
“Chuyện lần này thật sự đa tạ Từ Thái y.” Dận Chân có ấn tượng cực tốt với vị Thái y trẻ tuổi nhưng y thuật lại cao siêu này, lệnh Chu Dung lấy năm trăm lượng ngân phiếu ra rồi tự tay đưa cho Dung Viễn, nói: “Đây là chút tâm ý của ta, mong Từ Thái y nhận lấy.”
“Cứu người là trách nhiệm của vi thần, nào dám nhận tiếng cảm ơn, còn số bạc này...” Dung Viễn nhìn thấy dấu ấn trên ngân phiếu là của ‘Bảo Thuận ngân hiệu’, một ngân hiệu lớn nhất kinh thành, thì nói: “Bối lặc gia vẫn nên giữ lại thì hơn, bổng lộc của vi thần ở Thái Y viện cũng đủ trang trải cuộc sống hàng ngày rồi.”
Dận Chân nài thêm vài lần, thấy Dung Viễn vẫn nhất định không nhận thì đành chịu thua, ấn tượng dành cho Dung Viễn lại tốt hơn mấy phần, có thể vững tâm trước tiền tài, đủ thấy phẩm hạnh người này cũng cao như y thuật, hơn hẳn những tên đại phu cứ thấy tiền là sáng mắt kia.
“Cực nhọc cả đêm, các vị muội muội cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi đi, có ta và Bối lặc gia ở đây là được.” Na Lạp thị thấy mọi chuyện cũng đã tạm ổn thì cho phép mọi người trở về.
Mấy người Tống thị đã mệt mỏi nãy giờ, nhưng vì ngại Dận Chân và Na Lạp thị còn ở đây nên không dám phàn nàn, nay nghe được phép trở về thì không chần chờ thêm nữa, mau chóng tản đi. Còn Lý thị vốn muốn ở lại, nhưng nàng đang mang thai, bây giờ lại nửa đêm, chợt lo chợt sợ khiến nàng mệt mỏi không chịu nổi, hữu tâm vô lực, đành phải dặn dò hạ nhân nếu có gì thì lập tức báo với nàng.
Lăng Nhã đi theo sau mọi người, trong thoáng chốc xoay người rời đi, ánh mắt nàng nhìn qua Dung Viễn cũng đang được Chu Dung tiễn về, đúng lúc hắn cũng nhìn qua, bốn mắt chạm nhau giữa không trung, tuy không nói với nhau lời nào, nhưng như đã ngầm hiểu ý.
Chua xót từ từ dâng lên trong lòng, bóng lưng hai người cách nhau càng ngày càng xa.
Hơn mười năm làm bạn, chẳng qua cũng chỉ là một duyên phận thoáng qua, đời này đã định hai người hữu duyên vô phận...
Dung Viễn được Chu Dung đưa đến cổng, xe ngựa đã chờ sẵn ở đó, Dung Viễn nhấc chân định bước lên xe thì bỗng khựng lại, thu chân về chỗ cũ, vỗ vỗ trán bật cười: “Coi đầu óc của ta này, ngân châm dùng xong lại quên lấy về, đúng là hồ đồ.”
Chu Dung nghe vậy thì vội trả lời: “Không biết Từ Thái y để ngân châm ở đâu? Nô tài lập tức quay lại lấy tới cho ngài.” Chu Dung là người bên cạnh Dận Chân, giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, hắn thấy Dận Chân đối với Dung Viễn rất khách khí thì cũng không dám làm gì phật ý.
Dung Viễn suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Châm ta để ở chỗ rất kín đáo, chỉ sợ nói ngươi cũng chưa chắc tìm được, cứ để tự ta đi, chỉ phiền ngươi bảo xa phu chờ một lát.”
Có thể bớt được một việc dĩ nhiên Chu Dung không từ chối, thật lòng mà nói, nếu đêm nay hắn không ngủ được một lát thì sẽ chịu không nổi, nên nhân lúc này có thể tranh thủ chợp mắt, nhưng hắn đồng ý rồi thì lại hơi bất an trong lòng: “Xa phu dĩ nhiên không thành vấn đề, có điều Từ Thái y ngài có còn nhớ đường tới Thanh Âm các không?”
