Beta: ThyAn
Nguyễn thị cho người bên cạnh cầm đến một cái hà bao, sau đó từ trong hà bao lấy ra một khối ngọc bài, là dương chi ngọc chánh tông, “Ta vừa nhìn thấy đại chất nhi, liền thích ghê gớm. Về sau đại chất nhi cần phải thường xuyên qua thăm nhị thẩm ngươi nha.”
Lý Già La muốn chối từ, Nguyễn thị nói: “Đại chất nhi, "trưởng giả cho không dám chối"
Lý Già La muốn chối từ, Nguyễn thị nói: “Đại chất nhi, "trưởng giả cho không dám chối". Ta dầu gì cũng là nhị thẩm ngươi. Ngươi a, hãy thu đi. Đừng sợ, không ai dám làm khó dễ ngươi.” Nói xong cười nói với Vân thị: “Đại tẩu, ta nói đúng không?”
Vân thị cười nói: “Uyển Trinh, nhị thẩm ngươi đưa cho ngươi gì đó, ngươi hãy thu đi. Chờ một lát ta an bài nha hoàn cho ngươi, cho bọn họ cầm thay ngươi.”
Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình lạnh giọng nói: “Đều còn chưa phân rõ thật giả. Nhị thẩm, ngươi đây cũng quá vội vàng nha.”
Nguyễn thị vội quát lớn: “Người không phải đại tẩu tìm trở về sao? Chẳng lẽ đại tẩu vô dụng như vậy, còn tìm ra hàng giả đến?”
Ý nói, nếu là giả, cũng là lỗi của Vân thị.
Khiến Võ Uyển Đình tức giận, nhưng bị Vân thị liếc mắt nhìn tới, chỉ có thể bĩu môi cố nén.
Nguyễn thị như một trận gió tới, sau đó mang theo cái tiểu thư trong phòng rời đi. Vân thị sai Hổ Phách mang theo tiểu nha đầu, cùng Võ Uyển Trinh đi an bày sân viện cho nàng.
Ngũ tiểu thư Võ Uyển Tình cũng bị bà vú mang đi rồi. Võ Uyển Đình tức tối ấm ức, hận không thể đập cái gì đó.
Có điều nơi này là sân viện của nương mình, nói không chừng một lát cha liền trở về tới.
“Nương, sao ngài lại đưa cái dã chủng kia trở về? Còn đem Tứ Quý hiên cho nàng ta?” Tứ Quý hiên kia là một cái sân viện tốt nhất phủ. Bốn mùa đều có cảnh đẹp, cho nên mới gọi Tứ Quý hiên. Võ Uyển Đình vốn nghĩ là chính mình ở, ai biết thế nhưng nương lại an bài cho cái dã chủng kia!
“Làm càn, cái gì dã chủng không dã chủng? Cho ngươi đọc sách biết chữ, chính là để ngươi nói mấy lời vô học thế này sao?” Vân thị nói: “Đều là bình thường quá dung túng ngươi, để cho ngươi không biết trời cao đất rộng. Ngươi nhớ kỹ cho ta, đó là tỷ tỷ ruột của ngươi, ngươi phải biết ý. Đừng có như hôm nay, nói ra lời như vậy, để người ở Nhị phòng chế giễu!”
Không nghĩ đến nương
luôn luôn nhỏ giọng nhỏ nhẹ với mình, thế nhưng lại phát giận. Võ Uyển Đình ủy khuất khóc. Vân thị kệ cho nhị tiểu thư này khóc đủ thì thôi. Nếu không nói nàng ta, về sau nàng ta còn nói tới cái gì?
Bạn cũng sẽ thích
No stories available.
Vân thị gả cho Võ Chính Đạo mười mấy năm, chỉ sinh một tiểu thư Võ Uyển Đình, tất nhiên là ngàn sủng vạn sủng.
Hơn nữa ban đầu Võ Chính Đạo cùng Vân thị cảm tình rất tốt, vẫn không có cưới vợ bé, đối Võ Uyển Đình cũng là thiên y bách thuận (trăm lời nghe theo). Võ Uyển Đình chính là trong thiên kim tiểu thư nói một thì không có hai trong Võ phủ này. Bọn hạ nhân đều nghe theo nàng ta, dưỡng thành loại tính tình này.
