Edit: HueKhanh
Beta: RineAnh
"Thần thiếp cũng thấy được lần này Tả tiệp dư sinh non có chút khác thường, chỉ là khi đó nàng ấy đang ở trong phòng sinh sinh sản, thần thiếp không muốn nói ra, khiến Hoàng Thượng tức giận. Tả tiệp dư vẫn luôn ngóng trông Hoàng Thượng ghé qua, nếu Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng bỏ đi, đối với việc sinh sản của nàng ấy cũng bất lợi."
Hoàng Thượng hỏi: "Nói như vậy, ngươi cũng biết bên trong này có chuyện gì?"
"Thời điểm ngày hai tháng hai hôm đó, thần thiếp vừa nghe cung nhân bên cạnh Tả tiệp dư thông báo liền nhanh chóng dẫn người qua xem, chỉ là tại lúc tiến vào phòng sinh, Tả tiệp dư thỉnh thần thiếp ở bên ngoài chờ."
Nói chờ như vậy, chính là ý tứ không muốn Hoàng Hậu đi vào. Phi tần hậu cung đề phòng người khác cũng là chuyện thường. Triệu Hoàng Hậu không cảm thấy có cái gì, cho nên liền ở bên ngoài đợi, cũng là vì tránh tị hiềm.
"Bởi vì thần thiếp lo lắng nên liền gọi thái y xem mạch cho Tả tiệp dư lại đây hỏi thăm tình huống. Chung quy Tả tiệp dư lâm bồn sớm hơn hai tháng, thần thiếp cũng sợ gặp chuyện không may. Thời điểm Trương thái y kia nói chuyện cùng thần thiếp, thần sắc có chút không đúng. Thần thiếp còn tưởng rằng bởi vì Tả tiệp dư sinh non, cho nên Trương thái y lo lắng tính mạng khó giữ được, mới có thể vội vội vàng vàng.
Ai biết nhà Trương thái y này ở gần nhà mẹ đẻ của An phi. Lúc An phi mang theo Nhị công chúa lại đây thỉnh an thần thiếp có nhìn thấy Trương thái y đang nói chuyện Nhị hoàng tử với thần thiếp. Khi nói chuyện với thần thiếp, An phi nói cả nhà Trương thái y đều đã chuyển về quê. Thời điểm đó lại không phải lúc hồi hương tế tổ, thần thiếp đã cảm thấy có vấn đề. Sau đó thần thiếp cho người đi tra xét, cả nhà Trương thái y trừ bỏ Trương thái y còn ở lại kinh thành thì tất cả đều không ở đây. Người bên Thái Y viện nói Trương thái y tuổi tác đã cao, năm trước cũng đã thượng tấu muốn cáo lão hồi hương, tuy rằng có chút hợp lý nhưng thần thiếp vẫn cảm thấy có không ít điểm đáng ngờ. Sau này, lại là vị Trương thái y này tự mình lại đây nói với thần thiếp chuyện Tả tiệp dư bên kia, cái thai này của Tả tiệp dư bởi vì bị hạ thuốc trợ sản cho nên mới sinh sớm."
Triệu Hoàng Hậu cảm giác như bản thân đang đi cáo trạng. Có điều chuyện này mà không nói ra, nói không chừng Hoàng Thượng còn hoài nghi mình có ác ý, đã vậy cần gì phải giấu chứ?
"Thuốc trợ sản! Rất tốt, thật sự rất tốt!" Hoàng Thượng cười lạnh nói: "Các phi tử của trẫm, thật là một người so với một người càng có bản lĩnh. Mang cốt nhục của trẫm ra để dựng tiền đồ. Kêu Trương thái y đến, trẫm muốn đích thân thẩm vấn."
Tiêu Cảnh không có hỏi Trương thái y ở nơi nào, Triệu Hoàng Hậu có thể nói chi tiết như vậy, khẳng định đã sắp xếp cho Trương thái y tốt rồi. Mà sở dĩ cuối cùng Trương thái y nói cho Triệu Hoàng Hậu mọi chuyện, tuyệt đối là do có chuyện gì uy hiếp hắn, cho nên hắn chỉ có thể tìm tới Triệu Hoàng Hậu để nàng bảo hộ hắn. Tất cả việc này khiến Tiêu Cảnh cảm thấy thật là một màn chê cười.
Bình thường Tả tiệp dư kia luôn tỏ vẻ dịu ngoan, hiện tại đã lộ ra mặt thật.
Rất nhanh Trương thái y đã đến, gặp được Hoàng Thượng, bên cạnh còn có Hoàng Hậu, đến thời điểm này Trương thái y còn có cái gì để giấu diếm?
