Hậu Cung Kế

chương 75: nghi kị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Puta Ng

Quả nhiên, lời kia vừa thốt ra, trừ bỏ Hoàng Hậu, sắc mặt những nữ nhân hậu cung này đều không tốt. Kể cả những người có quan hệ với cung phi cũng có chút căm tức.

Có người trong lòng hừ lạnh nói, vậy Vương gia ngươi tính là gì, Vương Hiền phi vào cung chẳng lẽ không phải thiếp thất? Nói như thể nhà ngươi không phải thiếp thất. Nay Vương Hiền phi không ở đây, lại mở miệng nói tới, thật là đến lúc đó nhà các ngươi sẽ không cho người tiến cung?

Nhưng mọi người đều biết, Vương thái hậu cho gọi một cô nương Vương gia vào cung ở một thời gian là có ý gì, ai chẳng biết.

Thừa Ân công phu nhân cũng rất căm tức. Ai không có đầu óc như vậy, nói lời này đắc tội mọi người, hơn nữa là đắc tội tần phi trong cung.

Xem sắc mặt các nàng đều khó coi. Chỉ là hiện tại bà cũng không thể mắng người này trước mặt nhiều người như vậy. Không thì chính là nói cho mọi người biết người Vương gia chúng ta nói lời kia?

"Xem ra, trong nhà Vương gia cũng không yên bình." Đây là điều bình thường trong thế gia danh môn.

Nói ra những lời này là muốn khiến cô nương Vương gia tiến cung không dễ chịu. Không thì thật đúng là người không hiểu lí lẽ?

Mọi người đều không nói tiếp chuyện này. Trên thực tế chuyện này cũng không phải chuyện hay ho để nói. Ai nhắc đến, người đó chính là loại tiểu thiếp bí mật.

Phi tần trong cung cũng có chút để bụng, âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Đợi hai canh giờ qua đi, người đi săn thú đã lục tục trở lại. Hoàng Thượng cũng săn được rất nhiều thú vật trở về, nhưng cuối cùng hắn đều ban thưởng xuống.

Mà thế tử Uy Viễn Hầu Dương Phấn thì bởi vì săn được nhiều con mồi nhất, cho nên giành được bội kiếm của Hoàng Thượng.

Dương dung hoa có chút tự hào, cả người đều vui vẻ, người nịnh hót cũng không ít.

Săn bắn không phải chuyện chỉ một ngày, còn có mấy ngày nữa. Ngày đầu tiên chỉ là mở đầu. Đây cũng là cơ hội cho Hoàng Thượng gián tiếp chọn lựa võ tướng hữu dụng.

Sau khi trở về, trong lòng Thừa Ân công phu nhân Vương phu nhân nghẹn đầy lửa giận. Vương Minh Nhã vội vàng bưng cho bà một ly trà xanh "Nương, người bớt giận."

"Thật là gia môn bất hạnh, nghe hôm nay có chuyện gì chưa?

Trường hợp này bà ta cũng có thể nói ra. Đây là bà ta muốn chặt đứt đường lui của ngươi." Vương phu nhân thực sự vô cùng đau đớn.

Vương Minh Nhã nói: "Nương, người đừng lo lắng, chỉ là người không hiểu chuyện nói lời không thích hợp thôi. Sẽ không ai vin vào lời này, đến khua môi múa mép trước mặt chúng ta."

"Trong cung còn có Thái Hậu nương nương, các nàng phải kiêng dè." Vương Minh Nhã nói: "Có người nói sau lưng hay không? Chúng ta cũng không ngăn cản được."

"Nói thì nói vậy, nhưng bà ta là người Vương gia chúng ta. Tại sao có thể gây bất lợi cho người nhà chồng mình như vậy?"

Người không cẩn thận nói ra lời kia là một người trong Vương gia, lần này cũng theo tới. Bà ta không phải dòng chính, chỉ là có quan hệ gần gũi với dòng chính, nhất là quan hệ rất tốt với Nhị thái thái nhị phòng. Bản thân bà ta cũng không có con gái, càng không có cô nương vừa độ tuổi tiến cung, cho nên nói chuyện không chút khách khí.

"Nay nhị thẩm ngươi càng ngày càng thay đổi, luôn luôn nhằm vào chúng ta. Lúc trước thời điểm cho Nhàn Nhã tiến cung, ta nói gì sao? Như thường cái gì tốt đều cho Nhàn Nhã, Thái Hậu nương nương cũng đối tốt với nàng ta như vậy. Không thì chỉ bằng nàng ta có thể lên làm Hiền phi sao? Nay lại quay lại trách chúng ta, cảm thấy chúng ta qua cầu rút ván, cả ngày nói cái gì mà không nên tiến cung, làm thiếp thất không tốt. Cũng may là nói trong nhà mình, không để người trong cung nghe được, không thì đó chính là đắc tội lớn. Nay lại để cho người bên ngoài nói lời này, bà ta đúng là bị ma quỷ ám rồi."

