Hậu Cung Như Ý Truyện

chương 39: chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kinh Trập là trong tiết khí của năm theo quan điểm Trung Quốc cổ đại, Kinh Trập là tiết khí thứ , ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở.

Đặc trưng khí hậu của tiết Kinh Trập là nhiệt độ tăng, chợt nóng chợt lạnh, mưa nhiều, có sấm.

Kinh Trập bắt đầu từ ngày (hoặc ngày ) tháng đến (hoặc ) tháng dương lịch.

Trước đó, vạn vật ngủ đông trong đất, không ăn không uống, xưng là “Trập”, tới thời điểm này sấm xuân khiến vạn vật bừng tỉnh, xưng là “Kinh”.

Vì thế, Kinh Trập có nghĩa là thời tiết chuyển ấm, có sấm mùa xuân nên vạn vật thức dậy, tiến vào vụ cày bừa mùa xuân.

Như Ý được giải cấm túc, dần dần độc chiếm ân sủng, Vương Khâm mạo phạm Tuệ quý phi nên bị xử tử, Hoàng đế cũng ít đến Hàm Phúc cung và ngay cả Trường Xuân cung của Hoàng hậu cũng ít đặt chân đến.

Một ngày Như Ý ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ánh mặt trời, bất giác cười nói: “Mùa xuân đến thật mau, hoa đào cũng đã có nụ hoa rồi”

Nhị Tâm mang sợi tơ tiến vào, cười đến xinh đẹp: “Còn không phải nữa sao? Ai ai cũng nói xuân sắc chỉ đến với Diên Hi cung, không thua kém gì Cảnh Dương cung cho nên mọi người cũng đều đang trông cậy vào ân sủng đông lục cung mà thôi”

Như Ý cười nói: “Cái gì mà ân sủng đông lục cung, Hoàng thượng chỉ là đến nơi này của chúng ta vài lần mà thôi.

Ngươi đi nói với cung nhân nô tài rằng không phải vì vậy mà kiêu căng, ngạo mạn”

Nhị Tâm đem một bó sợi tơ thật to đặt trên bàn, mím môi cười nói: “Cái này nô tỳ đã biết, chỉ là lúc trước Tuệ quý phi được sủng ái nhiều nhất nhưng bây giờ Hoàng thượng cũng không còn đến Hàm Phúc cung của quý phi nữa”

“Lần này đem sợi tơ ướp mùi hương thêm lần nữa là có thể dùng được rồi”.

Tay Như Ý chạm vào từng sợi tơ, nhẹ nhàng ngửi mùi trên đầu ngón tay, từ từ nói: “Tuệ quý phi không phải là người thông minh.

Nếu nàng ta thật sự thông minh thì ngày ấy nếu bị Vương Khâm mạo phạm thì sẽ không nói lời nào, cũng không rơi lệ mà im lặng đến bẩm báo Hoàng thượng để xử trí”

Nhị Tâm nâng má hiếu kỳ hỏi: “Vì sao nương nương lại nói như vậy? Phàm là nữ nhân nếu chịu nhục thì đều khóc lóc nức nở chứ?”

“Đúng vậy.

Nhưng đứng trước mặt Hoàng thượng mà nàng ta cứ rơi lệ, Hoàng thượng lại nghe Liên Tâm nói Vương Khâm tàn sát bừa bãi như thế nào thì sẽ nhớ tới nước mắt của Tuệ quý phi, nhớ tới ngày ấy nàng chút nữa là bị Vương Khâm mạo phạm, với một nam nhân thì sao có thể chấp nhận được được việc nữ nhân của mình xém bị nam nhân khác đụng chạm chứ?”

Nhị Tâm mím môi, không giấu được nụ cười nói: “Cho nên ngày đó nương nương mới cố ý cho quý phi luôn đứng trước cửa cung chúng ta mà chê cười để đợi thời cơ như vậy sao? Vốn nô tỳ còn nghĩ, là do Hoàng hậu nương nương ban hôn đối thực cho nên nếu chuyện này xảy ra với Hoàng hậu, khiến Hoàng hậu bị kinh hách thì mới thống khoái dễ chịu chứ”.