"Trẫm chỉ hỏi ngươi, Tả tiệp dư có dùng thuốc trợ sản hay không?" Tiêu Cảnh hỏi.
Những lời này tuy rằng nghe vào tai thật bình thản, nhưng Trương thái y lại nghe đến cả người phát run.
"Hồi... hồi Hoàng Thượng, Tả tiệp dư có dùng thuốc trợ sản, thần có tội!" Trương thái y cũng không có biện giải cho bản thân.
"Thuốc trợ sản, ngày hai tháng hai, rồng ngẩng đầu! Thật là tốt!" Tiêu Cảnh giận dữ mà cười, nữ nhân như vậy, thật là ngoan độc lại đáng cười.
"Ngươi cũng không cần ở lại Thái Y viện nữa. Lần này trẫm tha cho ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt." Hoàng Thượng nói.
"Tạ Hoàng Thượng ân điển, tạ Hoàng Thượng ân điển!" Hoàng Thượng có thể tha mạng cho mình đó chính là vạn hạnh. Hắn cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nay người nhà của hắn đều ở trong tay Tả gia, bọn họ nói là đợi chuyện này trôi qua bình yên, mới có thể thả người.
Nay Tả tiệp dư không sinh con vào ngày hai tháng hai - ngày rồng ngẩng đầu, tính mạng cả nhà hắn làm sao còn có thể bảo trụ được. Cho nên hắn phải nói.
Hoàng Thượng đi rồi, Xuân Nhân hỏi Triệu Hoàng Hậu: "Nương nương, sao Hoàng Thượng cứ lại dễ dàng tha mạng cho Trương thái y như vậy?"
"Chung quy đối với loại sự tình này, còn có thể làm như thế nào đây? Lại không phải tạo ra chuyện gây mất mạng người, thật muốn ồn ào lên thì chính là mất thể diện Hoàng gia. Huống chi, Tả tiệp dư cũng bị trừng phạt, nàng nghĩ lợi dụng ngày hai tháng hai này để mọi người cảm thấy con trai của nàng là thiên mệnh. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, cố tình là vào tối mùng ba tháng hai mới sinh ra. Một phen tính toán của Tả gia hoàn toàn trở thành vô ích. Tả tiệp dư sinh ra nhi tử, nhưng xem cái dạng này cũng là thân thể suy nhược. Thực sự là ăn trộm gà không thành ngược lại mất nắm gạo. Vốn dĩ, nếu Tả gia các nàng không có dã tâm lớn như vậy, chỉ cần sinh sản bình thường, nói không chừng thật sự lại có khả năng. Nhưng là cố tình muốn vào cái ngày lành, liền mạnh mẽ dùng thuốc trợ sản. Trên thực tế, phụ nhân sinh sản làm gì có chuẩn xác. Tả gia và Tả tiệp dư quá tự cho là đúng."
Xem đi, Hoàng Thượng đã biết, dù không vạch mặt nhưng tiền đồ của Tả gia thật là khó khăn rồi. Có một ngoại thích (nhà ngoại) muốn mơ ước đến ngai vàng, hoàng đế nào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Mà Tả tiệp dư luôn luôn ra vẻ dịu ngoan, chỉ sợ là nàng ta cảm thấy chính mình cầm sinh mệnh ra để sinh sản, người khác cũng sẽ không hoài nghi gì việc sinh nở có vấn đề.
Theo lẽ thường, ai sẽ lấy tánh mạng của mình cùng an toàn của cốt nhục ra để mạo hiểm đây?
Nhưng là, chỉ cần một khi bị phát hiện, người này ở trong lòng Hoàng Thượng cũng đã là vạn kiếp bất phục!.
Về phần Trương thái y, nghĩ đến Hoàng Thượng còn không muốn hắn chết ngay bây giờ, chẳng qua là thái độ mặc kệ. Đương nhiên, cũng có thể là muốn xem đến cùng Tả gia có thể ác tới trình độ nào? Nếu quả như thật sự muốn giết người diệt khẩu, như vậy phỏng chừng thời gian Tả gia cách cái chết cũng không xa.
Tả Thanh chỉ là một Hộ bộ thị lang, lại dám lên kế hoạch như vậy, Triệu Hoàng Hậu thật muốn nhìn xem hoàng thượng sẽ đối phó loại người này thế nào.