Vương phu nhân suy đoán người hôm nay nói lời kia là do nhị đệ muội mình xúi giục.

Từ khi Hiền phi trong cung qua đời, nhị đệ muội này càng ngày càng không bình thường, quả thực là không thể nói lý.

Đặc biệt hôm nay, trước mặt nhiều người như vậy, cho người nói lời như vậy. Bà ta thật là có chút ý muốn đâm chọc nhà mình.

Lần này Vương thái hậu không tới. Bà nhìn ánh mắt người khác nhìn nhà mình, cảm thấy thật mất thể diện.

Hơn nữa về sau con gái mình phải vào cung, bà ta không phải là gây thù hằn cho con gái sao?

Vương Minh Nhã an ủi Vương phu nhân "Nương, ở trong cung, chỉ cần được sủng, người khác ai dám nói gì? Vương gia chúng ta cũng không ai dám khi dễ. Con gái của người cũng sẽ không bị người ủy khuất, họ cũng sẽ không nói gì, người yên tâm. Nếu con thân là nữ nhi Vương gia, nhất định sẽ không để mọi người thất vọng."

Một người như đường tỷ của mình có thể ở hậu cung thời gian dài như vậy, tuyệt đối không thể thiếu sự giúp đỡ của Thái Hậu cô. Mà chính mình, không cần Thái Hậu cô giúp, nhất định còn làm tốt hơn so với Đường tỷ kia. Điểm này, nàng rất tự tin.

Nàng cũng đã gặp mặt Hoàng Thượng, tuyệt đối anh tuấn. Nhưng nàng sẽ không giống Đường tỷ, ngây ngốc yêu thương hắn, như vậy chính là vạn kiếp bất phục.

Chuyện lần này cũng tốt, khiến các phi tử trong cung đều cảm thấy mình nguy cơ tứ phía. Như vậy sẽ giảm bớt đề phòng của người khác với mình, cớ sao mà không làm?

Ngược lại, có người nhà mẹ đẻ Vương phu nhân lại đây hỏi tình huống, ai không hiểu chuyện như vậy, nói lời này, đó rõ ràng đắc tội với người khác, làm cho bọn họ đều cảm thấy rất mất mặt.

Vương phu nhân đành phải nói: "Đó là một người trong tộc, bởi vì tiểu thiếp trong nhà làm loạn, nàng ta lại quản không tốt, cho nên mới nói ra như vậy. Thật sự là không có ý tứ gì khác. Đến khi trở về, ta sẽ nhắc nhở nàng ta."

"Ngươi cẩn thận nhắc nhở nàng ta. Loại người này nếu không quản cho tốt, sớm muộn cũng gây ra chuyện. Chúng ta ở trong phủ, nói xấu thiếp di nương cũng không quan hệ gì. Nhưng nơi này là địa phương nào?

Đó là Thiên gia đó. Nàng ta nói lời này là có ý ngấm ngầm hại người sao? Bên trong này đa số người đều ít nhiều có quan hệ với trong cung. Chúng ta không thể bởi vì trong cung có Thái Hậu nương nương làm chỗ dựa mà không biết trời cao đất rộng." Mọi người đều có con gái vừa độ tuổi, về sau lại tuyển tú khẳng định là muốn đưa vào trong cung. Nhưng trong cung Hoàng Hậu chỉ có một. Lời nàng ta nói hôm nay khác nào bảo mọi người không cần đưa con họ vào cung. Đó không phải là chặt đứt tiền đồ tươi đẹp của mọi người sao?

Đây tuyệt đối là không được.

Vương phu nhân ôn tồn giải thích nửa ngày, rốt cuộc khiến bọn họ đi về. Bà cũng mệt mỏi ghê gớm. Trong lòng suy nghĩ, đây đang ở bãi săn, bà sẽ không so đo cùng nhị đệ muội, đợi trở về rồi nói!

Buổi tối hôm nay, Hoàng Thượng triệu Dương dung hoa thị tẩm. Chung quy hôm nay ở bãi săn ca ca Dương dung hoa đứng đầu, khiến cho nàng ta cô muội muội này cũng được thơm lây.

Tuy rằng trong lòng nhóm tần phi chua chát, nhưng mọi người đều biết Hoàng Thượng không chỉ có một người các nàng. Ngay cả Hoàng Hậu cũng không nói gì thêm, các nàng có tư cách gì so đo?