“Vừa mới đi qua nên ta vẫn còn nhớ, không đến nỗi lạc đường đâu.” Trong nụ cười nhẹ nhàng, Dung Viễn xoay người bước qua ngưỡng cửa thêm một lần nữa, khi vừa quay lưng về phía Chu Dung, nụ cười trên môi hắn lập tức biến mất không còn tung tích, thay vào đó là sự nôn nóng và mong đợi.
Ngay lúc Dung Viễn vừa đi qua khỏi ngoại viện thì có một bóng người từ chỗ rẽ tối đi ra, là Lý Vệ, nô tài cận thân của Lăng Nhã, hắn kính cẩn hành lễ nói: “Từ Thái y phải không ạ? Chủ tử nhà ta mời ngài qua đó một chuyến.”
Dung Viễn nhận ra hắn, lập tức gật đầu đi theo, suốt quãng đường đi Lý Vệ cố tình chọn những cung đường ít người qua lại để tránh bị nhìn thấy, vòng vèo một lát mới đến được Tịnh Tư cư, Lăng Nhã đã chờ ở bên trong, thấy Dung Viễn tới thì im lặng chẳng nói gì, chỉ âm thầm rơi lệ, chứng tỏ trong lòng vô cùng kích động.
Một tiếng thở dài hắt ra bên tai Lăng Nhã, hắn cúi xuống, dùng bàn tay dày rộng đặt dưới cằm nàng, chỉ để hứng được những giọt nước mắt đang rơi, hệt như lúc trước...
“Khó lắm mới gặp lại nhau, lẽ ra phải vui mừng mới đúng, sao lại khóc?” Giọng nói của hắn nghẹt đặc, rõ ràng trong mắt cũng ngân ngấn nước, mà lại cố kìm nén không cho chúng rơi ra.
“Cuối cùng huynh cũng đã tới.” Không mở miệng còn đỡ, mở miệng rồi nước mắt còn rơi nhiều hơn, lã chã không ngừng, chẳng mấy chốc mà lòng bàn tay của Dung Viễn đã biến thành một hồ nước nhỏ, trong xanh phẳng lặng, chứa rất nhiều nỗi chua xót chẳng thể nói thành lời.
Lăng Nhã đoán là hắn muốn gặp, nên mới bảo Lý Vệ âm thầm chờ đợi, nàng nghĩ là mình có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng đến lúc này mới biết, dù vì tình cảm trong quá khứ hay là vì sự áy náy với Dung Viễn, nàng đều không thể bình thản ung dung.
“Muội ở đây, dĩ nhiên là ta muốn tới.” Hắn trả lời rất tự nhiên, giống như là một đạo lý, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay đầy nước mắt của mình, hắn nở một nụ cười rất dịu dàng: “Muội ngừng khóc có được không? Nước mắt của muội nhiều thật đó, ta hứng không nổi nữa rồi.”
Lăng Nhã nghe hắn nói vậy thì bật cười, vừa lau nước mắt vừa ra hiệu ý bảo hắn ngồi xuống: “Từ Thái y biết nói đùa từ lúc nào vậy?”
“Từ Thái y?” Dung Viễn ngạc nhiên trong chốc lát rồi chợt hiểu ra, cảnh còn người mất, thân phận của hai người hiện giờ không giống như xưa, sao Lăng Nhã có thể gọi hắn một tiếng ‘Dung Viễn ca ca’ như trước đây nữa chứ?
Hắn rụt bàn tay nặng tựa ngàn cân của mình lại, chua chát hỏi một câu mà hắn đã đợi cả một năm: “Muội sống có tốt không?”
“Huynh không hận ta sao?” Lau sạch nước mắt trên mặt, Lăng Nhã hỏi ngược lại: “Ngày ấy ta đối xử với huynh như vậy, huynh không hận sao?”
Đúng lúc này, Mặc Ngọc bê tới một khay trà xanh, đưa cho Dung Viễn một chén, Dung Viễn mở nắp chén trà thổi thổi rồi nhẹ nhàng nói: “Sao lại hận, những gì muội nói hôm đó không phải là lời thật lòng, nói về đau lòng, chắc là muội đau hơn ta rất nhiều.” Hắn ngước mắt lên, ánh mắt trong như nước: “Nhã nhi, ta chưa từng nghi ngờ muội, dù muội vì người nhà mà nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm hơn mười năm của chúng ta, lúc muội gạt ta nói là muội ham vinh hoa phú quý, ta cũng không tin, quả nhiên ta đoán đúng, muội làm vậy là có lí do, ta không cần hỏi nhiều. Nay ta chỉ muốn biết Nhã nhi ở nơi này có tốt hay không?”
“Dĩ nhiên là tốt.” Lăng Nhã nhìn xung quanh, bốn phía được bày biện tinh xảo hoa lệ, cười nói: “Bối lặc gia đối xử với ta rất rốt, nếu không đã chẳng ban cho ta một nơi ở đẹp như vầy.”
“Nếu hắn đối xử tốt với muội, lúc nãy đã không nghi ngờ muội.” Lời của Dung Viễn như một cây kim nhọn đâm mạnh vào trái tim Lăng Nhã, khiến nàng đau đến muốn ngừng thở, nhưng vẫn cố gắng biện bạch: “Chuyện thường thôi mà, trong tình cảnh đó, ai lại chẳng hoài nghi, với lại Bối lặc gia cũng đâu có tin lời người khác, nên đâu có lập tức áp giải ta tới Tông Nhân phủ.”
“Nhã Nhi, muội yêu hắn đúng không?” Dung Viễn lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt chứa đầy đau khổ: “Chỉ có yêu một người mới trăm phương nhìn kế biện hộ giúp người đó như vậy.”
Lăng Nhã không trả lời ngay, chậm rãi mở nắp chén trà, nhìn những lá trà xanh cứ chìm xuống rồi nổi lên, tựa như cuộc đời thay đổi thất thường: “Yêu hay không thì có khác gì nhau, cả đời này của ta đã định là phải thuộc về Ái Tân Giác La Dận Chân, sinh tử họa phúc gì cũng không liên quan tới huynh,Từ Thái y!”
Nàng cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối, nhưng đổi lại, Dung Viễn không thấy mất mát, mà là kích động, từ lúc gặp lại nàng, dù kích động đến đâu hắn cũng cố gắng kìm nén để không tạo áp lực cho Lăng Nhã. Nhưng lúc này đây, hắn không thể chế ngự được cảm xúc của mình nữa, luống cuống chụp lấy hai bả vai của Lăng Nhã, hét lên: “Không liên quan tới ta ư? Sao lại không liên quan tới ta? Muội là nữ nhân duy nhất mà cả đời Dung Viễn ta yêu thương, dù muội gả cho ai, dù muội biến thành như thế nào, chỉ cần muội vẫn còn là Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã thì không thể nào không liên quan tới ta! Vĩnh viễn không thể nào!”
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhã thấy hắn lớn tiếng với mình, thậm chí là hét lên, nên trong nhất thời không biết phải làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, giống như trước mặt nàng là một người xa lạ.
Dung Viễn cũng cảm thấy mình đang luống cuống, hắn rụt tay lại rồi hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, sau đó mới gằn từng chữ: “Nhã Nhi, ta biết hiện giờ muội thân bất do kỷ, nên chưa bao giờ ta hi vọng muội có thể trở về bên cạnh ta thêm một lần nữa, hôm nay ta tới đây, chỉ muốn nói với muội một câu: Chỉ cần ngày nàoTừ Dung Viễn ta còn hơi thở, thì ngày đó ta vẫn tận lực nghĩ cách bảo vệ muội, nhất định không để muội phải chịu bất cứ thương tổn nào.”
(Không thể làm việc gì đó theo ý mình.)
Chân tình của Dung Viễn khiến Lăng Nhã vô cùng cảm động, nàng cắn chặt môi để không bật ra những nghẹn ngào hỗn loạn trong cổ họng, cuối cùng cũng thốt ra được tiếng gọi đã kìm nén rất lâu: “Dung Viễn ca ca, huynh cần gì phải như vậy, muội không đáng, không đáng để huynh đối xử như thế…”
“Chỉ cần ta thấy đáng là đủ rồi.” Dung Viễn cười, không kìm được vui mừng. Hắn với tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Lăng Nhã, nhẹ nhàng như lông vũ, yên tĩnh như nước sâu: “Từ nay, muội cứ tiếp tục làm Lăng phúc tấn của muội, còn ta vẫn tiếp tục làm Từ Thái y của ta, nếu có gặp nhau, thì là một phúc tấn gặp một Thái y, ta đồng ý với muội, tuyệt đối không vượt quá thân phận.”