Như Ý cười lắc đầu: “Hoàng hậu không thể so với Tuệ quý phi, Hoàng hậu là người kiên nhẫn, hơn nữa việc này xảy ra với Tuệ quý phi thì mới có thể khiến Hoàng thượng giận chó đánh mèo Hoàng hậu, cảm giác thị phi này đều do Hoàng hậu ban hôn đối thực mà ra, Hoàng thượng vì thế mới không đến Trường Xuân cung”

Nhị Tâm hiểu ý cười nói: “Chỉ có làm như vậy thì mới có thể kéo quý phi và Hoàng hậu xuống, với lại cũng có thể trừng trị Vương Khâm, nương nương tự giải cứu chính mình, đúng là một mũi tên trúng con chim”

Như Ý lạnh lùng nói: “Ước nguyện ban đầu của ta không chỉ là một tay cứu giúp Liên Tâm và nhân tiện loại trừ cái tai họa ngầm Vương Khâm, mà còn muốn vứt bỏ cái gọi là đối thực trong cung.

Lúc trước lời đồn đãi truyền ra, ngoài mặt thì Hoàng hậu muốn cứu ta, thỉnh cầu Hoàng thượng chỉ cấm túc ta nhưng trên thực tế là muốn đưa ta vào nơi không thể tự cứu chính mình được, một khi đã như vậy ta đành phải xuất chiêu để bảo toàn chính mình và khiến cho người khác không để giẫm đạp lên Diên Hi cung này nữa”

Nhị Tâm âm thầm gật đầu: “Cũng chỉ có làm vậy mới để Hoàng thượng tin tưởng nương nương và lời đồn đãi kia vô can nương nương, mới có được an tâm chân chính”

Như Ý chậm rãi lựa chọn những sợi tơ, cười nói: “Ngươi xem cái sợi tơ này đi, cái màu hồng sắc lại có đến vài chục loại sắc điệu, nếu cứ nhìn sơ qua mà chọn thì sẽ không biết nó có có màu yên chi hồng, màu nào là san hô hồng, cho nên chỉ có thể đặt trên tuyết trắng thì mới có thể nhận biết được”

Nhị Tâm hiểu ý mỉm cười: “Cho nên nương nương mới đưa ra lỗ hổng khuyết điểm để khiến cho Hoàng thượng phân rõ nhan sắc mà quyết đoán đúng không ạ?”

Như Ý mỉm cười nói: “Cấm túc cũng được, giam cầm cũng được.

Nếu lời đồn đãi bên ngoài lung tung mà hướng thẳng vào ta, ta ở đây liền biết thời biết thế mà cứ lảng tránh thì cũng xem như một cái thượng sách”.

“Nhưng nương nương thật sự từ trước đến nay không thấy lo lắng sao? Nương nương bị cấm túc, bên ngoài tất nhiên bọn họ sẽ an bài tính kế với nương nương như lời đồn đãi Mai quý nhân sinh hạ yêu nghiệt đều bắt nguồn từ nương nương, cho dù Hoàng thượng muốn bảo toàn nương nương thì cũng không thể bảo đảm được”

Ngón tay Như Ý mảnh khảnh, chạm vào sợi tơ màu hồng trên tuyết trắng nói: “Bọn họ muốn an bài bố trí chuyện như vậy thì chỉ có một hai ngày sẽ bất thành mà thôi.

Ta chỉ muốn ngoan ngoãn chờ ở Diên Hi cung, cho dù bọn họ có chuyện như vậy thì ta cũng mặc kệ.

Ngươi nghĩ xem, ta gặp chuyện không may tất nhiên là do bọn họ làm hại, bọn họ nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không liên can tới ta, chuyện tốt như vậy nếu là ngươi, ngươi có nguyện ý đánh kèo một cuộc không?”