Lý Già La cũng sẽ không làm những chuyện như vậy. Vào cung nàng đã có chuẩn bị. Hơn nữa, nàng chỉ là một phi tử, chuyện ghen cũng nên là chuyện của chính thê Hoàng Hậu. Mà bản thân Hoàng Hậu còn phải đoan trang hiền lành, cho nên càng không nói gì.

Ngày thứ hai, chính là lúc các nữ quyến bắt đầu vào bãi săn, đi săn thú. Mỗi người đều mặc trang phục cưỡi ngựa kiểu dáng mới mẻ độc đáo, toát lên anh khí, hiên ngang.

Trong nhóm nữ quyến này, Vương Vũ Lộ săn bắn thuần thục nhất. Cha nàng ta là Đô Chỉ Huy Sứ, một thành viên võ tướng. Từ nhỏ nàng ta đã theo phụ thân, cưỡi ngựa bắn tên đều luyện qua. Tuy rằng so ra kém hơn những binh lính lên chiến trường giết địch, nhưng phải mạnh hơn so với nữ nhân bình thường.

Mọi người cũng đều biết, nếu lần này biểu hiện tốt, càng có khả năng lọt vào mắt Hoàng Thượng, sau đó có cơ hội thị tẩm.

Rất nhiều tần phi đã vài tháng rồi không được hầu hạ Hoàng Thượng. Hiếm khi có một cơ hội như vậy, còn không liều mạng biểu hiện?

Bản thân Vương Vũ Lộ đã có bộ dáng đặc biệt xinh đẹp, mặc kỵ trang vào càng tăng thêm một phần oai hùng chí khí.

"Huệ phi, ngươi không đi xuống thử sức sao?" Triệu Hoàng Hậu thấy Huệ phi không chuẩn bị, liền hỏi.

Lý Già La ngượng ngùng nói: "Hồi bẩm nương nương, thần thiếp còn chưa từng đi săn, phỏng chừng cung cũng kéo không ra."

Triệu Hoàng Hậu cười nói: "Điều này cũng không có gì. Trong số đó, cũng rất nhiều người đều là lần đầu, đi xuống chỉ là tham gia náo nhiệt."

"Nếu không phải bản cung lớn tuổi, bản cung cũng muốn đi xuống xem một chút."

"Nương nương vẫn đang độ thanh xuân, sao lại tuổi lớn?" Lý Già La nói.

Triệu Hoàng Hậu nghe xong, cười, nói: "Mượn lời chúc lành của ngươi. Nhìn kỹ bản cung rồi hãy nói." Có thể nói, nàng ta làm nữ chủ tử, cái gì cũng muốn xen vào. Lý Già La cũng chỉ là đáp lời Hoàng Hậu.

Trong chốc lát Tiểu Lục Tử đến, dẫn theo ngựa Hoàng Thượng ban cho Lý Già La. Ngựa này cũng không quá cao.

Triệu Hoàng Hậu nói: "Huệ phi xuống xem ngay đi. Mang theo nhiều người như vậy, sẽ không có chuyện gì."Bao nhiêu người dựa vào bản lãnh thật sự săn thú? Còn không phải đều có giúp đỡ. Ở phương diện này, không biết Huệ phi có phải quá thành thật hay không. Cả Trương kia quý nhân cũng không cam tâm yếu thế đi xuống.

Hoàng Hậu cũng đã lên tiếng. Lý Già La cũng không chối từ, lên ngựa, dưới sự hướng dẫn của thái giám và thị vệ cũng đi săn thú.

"Nương nương, Hoàng Thượng nói người không cần sợ không săn được con mồi, đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ chia đôi cho người một nửa."Tiểu Lục Tử cười nói.

"Hiện tại Hoàng Thượng ở nơi nào?"Lý Già La hỏi.

"Đang cùng săn thú với mấy vị quốc công ạ. Hoàng Thượng sai tiểu nhân theo nương nương người, sau nửa canh giờ, gặp nhau tại chỗ cây thông già."

Cây thông già là cây cổ thụ ở bãi săn Hoàng gia, đoán chừng phải đến bốn năm trăm tuổi, thân cây to lớn khổng lồ, được đắp rào chắn bảo vệ xung quanh.

Bãi săn có hơn mười gốc thông cổ thụ như vậy, đều được bảo vệ cẩn thận.

Lý Già La cưỡi ngựa, đi chậm rì rì vào rừng cây. Ở bãi săn này, trừ bỏ khu vực hạ trại là một vùng thảo nguyên trống trải. Còn lại đều là rừng cây dày đặc.

