Edit: HueKhanh
Beta: RineAnh
Từ ngày hôm qua biết Võ lương nghi không hề gặp chuyện không may thì trong lòng Thu Vân vẫn nơm nớp lo sợ. Hôm nay nàng chỉ không cẩn thận làm vỡ một cái cái chén, liền bị Hổ Phách phạt quỳ, thì ra người ta đều đã biết.
“Chủ tử, đôi giày này sao lại thành như vậy? Rốt cuộc là kẻ xấu xa nào đã làm nên chuyện này? Nô tỳ nhớ rõ là Ngưng Hương bảo quản thứ này. Bằng không chính là Lý Trụ, hắn tìm tráp đựng, nói không chừng là hắn giở trò quỷ ở giữa.” Thu Vân vội nói.
“Đều xuất hiện đi.” Lý Già La nói ra bên ngoài.
Một đám người hầu đều đi ra, ai nấy cũng mang vẻ mặt khác thường nhìn Thu Vân. Đặc biệt là Ngưng Hương và Lý Trụ, quả thực chính là ánh mắt thù hận.
“Thu Vân, bình thường ta và ngươi đối xử như tỷ muội, vì sao ngươi muốn hãm hại ta?” Ngưng Hương hận không thể nhào tới cắn Thu Vân một phát, nàng ta còn dám nói xấu mình!
Lý Trụ không có nói gì, nhưng cũng muốn đánh Thu Vân mấy bạt tai. Đến lúc này còn không quên vu cáo cho người khác, nếu không phải chủ tử thông tuệ biết trước, nói không chừng cuối cùng bọn họ còn bị oan uổng! Thật sự không nghĩ đến, Thu Vân lại là một người như vậy.
Hổ Phách nói với Thu Vân: “Thu Vân, đã chết đến nơi rồi mà ngươi còn mạnh miệng. Chủ tử, không bằng đưa nàng ta đến Thận Hình tư, làm hỏng đồ của chủ tử vốn chính là phạm vào cung quy.”
“Đừng, cầu xin chủ tử. Ta nói, cái gì ta cũng nói!” Thu Vân hoảng sợ vội lên tiếng. Chịu hình phạt ở Thận Hình tư xong, nàng còn có mệnh sống sót sao? Bình thường trừ phi là cung nhân chọc tức chủ tử, không thì cũng sẽ không mời Thận Hình tư ra mặt. Nếu những người đó biết nàng bị chủ tử chán ghét, khẳng định là như lang như hổ. Khi tính mạng ở trước mặt, những cái khác đều không coi vào đâu. Hơn nữa nhìn tình huống này, chủ tử đều đã biết. Nàng vô cùng hối hận, nếu ngay từ đầu liền thẳng thắn thì tốt biết bao?
“Là nô tỳ tham tiền, có người cho nô tỳ một trăm lượng, muốn nô tỳ nhân cơ hội phá đôi giày mà chủ tử làm cho Thái Hậu nương nương vào trước ngày mừng thọ của Thái Hậu. Nô tỳ biết lỗi, từ nay cũng không dám nữa!”
“Thu Vân, ngươi quá hèn hạ. Chỉ vì một trăm lượng bạc, ngươi liền hại chủ tử. Ngươi có biết chủ tử thiếu chút nữa bị ngươi hại chết hay không?” Hổ Phách hận không thể đánh người này mấy bạt tai.
“Nô tỳ... nô tỳ nghĩ thứ này đưa lên dù sao Thái Hậu nương nương cũng sẽ không xem, cho nên mới... “
Nàng đâu có ngờ được sự việc lại như thế!
“Đừng nói nhảm, ngươi nói có người đưa bạc, là ai làm?”
“Nô tỳ cũng không thấy rõ. Người đó tới vào lúc đêm khuya và trùm kín đầu, nô tỳ chỉ nhớ được giọng nói.”Lý Già La nói: “Dẫn nàng ta đi, nếu nàng ta đã phản chủ thì chỗ này của ta cũng không giữ nổi. Để cho nàng mắc bệnh, sau đó đưa ra đi thôi.”