Nhị Tâm mím môi cười, thay Như Ý tuyển chọn sợi tơ lục sắc: “Nô tỳ không dám đánh kèo, nô tỳ chỉ an tâm đi theo nương nương là được”

Như Ý suy nghĩ nói: “Cũng may Liên Tâm thông minh, không chỉ tố giác Vương Khâm dâm loạn cung đình, mạo phạm Tuệ quý phi mà còn nói hắn sau khi uống rượu đã nói bậy, lời đồn đãi bắt đầu tự miệng hắn.

Huống chi cho dù là phải hay không phải, trong lòng Hoàng thượng đã chán ghét cái người này, liền sẽ nhận định là do hắn làm”.

Nhị Tâm hơi nhíu mày: “Chuyện Mai quý nhân này, ngoại trừ Hoàng thượng, Hoàng hậu thì chỉ có nương nương và Vương Khâm.

Chẳng lẽ nương nương chưa bao giờ hoài nghi là Hoàng hậu…”

Như Ý lạnh lùng cười, điềm nhiên nói: “Ta làm sao không có hoài nghi chứ? Chỉ là Hoàng hậu là người mà ta không thể động đến được, mặc kệ lợi dụng lời đồn đãi đã hại ta có phải là do Hoàng hậu chủ mưu hay không thì ta đều chỉ có thể chặt đứt trước cánh tay của Hoàng hậu, chính là Vương Khâm mà thôi!”

“Thế nhưng Liên Tâm…”

“Liên Tâm đã có tâm muốn trừ bỏ Vương Khâm từ lâu, nàng ta là nha hoàn của Hoàng hậu, là cung nhân hồi môn, cha mẹ vẫn còn sống, trong lúc này nàng ta sẽ không dám phản bội Hoàng hậu, cũng tốt, chỉ cần người ta không đụng đến ta thì ta sẽ không đụng đến lại mà chỉ phòng bị mà thôi”.

Một ngày Hoàng đế và Hoàng hậu cùng lục cung tần phi đi đến thỉnh an Thái hậu.

Thái hậu có dụng tâm an ủi Di quý nhân một phen, liền lệnh cho Phúc Gìa lấy ra một đoạn gỗ nhung, trên mặt có một quả Kỳ Lân, đưa đến trước mặt Di quý nhân nói: “Trong Kinh Thi có câu: lân chi chỉ, chân chân công tử.

Ai gia liền ban một quả Kỳ Lân Kim Tỏa này cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ vì Hoàng thượng mà sinh hạ một vị A ca”

Câu đầy đủ là: “Lân chi chỉ, Chân chân công tỉ (tử).

Hu ta lân hề!” nghĩa là: “Chân của con lân,

Con của Văn vương nhân hậu.

Ôi, như con lân vậy thay!”.

Chú giải của Chu Hy:

Chương này thuộc hứng.

– lân: loại thú mình giống con chương, đuôi bò, móng ngựa, thú đứng đầu trong các loài có lông.

– chỉ: chân.

Chân con lân không đạp lên cỏ tươi, không giẫm lên côn trùng còn sống.

– chân chân: dáng nhân hậu.

– hu ta: tiếng than.

Văn vương và Hậu phi lấy đức hạnh tu thân, mà con cháu tông tộc đều hoá ra hiền lành.

Cho nên nhà thơ mới lấy chân con lân mà khởi hứng để nói về con của Văn vương và Hậu phi.

Nói rằng tính con lân nhân hậu, cho nên chân của nó cũng nhân hậu.

Văn vương và Hậu phi nhân hậu, cho nên con của ngài cũng nhân hậu.

Nhưng lời nói không thể tả đủ, cho nên lại than thở khen tặng.

Di quý nhân vui mừng khôn xiết, vội đựng dậy tạ ơn.

Hoàng đế cũng vui sướng nói: “Kỳ Lân, hàm tính Hoài Nghĩa, bước trung quy tắc, Bân Bân nhưng động tắc có dung nghi, càng là một Thần Thú, lễ vật của Hoàng ngạch nương thật sự là có tâm ý độc đáo”

Tuệ quý phi cười nói: “Tâm ý của Thái hậu dành cho Di quý nhân tất nhiên là rất tốt.

Kỳ thật A ca hay công chúa gì cũng không sao, chỉ cần mẫu tử bình an, không giống như Mai quý nhân phúc bạc là được rồi”.

Thái hậu mỉm cười nói: “Hoàng hậu luôn không thích xa hoa, ai gia thấy những trang sức lần này của các tần phi đều là ngân khí mạ vàng, ai gia ban cho Di quý nhân Xích Kim Kỳ Lân khóa, Hoàng hậu sẽ không cho ai gia là bà lão hồ đồ chứ?”

Hoàng hậu vội đứng dậy kính cẩn nói: “Hoàng ngạch nương có tâm ý tốt, nhi thần sao dám nghĩ như vậy chứ ạ? Huống chi Di quý nhân mang long thai, Hoàng ngạch nương trân trọng Di quý nhân thì cũng như trân trọng nhi thần mà thôi”

Thái hậu mỉm cười: “Trong cung bình an chính là đức hạnh sở trí của Hoàng hậu.

Nghe nói Hoàng hậu vì muốn tần phi hậu cung có nhiều con cái cho nên mới lệnh cho Thái y viện hằng ngày chê thuốc mang thai đưa đến các cung, đúng là có tâm”.

Nàng quay đầu nhìn Hoàng đế nói: “Mấy ngày trước là mùng hai tháng hai ngày Long Sĩ đầu, ai gia sai người xem xét thiên tượng, khẩn cầu điểm lành, không biết Khâm Thiên Giám có nói gì với Hoàng đế không?”

Hoang đế vui mừng nói: “Khâm Thiên giám nói thiên tượng tường hòa, đặc biệt Thiên nữ túc tinh chỉ bắc mang tiểu tinh, liên tục mấy tháng phá lệ sáng sủa, chỉnh là nói nữ tử hậu cung có đại quý mang long thai.

Trong lòng nhi thần cũng thập phần an ủi”

Thái hậu cười dài nói: “Xem ra cái thai này của Di quý nhân đúng là đại phúc chi tướng”

Di quý nhân nghe vậy lại càng thấy vui sướng, Tuệ quý phi khinh thường bĩu môi, mặt lạnh không nói lời nào, ngược lại Hoàng hậu càng vui mừng nói: “Nếu đã như vậy, thần thiếp muốn xin Thái hậu và Hoàng thượng một ân điển, Di quý nhân hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, vị phân của muội ấy…”

Hoàng đế cười sang sảng nói: “Chờ sau khi Di quý nhân sinh dục xong, cho dù là nam hay nữ, trẫm nhất định sẽ cho nàng ta chức tần, làm chủ vị Cảnh Dương cung, được chứ?”

Thái hậu lại cười nói: “Như vậy rất tốt.

Ai gia cũng hy vọng tần phi hậu cung có thể có nhiều sinh dục vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp”

Hàn thuyên như thế vài câu, Thái hậu phá lệ dặn dò Di quý nhân bảo trọng long thai rồi mọi người cũng lui về.

Mới ra khỏi Từ Ninh cung, Hoàng đế nhìn Như Ý nói nhỏ nhẹ: “Hôm qua Giang Nam có tiến cống vài loại trà ngon, trẫm đều ban cho nàng, thừa dịp lúc nàng đang rãnh rỗi thì nàng hãy pha trà cho trẫm nhấm nháp một chút có được không?”

Như Ý phục tùng cười nhẹ: “Thần thiếp không sợ pha trà cho Hoàng thượng mà chỉ là mấy ngày rồi Hoàng thượng không đến Trường Xuân cung, mấy ngày trước là ngày mùng một tháng hai, đáng lý ra Hoàng thượng phải qua đêm ở trong cung Hoàng hậu mà sao lại trở về Dưỡng Tâm điện chứ ạ?”

Hoàng đế đang muốn nói chuyện, chỉ nghe tiếng Hoàng hậu đi lên thật nhanh, thỉnh an nói: “Hoàng thượng vạn phúc”

Hoàng đế cũng thôi tươi cười, thản nhiên nói: “Thời tiết mùa xuân vẫn còn lạnh, Hoàng hậu không quay về cung sao?”

Sắc mặt Hoàng hậu khó xử, do dự một lát rồi nói: “Hoàng thượng, đã nhiều ngày rồi Hoàng thượng không đến Trường Xuân cung.

Thần thiếp ngu muội, không biết Hoàng thượng có phải bởi vì chuyện Vương Khâm lăng nhục Liên Tâm là oán trách thần thiếp hay không?”

Liên Tâm đi theo bên cạnh Hoàng hậu, vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng thánh minh, nô tỳ chịu những khổ sở đó cũng bởi vì nô tỳ bạc mệnh mà thôi, hơn nữa là do nô tỳ cũng không dám nói cho Hoàng hậu biết vì sợ Hoàng hậu lo lắng.

Sau chuyện xảy ra của Vương Khâm, Hoàng hậu nương nương mới biết được nô tỳ đã chịu khổ, thập phần thương tiếc tự trách bản thân, còn cho nô tỳ thuốc tốt, nô tỳ vô cùng cảm kích cho nên chuyện Vương Khâm là do số mệnh khổ của nô tỳ, Hoàng hậu nương nương không có liên can ạ!”

Hoàng đế nhìn về Hoàng hậu, thần sắc cũng ôn hòa hơn một chút, hòa hoãn nói: “Hoàng hậu ngay từ đầu cũng là có ý tốt, thương hại cung nhân cơ khổ nhưng lại chưa hiểu được lợi hại.

Liên Tâm ở bên cạnh nàng nhiều năm, nàng thất thời buông lơi mà không chỉ khiến cho Liên Tâm đau khổ mà còn xảy ra đến thị phi trong cung, trẫm không thể không nghĩ đến đây là chi thất của Hoàng hậu”

Hoàng hậu đứng ở đầu ngọn gió, phảng phất thổi qua khuôn mặt không chút huyết sắc của nàng, Hoàng hậu khom người vén áo thi lễ nói: “Đúng là do thần thiếp buông lơi mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, thần thiếp sẽ tự mình xem xét lại”.

Nàng quỳ gối xuống: “Như vậy, thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng”

Hoàng đế đưa Như Ý phẩm trà xong liền trở về Dưỡng Tâm điện xử lý chính vụ, Như Ý nhàn rỗi liền lấy những sợi tơ ra thêu thùa, A Nhược đưa lò sưởi tiến vào nói: “Nương nương lúc thất sủng cũng thêu, nay được sủng ái, được làm bạn bên cạnh Hoàng thượng thì cũng lại bắt đầu thêu”

Như Ý mỉm cười, lấy cây kim thêu nói: “Lúc thất sủng ta phải học được tĩnh khí bình tâm, lúc được sủng ái ta cũng muốn nhắc nhở chính mình, không được nôn nóng thấp thỏm, việc thêu thùa cũng vậy, chỉ cần một mũi thêu bị sai thì toàn cục đều phải hủy bỏ cho nên phải động tâm nhẫn tính, một bước đều không thể sai”.

A Nhược có chút suy nghĩ rồi cười nói: “Bây giờ đã vào mùa xuân, vận may khô ráo, nương nương cảm thấy tốt không?”

“Bây giờ tâm tư của ngươi càng ngày càng trầm tĩnh, làm việc càng thỏa sáng thì sao không thấy tốt được chứ?” Như Ý cười nhẹ, suy nghĩ lại nói: “Di quý nhân có thai, yêu thích nhất là đốt đàn hương; đàn hương tuy tốt nhưng lại gây ra cảm giác khiến thân thể nóng, nàng ta lại tham ăn đồ ngọt.

Ta nhớ rõ tiểu phòng bếp năm ngoái có làm mật hoa hạ hòe, thanh nhiệt lạnh huyết là không còn gì tốt hơn, đợi khi nào ta và người sẽ đưa cho nàng ta”

A Nhược cười nói: “Người bên ngoài mang thai thì có gì tốt chứ? Lúc trước Di quý nhân không có chút sủng ái nào, nay mang được long thai thì Hoàng thượng liền coi trọng như vậy.