Nhưng vì sau khi Vân thị sinh Võ Uyển Đình vẫn luôn không có động tĩnh, lại không cho Võ Chính Đạo cưới vợ bé, Võ lão thái thái đối với đại nhi tức này là phi thường bất mãn.
Mà Nhị phòng Nguyễn thị, sau khi sinh Võ Uyển Nhu, cách năm liền sinh một tiểu tử mập khiến Võ lão thái thái rất thích. Chho nên tâm liền thiên về Nguyễn thị. Sở dĩ Nguyễn thị dám cùng Vân thị ganh đua cao thấp, là bởi vì sau lưng bà ta có Võ lão thái thái đương gia làm chủ. Thêm Đại phòng vẫn không có sinh nhi tử, Nguyễn thị kia thật sự là xuân phong đắc ý.
Hơn nữa, Võ Chính Đạo vài năm trước say rượu không cẩn thận ngủ với một đứa nha hoàn, sau đó nha hoàn này châu thai ám kết (lẳng lặng mang thai). Vân thị khi đó chịu không nổi, nháo loạn một phen. Võ Chính Đạo chờ nha hoàn kia sinh ra Ngũ tiểu thư Võ Uyển Tình rồi cho người khiến nha hoàn kia biến thành chết bệnh. Võ lão thái thái càng không thích Vân thị.
Có thể nói, hiện tại tình thế đối Vân thị thật bất lợi Võ Chính Đạo từ từ không để Vân thị vào mắt, còn nạp thiếp. Mặc dù là Võ lão thái thái chủ động đưa, nhưng trước kia hắn luôn luôn cự tuyệt, hiện tại lại thật nghe lời thu nạp. Vân thị chính mình vẫn không mang thai, một thiếp thất đã mang bầu. Tuy rằng nhi tử sinh ra thì mình là mẹ cả, nhưng muốn khiến thiếp thất kia biến mất thì không thể, cũng không đơn giản giống trước kia nữa.
Vân thị không thể không nghĩ biện pháp. Cho đón Võ Uyển Trinh về là một cái biện pháp trong đó, tốt xấu cũng có thể vãn hồi một ít tâm của Võ Chính Đạo.
Chính bà ta bộ dạng bình thường, sinh hạ nữ nhi bộ dạng cũng như mình, tất nhiên là dung mạo không được tốt lắm. Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế.
Mặc dù nói cưới vợ chọn người hiền, nhưng là nam nhân ai không hi vọng thê tử vừa hiền lành lại xinh đẹp? Huống hồ, trong lòng Vân thị còn tính toán lớn hơn. Nếu thành công, như vậy địa vị bản thân ở trong lòng lão giá đó chính là vững như bàn thạch, sau này dù có bao nhiêu tiểu thiếp, cũng không sợ.
Nhưng nếu như nữ nhi của mình, cùng Võ Uyển Trinh kia biến thành không hợp, đây không phải là để cho người khác chui chỗ trống sao?
Đến thời điểm mấu chốt, thật sự thành làm đồ cưới cho người khác.
Đây mới là tình huống Vân thị không muốn nhìn thấy.
Cũng may cái Võ Uyển Trinh này tính tình nhu nhược, dễ nắm trong tay. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên, một chút ơn huệ nhỏ, nàng liền cảm động ghê gớm. Nghe Vân mụ mụ nói, mấy năm nay, nàng nhận hết thờ ơ của người khác, khó có được người đối với nàng tốt. Nàng lại không phải nhi tử, Vân thị tuy rằng trong lòng không thích Tiền thị, nhưng mà vẫn có thể chịu được.
Cho nên Vân thị nhắc nhở Võ Uyển Đình, nhất định phải cùng Võ Uyển Trinh chung sống hòa thuận, không thể bày tiểu tính tình, “Aizz, ta xem như tính toán nát óc, Uyển Đình nha đầu kia còn oán trách ta.” Vân thị thật là thật bi ai, Vân mụ mụ khuyên nhủ: “Phu nhân, đợi về sau nhị tiểu thư sẽ hiểu được ngài khổ tâm.”
“Có hiểu hay không, ta cũng không để ý. Chỉ là tính tình nha đầu kia, cũng không biết còn có thể sửa được hay không.” Vài năm nay, tính tình Vân thị so trước kia trầm ổn hơn, cũng là do bị đả kích. Tình thế như vậy, bà không cúi đầu lại có thể làm gì? Ai bảo nhà mẹ đẻ không cố gắng, nếu vẫn còn cường ngạnh như trước, vậy thua thiệt chính là mẹ con mình.
“Hồ di nương thân mình thế nào?” Vân thị hỏi.
Hồ di nương chính là vị tiểu thiếp hiện tại đang có thai kia.
“Phu nhân, ngài vẫn muốn tiếp tục kế hoạch?” Vân mụ mụ lo lắng hỏi.
Vân thị vẫy tay, “Không được, ta cũng suy nghĩ rõ rồi, nam nhân này là dựa vào không được.” Lúc trước vì tình yêu, bà làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn. Nay coi như là suy nghĩ minh bạch, “Nhị phòng như hổ rình mồi, xem chúng ta bên này không có nhi tử, liền đánh cái chủ ý cho làm con thừa tự. Để bọn họ mộng tưởng hão huyền đi! Đem so sánh với Hồ di nương kia, vẫn là Nguyễn thị khó đối phó hơn một ít.” Tiểu thiếp nha, nắm ở trong tay, còn không phải để chủ mẫu tùy tiện xoa nắn?
Thật sự muốn cho đứa nhỏ Nguyễn thị làm con thừa tự, đến thời điểm bà còn phải ở trong tay Nguyễn thị kiếm ăn.
So sánh như vậy, nên là Hồ di nương sinh con trai đi. Đến thời điểm Hồ di nương kia bà vẫn có thể tìm được cơ hội đối phó, cũng chỉ là cái di nương. Dù là giết, nhiều lắm ăn một tiếng mắng, nhưng nếu là Nguyễn thị, vậy thì không thể nào.
Vốn Vân thị có chủ ý là muốn lợi dụng tay Võ Uyển Trinh khiến Hồ di nương sảy thai. Nhưng nhìn bộ dáng Võ Uyển Trinh, cùng biểu hiện hôm nay của Nguyễn thị, bà liền bỏ đi ý nghĩ này. Thật muốn nắm cái thóp này, nói không chừng Võ Uyển Trinh liền bị Nguyễn thị thu nạp qua. Như vậy một phen tâm huyết của bản thân coi như uổng phí!
Như vậy một phen tâm huyết của bản thân coi như uổng phí!
Tứ Quý hiên là một nơi tốt. Có điều Lý Già La chỉ nhìn một cái, liền đi trong phòng. Trong viện này nhân thủ sẽ càng ngày càng nhiều. Vân thị cho Lý Già La cái nha đầu, đây là dùng trước. Dựa theo quy định các tiểu thư trong phủ, bên này của nnagf còn phải có một cái mụ mụ quản sự, cái nha hoàn nhị đẳng, nha hoàn tam đẳn, sau đó là một số nha hoàn thô sử. Ở cửa sân cũng phải có cái bà mụ canh giữ.
“Ngươi đi về trước, về sau có cơ hội lại nói. Ở lâu sẽ khiến người hoài nghi.” Chung quy nàng là một cái đại tiểu thư căn cơ không ổn, đại nha hoàn bên cạnh phu nhân cũng chỉ là "Qua loa cho xong".
Hổ Phách gật gật đầu, nói với Lý Già La: “Biểu thiếu gia bên kia, cũng đã sắp xếp xong xuôi. Về sau mỗi sáng sớm thời điểm thỉnh an, tiểu thư có thể nhìn thấy.” Chung quy nơi này là hậu trạch, không tiện để một nam hài tử ở bên cạnh tùy ý ra vào.