Lập tức, bọn thị vệ phát hiện thỏ hoang, một người trong đó kéo cung bắn tới, sau đó nhặt lên, liền thành con mồi của Lý Già La.

Nhóm thị vệ kia càng khiến Lý Già La yên tâm. Nhiệm vụ của bọn họ không chỉ có bảo vệ Huệ phi nương nương, còn giúp nương nương dẫn đầu về số lượng con mồi, tốt nhất có thể bắn những con mồi lớn một chút.

Lý Già La nghe xong, nói: "Dẫn đầu thì không cần. Khả năng của bản cung là thế nào, mọi người đều biết, cần gì phải bịt tai trộm chuông? Bắt mấy con thỏ và gà rừng là được."

Nếu thật sự là người săn được nhiều nhất, chính nàng cũng cảm thấy xấu hổ. Đó không phải là gian lận rõ ràng sao?

Thị vệ dẫn đầu vừa nghe liền hiểu ý tứ của Huệ phi nương nương. Còn tưởng rằng những nương nương trong cung này đều liều mạng muốn thắng, không ngờ vị Huệ phi nương nương này vẫn là một người thành thật.

Tiểu Lục Tử cũng cưỡi một mình một con ngựa, đi theo phía sau Huệ phi, sau đó từ từ đi về phía cây thông kia.

Chờ đến thời điểm bọn họ đi đến gốc thông chỗ hẹn với Hoàng Thượng, phát hiện vẫn chưa có người nào lại đây. Tiểu Lục Tử vội vàng xuống ngựa, ân cần hỏi: "Nương nương có khát không? Nô tài mang nước lại đây." Hơn nữa dưới đất đã đặt một chiếc ghế nhỏ có lót đệm bên trên.

Quả nhiên là người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, ánh mắt nhìn người, người khác không cách nào so sánh được.

Lý Già La lắc đầu nói: "Ta không khát, bao giờ Hoàng Thượng đến?"

Tiểu Lục Tử nói: "Nô tài đoán chắc sắp đến rồi ạ."

Lý Già La đợi không bao lâu thì thấy cách đó không xa có người đến. Nhìn thấy là Huệ phi, thị vệ kia liền bẩm báo Huệ phi, nói Hoàng Thượng lập tức sẽ tới.

Thời điểm Lý Già La phát hiện Hoàng Thượng tới, người bên cạnh cũng không nhiều, cảm giác còn không nhiều bằng người bên cạnh nàng.

"Hoàng Thượng, sao bên cạnh người mang theo ít thị vệ như vậy?" Lý Già La lo lắng hỏi.

Hoàng Thượng cười nói: "Đừng nhìn ít người. Người bên cạnh trẫm một người địch mười người khác, cho nên không coi là ít. Trẫm xem xem, ái phi săn được bao nhiêu con mồi rồi?"

Lý Già La nhỏ giọng nói với Hoàng Thượng: "Thần thiếp cảm thấy thật là mất mặt. Một con thần thiếp cũng không săn được, cả cung cũng không kéo ra được, đều là những này thị vệ làm giúp thần thiếp."

"Ha ha, cái này thì có gì mất mặt. Ái phi thật sự quá thành thật, trẫm còn định đưa ngươi một nửa chiến lợi phẩm đây."

"Hoàng Thượng đừng làm thế. Như vậy vừa nhìn đã biết giả. Thần thiếp là trình độ gì, ai chẳng biết."

"Trẫm không nói gì, ai dám lắm miệng?"

"Làm vậy, trong lòng thần thiếp cũng không thoải mái. Thần thiếp phải làm gương cho Lạc nhi, nên thực lực thế nào chính là thế đó, không có bản lãnh kia thì không cần lừa gạt người khác."

Hoàng Thượng nghe xong, cũng không kiên trì nữa, nói: "Lạc nhi có một mẫu phi như ngươi là phúc khí của nó."

Lý Già La cười nói: "Hoàng Thượng người khen ngợi làm thần thiếp ngượng ngùng. Trong cung này, cũng không riêng thần thiếp như vậy. Hoàng Hậu nương nương đối với Đại công chúa còn tốt hơn thần thiếp. Vả lại, còn có Thái Hậu nương nương là tấm gương của chúng thần thiếp."

Hoàng Thượng nghe xong, không phụ họa, chỉ nói: "Hoàng Hậu đối Đại công chúa đúng là rất tốt."

Về phần Thái Hậu, hắn không nói. Có lẽ trước mặt phi tử, nói xấu mẫu thân mình có hơi không thỏa đáng.