“Không, chủ tử!” Lời nói của Thu Vân lập tức bị ngăn chặn, ngay sau đó bị đám người Lý Trụ lôi ra ngoài. Theo quy củ trong cung, cung nhân sinh bệnh là không thể hầu hạ chủ tử, bọn họ đều có nơi chuyên để dưỡng bệnh. Có điều một cái cung nhân 'dưỡng bệnh' như vậy khẳng định là không có kết cục gì tốt.
Ở trong hoàng cung này, ngươi không ác độc thì người chết chính là bản thân ngươi!
Nếu lúc trước Lý Già La đưa đôi giày bị hỏng lên, mở ra trước mặt cho mọi người xem thì người chết không thể nghi ngờ chính là Lý Già La.
Một cung nữ chỉ vì một trăm lượng bạc mà có thể không quan tâm chủ tử sống chết ra sao, vậy thì sống chết của nàng ta cũng không phải điều Lý Già La phải lo nghĩ.
“Thu Vân này, thật sự không ngờ nàng ta là người như vậy!” Phản chủ là điều tuyệt đối không được. Mấy người bọn họ đã nghe chuyện phát sinh trên thọ yến hôm đó. Đây nhất định là có người lập bẫy để hại chủ tử. Nếu thật sự đưa đôi giày kia lên, phỏng chừng chủ tử sẽ lập tức bị bắt đi.
Giày bị phá hỏng cũng có thể gọi là 'Phá hài'. Vào ngày thọ yến của Thái Hậu, đưa cho bà một đôi 'Phá hài', đây là ý gì? Không phải ý nói Thái Hậu bất trinh sao?
Cho dù Thái Hậu không tức giận, thân là nhi tử, Hoàng Thượng cũng sẽ giận dữ thay bà. Rõ ràng đối phương muốn một lần đạp ngã chủ tử, một chút đường sống cũng không chừa lại.
Nghĩ đến thật hung hiểm!
Ngưng Hương lại càng tức giận đến không chịu nổi khi nghĩ tới bị Thu Vân nói xấu. Thật là ghê tởm đến đòi mạng. Bình thường tỷ tỷ muội muội gọi luôn miệng, phút cuối cùng liền thọc cho mình một đao. May mắn chủ tử nhìn rõ mọi việc, không thì nàng thật sự bị kéo vào, tính mạng cũng khó mà giữ được.
Thái giám và cung nữ trong cung Võ lương nghi đều có suy nghĩ riêng. Lần cảnh cáo này phải nói là quá nặng, mọi người lại có một nhận thức mới đối với chủ tử của mình.
Sáng hôm sau, Tần Sắt Sắt đến tìm Lý Già La: “Tỷ tỷ, đêm qua ta lo lắng gần chết. Tính cách Hiền phi cứ luôn không buông tha người khác như vậy, ta sợ tỷ tỷ bị nàng ta tính kế. Nàng ta lại có Thái Hậu nương nương làm chỗ dựa, ngay cả Hoàng Hậu cũng tránh đối đầu trực tiếp với nàng ta. Đêm qua không biết vì sao lại kêu ta đến, mắng một hồi lâu, ta cũng là người được cha mẹ yêu chiều, từ nhỏ đến lớn đã bao giờ phải chịu khổ như vậy?” Nàng ta hai mắt sưng đỏ nói.
Lý Già La đáp: “Chờ ngươi trở thành người đứng đầu một cung, lập tức có thể chuyển ra ngoài.”
“Ôi, hiện tại ta mới chỉ là một mỹ nhân, đợi đến lúc nào chứ. Nói không chừng cả đời đều không có cái cơ hội kia, chỉ có thể bị Hiền phi liền coi như nha đầu mà sai khiến thôi.”
Lý Già La cười nói: “Chỉ cần muội muội sinh hạ long tử, cơ hội này sẽ rất lớn.”
“Tỷ tỷ, ta cũng không sợ ngươi chê cười. Hiền phi là người ghen tị, Hoàng Thượng đến Vĩnh Hòa cung, ngay cả một góc long bào ta còn chưa bao giờ được thấy qua. Muốn sinh long tử, nào có dễ dàng như vậy chứ. Ngược lại là tỷ tỷ ngươi, Hoàng Thượng thích ngươi, về sau tỷ tỷ có tiền đồ, có thể nhớ tới muội muội ta là được rồi.”