"Hoàng Thượng, ngài xem xem, một ít quần áo tần thiếp đưa cho Nhị hoàng tử như thế nào? Tần thiếp nữ hồng bình thường, có điều loại vải bông này sờ lên đặc biệt mềm mại, tiểu hài tử mặc hẳn là rất thoải mái.Tần thiếp nghĩ, đến thời điểm đứa nhỏ của tần thiếp được sinh ra cũng cho hắn mặc quần áo như thế." Lý Già La nói với Hoàng Thượng.
Bởi vì Nhị hoàng tử sinh ra, những phi tần như các nàng vì chúc mừng, đều sẽ đưa qua vài thứ lễ vật.
Nhị hoàng tử từ lúc sinh ra vẫn luôn luôn bệnh, ngay cả tiệc tắm ba ngày cũng không có. Mà Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu bận bịu lễ Xuân canh cùng lễ nuôi tằm. Nhoáng một cái, đã sắp tới tiệc đầy tháng của Nhị hoàng tử. Nhưng thân thể Nhị hoàng tử lại không chuyển biến tốt chút nào, mọi người đều lo lắng đứa nhỏ này có phải sẽ chết non hay không.
Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng không có tính toán tổ chức tiệc đầy tháng cho Nhị hoàng tử, bởi vì sợ phúc khí quá lớn, hắn không chịu nỗi.
Tiêu Cảnh nhìn thoáng qua những bộ tiểu y phục này, nói: "Nhiều như vậy, ngươi bắt đầu làm từ khi nào vậy?"
Lý Già La trả lời: "Mỗi ngày tần thiếp cũng không có việc gì, tất nhiên là có thời gian rảnh rỗi làm những thứ này. Vốn là làm cho cả nam hài lẫn nữ hài, hiện tại biết là nam hài, y phục của nữ hài không dùng được. Có điều nói không chừng tần thiếp có thể cho đứa nhỏ của mình dùng đấy."
"Không, ngươi không dùng được!" Hoàng Thượng nói: "Thai này của ngươi nhất định là một hoàng nhi!" Hơn nữa còn là một hoàng tử khỏe mạnh.
"Tạ Hoàng Thượng chúc lành! Có điều, Hoàng Thượng, nếu thật là công chúa, Hoàng Thượng ngài không thích con bé sao?" Lý Già La thật cẩn thận hỏi.
"Nếu là công chúa, về sau chúng ta sinh thêm là được. Có điều trẫm hi vọng cái thai này của ngươi là một nam hài nhi." Hoàng Thượng ở trước mặt phi tử của mình chưa bao giờ cảm thấy nói chuyện phải kiêng dè cái gì. Hắn chính là hi vọng phi tử sinh hoàng tử cho hắn, hơn nữa còn là hoàng tử khỏe mạnh.
"Nhưng bất kể là nam hài hay nữ hài, tần thiếp đều thật thích. Đó là tần thiếp mười tháng mang thai sinh ra, đều là bảo bối của tần thiếp."
"Tựa như nương của tần thiếp, cũng không vì tần thiếp là một nữ hài mà ghét bỏ tần thiếp. Sau khi lớn lên, tần thiếp hiểu chuyện hơn, trong lòng cũng biết, nếu tần thiếp là một nam hài thì phụ thân đã sớm mang tần thiếp đến bên cạnh. Nhưng vì tần thiếp là một nữ hài cho nên từ nhỏ đến lớn, đều chưa từng thấy qua phụ thân, về sau cảm tình cũng thật đơn bạc. Nhưng vì nương luôn thương yêu tần thiếp cho nên tần thiếp mới có thể có ngày lành như hôm nay. Tần thiếp chỉ mong rằng hài nhi của mình có thể khỏe mạnh, cũng không còn gì nuối tiếc."
Hoàng Thượng nghe xong nói: "Được, chỉ cần khỏe mạnh. Là trẫm có chút vội vàng. Nói như vậy, đợi hài nhi của trẫm sinh ra, địa vị của trẫm ở trong lòng ái phi sẽ bị giảm xuống rồi đây." Hoàng Thượng tâm tình đột nhiên chuyển biến tốt, còn trêu đùa Lý Già La.
Lý Già La nghiêm túc nói: "Hoàng Thượng, ngài và đứa nhỏ, tất nhiên thứ hạng là đệ nhất. Khi hài tử còn nhỏ, chúng ta có trách nhiệm nuôi nấng cùng chỉ bảo hắn, nhưng chờ hắn trưởng thành, đó là lúc tự hắn sống cuộc đời của chính hắn. Đến khi đó tần thiếp cũng già đi, tất nhiên là làm bạn bên cạnh phu quân của mình."