Sau đó, hai người lại đi dạo một lát Hoàng Thượng còn có hứng thú với việc dạy Lý Già La săn thú, vừa vặn nhìn thấy một con hươu. Hắn cho người vây quanh con hươi, tay cầm tay Lý Già La, giương cung bắn tới. Con hươu bị bắn trúng. Lý Già La hưng phấn, hận không thể nhảy cẫng lên.

Hoàng Thượng lại không buông tay, nhẹ giọng nói bên tai Lý Già La: "Tối nay ái phi phải bồi thường trẫm. Trẫm nhớ rõ chuyễn ái phi đã đáp ứng trẫm đấy."

Lý Già La cũng nhỏ giọng nói: "Bây giờ Hoàng Thượng còn thiếu người hầu hạ sao? Còn rất nhiều người xếp hàng." Nói xong liếc mắt nhìn Hoàng Thượng. Một cái liếc mắt kia thật mị hoặc lòng người.

Sau khi Lý Già La sinh, cả người càng đầy đặn hơn so với trước kia. Bộ ngực nổi lên, eo lưng cũng rất nhanh đã khôi phục như trước. Chỉ là bộ ngực đồ sộ hơn nên càng eo trông càng nhỏ nhắn hơn so với trước. Cả người như trái mật đào mọng nước, tản ra hương vị mê người.

Nhất bộ dáng hờn dỗi lúc này, càng khiến Hoàng Thượng ngứa ngáy tâm can. Hoàng Thượng nhẹ nắm lấy cằm Lý Già La "Trẫm không thiếu nhân hầu hạ, chỉ là trẫm cứ thích ái phi ngươi hầu hạ."

Trình độ của Hoàng Thượng cũng là một cao thủ. Lý Già La thức thời, nếu nơi này là lều của Hoàng Thượng, nói không chừng lập tức sẽ có một phen cá nước thân mật. Nhưng nơi này có nhiều người vây quanh như vậy, Hoàng Thượng đành phải cố nén.

"Hoàng Thượng, chúng ta trở về đi. Rất nhiều người đang chờ phần thưởng của Hoàng Thượng đấy." Lý Già La nói.

Thỉnh thoảng ăn chút dấm chua cũng là phương pháp tốt để gia tăng tình thú. Hoàng Thượng ăn cũng vô cùng thích thú.

"Yên tâm, phần thưởng của các nàng có tốt thế nào, cũng không tốt bằng phần thưởng của ái phi." Hoàng Thượng cười nói.

Hắn nói phần thưởng chính là Hoàng Thượng. Ánh mắt Lý Già La chứa đựng nhu tình nhìn Hoàng Thượng. Nhưng thời điểm đi đến khán đài, Lý Già La thỉnh cầu tách ra "Hoàng Thượng, mọi người vừa nhìn thấy chúng ta sẽ đoán được là Hoàng Thượng giúp thần thiếp săn thú. Thế thì thần thiếp có thắng cũng không vinh quang. Trước hết thần thiếp với Hoàng Thượng tách ra đi?"

Hoàng Thượng nghe xong cười nói: "Ha ha, trẫm hiểu. Vậy trẫm đi trước, miễn cho ái phi bị người nói ăn gian."

Hoàng Thượng cảm thấy lúc này Huệ phi hơi giống tiểu hài tử tức giận, nhưng mà cũng rất đáng yêu.

Hoàng Thượng đi trước một bước. Lý Già La lại chậm rãi dừng lại ở đó một lát, gặp Vương Vũ Lộ Vương quý tần cũng đang trở về.

Đoàn người Vương quý tần thấy Lý Già La, đều phải xuống ngựa hành lễ. Chung quy hiện tại Lý Già La là Huệ phi, phân vị cao hơn Vương quý tần.

"Miễn lễ!" Lý Già La nói: "Quý tần cũng đang trở về sao?"

Vương Vũ Lộ gật đầu "Huệ phi nương nương, người săn được những gì?"

Lý Già La nói: "Chỉ là mấy con thỏ nhỏ, không có gì đáng kể."

Vương Vũ Lộ săn được không ít chiến lợi phẩm, vừa nhìn đã thấy nhiều hơn Lý Già La. Người hầu hạ bên cạnh nàng ta cũng cảm thấy rất có mặt mũi, chỉ là ở trước mặt Huệ phi nên không dám nói gì. Chung quy Huệ phi săn được ít, nói ra không phải làm Huệ phi mất mặt sao?

Lý Già La và Vương Vũ Lộ không có gì để nói, thấy bộ dáng Vương Vũ Lộ bộ cũng không muốn nói chuyện cùng nàng. Nàng gật đầu với Vương Vũ Lộ, rồi tự mình rời đi trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio