Hoàng đế cười chà chà tay trên lò sưởi rồi ngồi xuống, rót ra một chén nước trà muốn uống.
Như Ý ngăn lại nói: “Trà đã lạnh, thần thiếp sẽ đổi chén nóng hơn cho Hoàng thượng”.
Hoàng đế xua tay nói: “Thôi khỏi.
Trẫm vốn đi Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu.
Buổi trưa người Nội vụ phủ có đến báo, sợ những ngày sắp tới là Đại Hàn, Thái hậu tuổi đã lớn không chịu nổi lạnh, trẫm đang muốn đi thỉnh an xem sao, khiến người Nội vụ phủ nhanh chóng làm ấm Địa Long, khiến Thái hậu không thấy lạnh.
Cho nên một đường đến đây liền lạnh đến mức không chịu nổi, nghĩ nơi này của nàng chắc có trà liền đến uống một chén, ai ngờ nàng lại không chịu”.
Như Ý đoạt lại chén trà, hù mặt nói: “Là không cho uống.
Hiện nay thấy uống trà lạnh không sao, đợi khi uống vào bụng lại thấy không thoải mái thì lại thầm oán thần thiếp”.
Nàng quay đầu nhìn lại mới thấy trong phòng cung nhân phục vụ không có ai, tưởng là Hoàng đế tiến vào, mọi người đều vội vàng lui xuống.
Như Ý nhìn ngoài cửa sổ gọi một tiếng “A Nhược”, A Nhược lên tiếng, liền dâng trà nóng tiến vào, đổ vào một chén.
Hoàng đế uống một ngụm, liền hỏi: “Là chè xanh Tề Vân sao?”
A Nhược cười xinh đẹp, lanh lợi nói: “Chè xanh Tề Vân là loại trà tốt nhất.
Lúc này nô tỳ nghĩ Hoàng thượng vừa dùng bữa tối xong, thời tiết lạnh khó tránh việc khó tiêu cho nên mới dùng loại trà này”.
Hoàng đế nhìn về Như Ý cười nói: “Đều nhờ nàng dạy dỗ”
A Nhược cười nói tiếp: “Nô tỳ có biết cái gì đâu? Lời này đều là do tiểu chủ hằng ngày nói đi nói lại, nhớ thương Hoàng thượng thường dùng cái gì, dùng cái gì tốt, cái gì không tốt.
Nô tỳ bất quá cũng chỉ là quen tai, thuận miệng nói ra mà thôi”.
Dứt lời nàng liền hạ thấp người lui xuống.
Hoàng đế nắm tay Như Ý đưa nàng cùng ngồi xuống: “Khó trách trẫm luôn nghĩ tới trà của nàng, nguyên lai nàng luôn tưởng niệm trẫm”.
Như Ý cuối thấp đầu nói, cười sẵng giọng: “Hoàng thượng bất quá chỉ là nhớ thương trà mà thôi.
Ngày mai thần thiếp sẽ đem những trà này đưa tới các cung, sẽ khiến cho Hoàng thượng mỗi cung đều phải tới”.
Hoàng đế cầm tay nàng nắm thật chặt: “Trời lạnh, tay chân cũng lạnh, nàng còn không biết tật xấu của nàng sao, lại không mặc nhiều xiêm y”.
Hắn nói xong liền lấy cái áo khoác ngoài xanh nhạt khoác lên người Như Ý, thở dài tiếp tục nói: “Lời này là dỗi Trẫm”.
Hắn mở quyển sách Như Ý vừa mới xem, đọc từng chữ một:
“Thập nhị lầu trung tận hiểu trang
Vọng Tiên lâu thướng vọng quân vương
Dao khuy chính điện liêm khai xứ
Bào khố cung nhân tảo ngự sàng”
Lược nghĩa:
“Phấn son trang điểm thật xinh tươi
Lầu Vọng Tiên lên ngóng bóng Ngài
Chánh điện phía xa rèm mở hé
Cung nhân dọn dẹp chốn vua ngơi”
— Bài Cung Từ (Chuyện trong cung) trong Đường Thi —
Như Ý mặt đỏ tai hồng, muốn đoạt quyển sách kia: “Không cho đọc.
Bài từ này không cho đọc”.
Hoàng đế đem quyển sách trả lại trong tay nàng: “Không thể đọc nhưng khi đọc lại thấy xót xa”.
Như Ý ngạc nhiên nói: “Cung từ là viết về nữ nhân, Hoàng thượng xót xa cái gì?”
Hoàng để lẳng lặng nói: “Trẫm ngồi tại điện Thái Hòa lúc thiết triều, trong Càn Thanh cung cùng với các đại thần nghị sự, ở tại thư phòng Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương.
Nàng nghĩ đến trẫm, chẳng lẽ trẫm không nghĩ đến nàng sao? Lúc nàng “Toả hàm kim thú liên hoàn lãnh, Thuỷ trích đồng long trú lậu trường” cũng là lúc trẫm đang xử lý quốc sự mà nghe tiếng đồng hồ nước.
Lúc nàng “Vân cát bãi sơ hoàn đối kính.
La y dục hoán cánh thiêm hương” là lúc trẫm nghĩ đến nàng đang ở Diên Hi cung thế nào, có thấy vừa ý toại nguyện hay không?”
(Lược nghĩa:
Khóa thú mạ vàng dây lạnh buốt
Rồng đồng điểm khắc hững hờ rơi)
Tóc mây nhẹ chải gương lồng bóng
Áo lụa ướp mùi hương ngất trời)
Như Ý động dung, dựa vào sát đầu vai Hoàng đế, cảm thủ được khí tức ấm áp của hắn.
Trên người Hoàng đế còn có ẩn ẩn hương khí, đó là Long Hiên Hương mà đế vương gia hay dùng.
Hương khí kia ủ dột mang theo mùi thản nhiên kham khổ, lại nhẵn nhụi, thỏa đáng, khiến tâm người an tĩnh.
Như Ý chỉ cảm thấy nặng nề an ổn, lại không có gì là không yên lòng.
Thật lâu sau đó, Như Ý mới dựa sát vào Hoàng đế, giọng nói cực nhẹ: “Lúc thần thiếp được gả cho Hoàng thượng, kỳ thật nội tâm thần thiếp thấp thỏm, không biết bản thân mình sẽ phó thác ở một người nam tử thế nào.
Nhưng là sau cái ngày đêm thành hôn tương đối, Hoàng thượng săn sóc tỉ mỉ, thần thiếp vô cùng cảm kích.
Nay Hoàng thượng nhận lấy trọng trách giang sơn, tuy rằng cũng có chi tình hậu cung nhưng lại ẩn nhẫn lấy giang sơn làm trọng, thần thiếp vạn phần khâm phục”.
Thanh âm Hoàng đế nặng nề lọt vào tai: “Cái tư tình nhi nữ của trẫm, bất quá cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Mà nàng lại giống như trẫm, có chuyện gì ủy khuất cũng đều chịu đựng.
Trẫm biết khi nàng vào hậu cung, những ngày tháng của nàng không dễ chịu, nhưng không dễ chịu thế nào cứ nghĩ đến trẫm thì nên nhẫn nhịn một chút.
Trẫm mới đăng cơ, mọi việc rườm rà, nàng tại hậu cung chắc không muốn khiến trẫm khó xử”.
Hai tròng mắt Như Ý liền chớp mắt, mở mắt ra nói: “Hoàng thượng đã nghe thấy cái gì vậy?”
Hoàng đế nói: “Trẫm là Hoàng đế, bốn phương tám hướng đều có tai mắt, có thể lọt vào tai nhưng chưa chắn đã nhập tâm.
Nhưng trẫm biết, nàng ở tại Diên Hi cung này là sự ủy khuất của nàng, chỉ cho nàng chức phi cũng là sự ủy khuất của nàng”.
Như Ý nói: “Lân cận Diên Hi cung là thương chấn môn, nơi đó là nơi duy nhất mà cung nữ, thái giám xuất nhập hậu cung, người người xuất nhập, quan phòng khó có thể nghiêm mật, tự nhiên là không tốt lắm.
Nhưng trong cung nơi nào mà chẳng có người chứ? Thần thiếp đảm đương việc chủ nơi này mà thôi.
Về phần chức vị, có những lời của Hoàng thượng, thần thiếp cũng chẳng có ủy khuất gì”.
Hoàng đế hơi buông nàng ra: “Có những lời này của nàng, trẫm biết chính mình không có dặn sai điều gì”.
Hắn dừng lại, hướng ra ngoài gọi một câu: “Vương Khâm, mang vào đi”.
Vương Khâm bên ngoài đáp ứng một tiếng, mang theo hai tiểu thái giám mang theo một bức tự tiến vào, cười dài nhìn về phía Như Ý: “Nô tài thỉnh an Nhàn phi nương nương”.
Như Ý mỉm cười gật đầu: “Đứng lên đi”
Vương Khâm đáp ứng, phân phó tiểu thái giám mở bức tự kia, lại thấy bốn chữ: “Thận tán huy âm”.
Hoàng đế cười nói: “Vì nàng mà trẫm tự tay viết, nàng thấy thế nào?”
Trong lòng Như Ý nóng lên, liền muốn hạ thấp người nói: “Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng”.
Hoàng đế vội đỡ lấy nàng, ôn nhu nói: “Trong Kinh Thi có câu: “Đại tự tự Huy Âm, tắc trăm tư nam”.
Huy âm tức vì mỹ dự, cái này là chữ “Thận” là nói cho nàng biết, chỉ có cẩn thận thì tài năng mới được mỹ dự.
Trẫm là muốn đem bốn chữ này ban tặng cho nàng”.
Như Ý hiểu rõ thâm ý của Hoàng đế, trầm ngâm nói: “Thần thiếp sẽ cho người Nội vụ phủ đem chữ của Hoàng thượng làm thành tấm biển, đặt ở trước chính điện Diên Hi cung có được không?”
Hoàng đế nhìn nàng kiên định: “Ý tứ của nàng và của trẫm minh bạch lẫn nhau, thật là tốt”..