Dùng cách nói tránh đi để bày tỏ, Lý Già La cũng không muốn tự tìm phiền phức. Chung quy, nàng chỉ là một phi tần, thê tử của Hoàng Thượng là Hoàng Hậu. Đó mới là người sống ngủ cùng giường, chết chôn cùng huyệt với hắn.
Hoàng Thượng vốn bởi vì chuyện Tả tiệp dư cùng Nhị hoàng tử mà tâm tình thật buồn bực, có điều tại nơi này của Thục tần, tâm tình dần dần lắng xuống.
Người với người tất nhiên sẽ có điểm bất đồng, như Hoàng Hậu bên kia, đối với Đại công chúa chính là một tấm lòng từ mẫu.
Nhìn sang Tả tiệp dư, nàng ta lại có thể lợi dụng đứa nhỏ trong bụng mình mà không để ý đến sống chết của nó, người giống như vậy cũng là số ít.
Cũng không đúng, Tả tiệp dư không phải không để ý sống chết của đứa nhỏ trong bụng, đây chính là lợi thế về sau của nàng ta, làm sao có thể không để ý? Chỉ là khi ích lợi đặt ở trước mắt, thì đó cũng không là cái gì. Cho nên dù có mạo hiểm hơn nữa, nàng cũng dám làm. Thậm chí căn bản không cần suy xét xem làm như vậy sẽ có hậu quả gì.
"Hoàng Thượng, cả nhà Trương thái y bị giết sạch trên đường hồi hương." Thế Xuyên - thống lĩnh thân vệ của Tiêu Cảnh báo cáo kết quả điều tra. Hắn nhận được mệnh lệnh, nhìn chằm chằm cả nhà Trương thái y. Trương thái y sau khi rời Thái Y viện, liền mang theo một nhà già trẻ đi về quê. Chỉ là trên đường hồi hương lại gặp được một nhóm cường đạo, cả nhà bị giết sạch.
"Rất tốt, Tả gia này không chỉ riêng quan văn, ngay cả cường đạo đều có thể tìm ra, trẫm thật là coi thường bọn họ, cũng coi thường Tả Thanh. Thế Xuyên, trẫm muốn Tả Thanh yên lặng biến mất, ngươi tự biết làm như thế nào chứ?" Hoàng Thượng nói.
"Thần hiểu rõ! Tất nhiên sẽ khiến Tả Thanh biến mất không một tiếng động."
Tả Thanh là Hộ bộ Thị lang, chức quan này rất trọng yếu. Có điều hộ bộ có rất nhiều người nhìn chằm chằm chức vị này của hắn, một cái Tả Thanh đi xuống, còn có rất nhiều người có thể đi lên, người có tư lịch ở Hộ bộ không thiếu.
Mà trải qua chuyện Tả tiệp dư này, Hoàng Thượng không còn chút tín nhiệm nào đối với Tả Thanh. Thừa dịp hiện tại Tả gia thế lực không lớn, khiến cho Tả Thanh là người có tiền đồ nhất của Tả gia biến mất, như vậy Tả gia cũng không tạo thành được cái sóng gió gì.
Tả gia không ra gì, muốn đến nâng đỡ Nhị hoàng tử, vậy cũng phải có bản lãnh này mới được.
Đối với Nhị nhi tử của chính mình, Hoàng Thượng Tiêu Cảnh tâm tình phức tạp. Nếu không phải mẫu thân cùng ngoại tổ gia của nó lòng tham không đáy, có lẽ nó chính là cái một nam hài khỏe mạnh, chỉ là bởi vì những tham niệm này nên thân thể nó liền biến thành như vậy, cả đời đều không thể khỏe mạnh.
Nếu là báo ứng, nhưng vì sao lại báo ứng lên cốt nhục của mình? Nhị hoàng tử vô tội biết bao nhiêu? Muốn oán chỉ có thể oán nó có một mẫu thân dã tâm bừng bừng, mới làm hại nó thành như thế.
Tác giả có lời muốn nói:
Tả gia dã tâm bừng bừng a, đáng tiếc bị Hoàng Thượng phát hiện. Đương nhiên, ở giữa cũng có Hoàng Hậu lửa cháy thêm dầu. Một cái phi tử có dã tâm không đáng sợ, nhưng một cái phi tử có dã tâm đến mức ngay cả sống chết của đứa nhỏ đều không để ý là Hoàng Hậu không bằng lòng nhìn thấy.
Trong lịch sử chính là có Võ Hậu bóp chết con gái của mình, sau đó hãm hại Vương Hoàng Hậu.