Nếu nương nương cũng thừa dịp nhận lấy long sủng trước mắt, nhanh chóng có thai thì đó mới là điều chân chính khiến Hoàng thượng vui mừng nhất”.

Như Ý cười giận liếc mắt nhìn nàng: “Càng nói ra lời càng bậy”

Đang nói thì tiểu cung nữ Lục Ngân bưng chén thuốc tiến vào nói: “Thuốc đang ấm, nương nương mau uống nhanh đi”

Như Ý nhẹ nhàng ngửi, nhíu mi nói: “Vừa ngửi thấy mùi là biết mùi thuốc mang thai”

A Nhược lấy ra mất quả mứt chua ngọt đặt trên tay Như Ý, ôn tồn nói: “Thuốc mang thai này là do Hoàng hậu ban cho, chúng ta không thể không uống.

Nương nương xem, nô tỳ đã chuẩn bị ít kim quất tẩm đường rồi, nương nương mau uống đi”

Như Ý bưng chén thuốc ngưỡng mặt uống xong, lại dùng nước trắng súc miệng, vội vàng lấy một quả mứt ăn nói: “Uống xong chén thuốc này, đầu lưỡi đều thấy đắng, thật không biết khi nào mới có thai được đây?”

A Nhược cười nói: “Chỉ cần Hoàng thượng hay lui tới thì vận khí kia sớm muộn gì cũng đến mà thôi.

Nương nương uống thuốc rồi, chúng ta đi đến Cảnh Dương cung để dính chút thai khí đi.

Nghe nói Tuệ quý phi tuy rằng cũng bất mãn việc Di quý nhân mang thai nhưng vì chuyện dính thai khí cho nên cũng thường đến Cảnh Dương cung đó”

A Nhược đỡ cánh tay Như Ý cười nói: “Một khi đã như vậy thì ngươi hãy mang chút mật hoa úng hòe kia cùng ta đi đến Cảnh Dương cung nào”

Cảnh Dương cung nằm sau Diên Hi cùng và Vĩnh Hòa cung, Như Ý nhìn sắc trời vô cùng tốt, liền mang theo cung nhân đi bộ qua.

Vì Di quý nhân có thai, Cảnh Dương cung cũng được bố trí đổi mới hoàn toàn, mới đến đi phía ngoài cung tường đã thấy bức tường được phủ màu hồng, ngói lưu ly cũng được tẩy xanh.

A Nhược đỡ tay Như Ý bước vào cửa cung, liền thấy điêu lan hoa hòe, miêu xích phu kim, tiên hoa dị thường.

Như Ý âm thầm gật đầu nói: “Qủa nhiên Di quý nhân có thai, Cảnh Dương cung không giống như xưa”.

Nàng quay dầu hỏi tiểu thái giám: “Lúc này Di quý nhân đang làm cái gì vậy?”

Tiểu thái giám nói: “Nô tài thỉnh an Nhàn phi nương nương.

Qúy nhân cảm thấy mệt mỏi cho nên bây giờ đang ở trong Noãn các nghỉ ngơi ạ”

Như Ý đang muốn bước vào chính điện, chợt nghe bên trong có một tiếng thét kinh sợ đến mức chói tai, đúng là thanh âm của Di quý nhân.

Mọi người liền nhìn nhau, nhất thời không biết phát sinh chuyện gì, Như Ý tỉnh thần nhanh nhất, lập tức nói: “Là thanh âm của Di quý nhân, còn không mau vào xem đi!”

Như Ý vì tình thế cấp bách cho nên liền mang theo cung nhân chạy vào Noãn các trước, đã thấy Di quý nhân sợ tới mức leo lên trên bàn trong Noãn các, áo ngủ trên người bằng gấm cuộn thành một đoạn dài, nàng mới gọi một tiếng “Di quý nhân”, Di quý nhân đại kinh thất sắc, cả khuôn mặt trắng bạch, chỉ phải kêu to: “Cứu muội! Nhàn phi nương nương mau cứu muội!”