Lý Già La vội hỏi: “Muội muội nói cái gì thế? Ta cũng chỉ là một Lương nghi Hoàng Thượng tại sao có thể thích? Nếu để lời này lọt ra ngoài, đó chính là cho người khác cười đến rụng răng.”
“Tỷ tỷ, là ta nói sai.” Tần Sắt Sắt bình phục tâm tình hơn không ít, xoa xoa đầu gối có chút đau. Ngày hôm qua Vương Hiền phi bắt Tần Sắt Sắt quỳ nửa ngày không cho dậy.
“Tỷ tỷ, không phải ngươi đưa giày cho Thái Hậu nương nương à? Sao sau này lại thành kinh Phật?” Tần Sắt Sắt nhịn không được hỏi.
Lý Già La thở dài: “Đôi giày kia ta làm xong rồi, chỉ là hôm đó không cẩn thận bị nước trà làm ướt. Ta cũng không thể cầm đôi giày như vậy đưa qua. Tuy rằng Thái Hậu nương nương không nhất định xem đến, nhưng tặng lễ vật thì phải chỉn chu. Nước trà bám lên, về sau chỗ đó nổi nấm mốc thì chính là ta phạm lỗi. Lúc đó ta cũng gấp vô cùng. Ngươi cũng biết những ngày trước đó, mỗi ngày ta đều chỉ bận rộn làm giày, chẳng kịp làm thứ gì khác. May mắn ta biết Thái Hậu nương nương thờ Phật, cũng học theo sao mấy quyển kinh Phật. Tốt hay không cũng có thể đưa đi cho qua. Thật là may mắn, không thì đêm hôm đó ta thật sự không biết xoay sở thế nào. Muội muội, may mắn trước kia ngươi từng nhắc nhở ta là Thái Hậu tin Phật đó. Chuyện này phải cảm tạ ngươi rồi.”
Tần Sắt Sắt vội vàng nói: “Tỷ tỷ khách khí, đó là việc ta nên làm thôi.” Sắc mặt nàng mất tự nhiên, ngồi một lát liền đi về.
“Chủ tử, đối với Tần mỹ nhân này, ngài rõ ràng đều thấy nàng ta làm ra cái chuyện tốt gì, lại vẫn còn lui tới với nàng ta sao?” Hổ Phách lo lắng hỏi.
“Không phải nàng ta thì cũng có người khác. Nếu chúng ta biết được nàng ta định làm trò quỷ gì để phòng bị, thì cũng không xảy ra được việc lớn gì. Huống chi, bây giờ mỗi ngày của nàng ta cũng không dễ chịu đâu.” Lý Già La nhấp một ngụm trà. Vừa rồi lời Tần Sắt Sắt oán giận Vương Hiền phi không hẳn đều là nói xạo.
Trèo lên cái cành cao Vương Hiền phi này, cũng không phải thoải mái như vậy. Vương Hiền phi ghen tị bá đạo, có tâm tư chiếm hữu rất cao đối với Hoàng Thượng. Chính vì vậy mới không vừa mắt bất kì ai được sủng ái, luôn nghĩ cách đối phó người khác.
Nói đến đây, Vương Hiền phi như vậy, ngược lại là giảm đi không ít việc cho Triệu Hoàng Hậu. Cho nên thứ đáng ra Triệu Hoàng Hậu phải xử lý, nàng ta đều khéo léo sắp đặt thành Vương Hiền phi đi làm, nàng ta thì ngồi một bên vui vẻ làm người tốt và xem cuộc vui.
Sau khi Tần Sắt Sắt trở về, Vương Hiền phi lập tức gọi nàng ta đến. Khi biết được là do một ly nước trà làm hỏng chuyện của mình, quả thực là Hiền phi không biết nên tức thành cái dạng gì. Có điều ánh mắt nhìn Tần Sắt Sắt so với trước đã tốt hơn.
Vương Hiền phi hỏi: “Tại sao nàng ta có thể đột nhiên chuẩn bị kinh Phật kia? Không phải là vẫn luôn đề phòng ngươi đó chứ? Còn nữa, người mà ngươi mua chuộc có gặp chuyện gì không may hay không?”