Ánh mắt Như Ý nhìn xuống đất, sợ tới mức cơ hồ rút lui vài bước, đám cung nhân cũng không nhịn được hét lên vài tiếng, nguyên lai dưới đât kia là một con rắn đang cuộn mình, cái đầu ngẩng lên lắc lư không ngừng.

Một tiểu thái giám kinh hô: “Đây là rắn có độc!”

Mọi người sợ tới mức thối lui hơn mười bước, Di quý nhân thấy con rắn kia càng bò tới gần mình, sợ tới mức cơ hồ muốn ngất đi, trong lòng Như Ý bối rối không thôi, lại thấy con rắn kia càng bò tới gần Di quý nhân lại càng thấy kinh hoảng.

Vạn nhất không thể làm ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng Di quý nhân, tâm tình Hoàng đế mới bình phục lại thì sao có thể chịu kinh hách tiếp tục được chứ.

Nàng phân phó tiểu thái giám bên cạnh nói: “Trong cung các ngươi có hùng hoàng phấn không?”

Là khoáng chất trong thiên nhiên, có màu vàng cam, có tác dụng sát trùng, khử đàm, giải độc rắn cắn.

Tiểu thái giám kia vội nói không ngừng: “Có có có! Trong cung đã có sẵn”

Như Ý vội phân phó hắn cầm hùng hoàng phấn đến, rãi xung quang con rắn.

Cái mùi hùng hoàng kia đột nhiên làm cho con rắn nhất thời bị trì hoãn, Như Ý vội lấy cái phất trần trên tay đám cung nhân, đuổi nó ra ngoài, tức khắc nói: “Mau tìm viên đá đập chết nó đi”

Bon thái giám nguyên bản sợ tới mức thần hồn chưa tỉnh, nghe Như Ý ra lệnh như vậy, vội ôm hung hoàng phấn rãi khắp nơi, tìm viên đá để xử lý con rắn kia.

Di quý nhân sững sờ nhìn Như Ý, rồi khóc lớn lên, nhào vào trong lòng Như Ý, thần sắc mệt mỏi: “Nhàn phi nương nương, Nhàn phi nương nương, đa tạ nương nương đã cứu muội muội”

Như Ý vội lất áo ngủ bằng gấm bao lấy nàng đỡ xuống nằm xuống tẩm điện, hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì vậy? Vì sao có rắn độc trong Noãn các của muội chứ?”

Thần sắc Di quý nhân hoảng hốt nói: “Thần thiếp cảm thấy mệt mỏi cho nên vào Noãn các nghỉ tạm, cũng không cho người hầu hạ ở bên cạnh, bỗng nhiên trên trần nhà rớt xuống một con rắn, thần thiếp lập lức sợ tới mức kêu thét cả lên”

Như Ý thay nàng vỗ về ngực, chính nàng cũng thấy kinh hồn: “Loại rắn kia là rắn độc, nếu bị nó cắn một cái, không chỉ có muội mà ngay cả hài tử trong bụng muội cũng bị ảnh hưởng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Đang êm đẹp sao trong cung lại có rắn độc chứ?”

A Nhược bưng nước trà đến trước mặt Di quý nhân nói: “Qúy nhân uống chút nước trà đi.

Hôm nay là ngày Kinh Trập, tất cả xà trùng cũng đều xuất hiện, quý nhân có thai sợ lạnh, trong cung còn cung Địa Long, phá lệ ấm áp cho nên chắc cũng vì thế mà rắn bò tới chăng?”

Di quý nhân tiếp nhận chén trà uống một ngụm, liền buông tay, chén trà đổ vào người Như Ý.

Như Ý đang thấy nóng, đã thấy Di quý nhân một tay ôm bụng, một tay nắm chặt tay Như Ý, hô: “Đau quá! Bụng muội đau quá!”

Hoàng đế và Hoàng hậu cũng vừa mới tới, Thái y liền dùng thuốc an thai cho Di quý nhân, mọi người ở Cảnh Dương cung đều hoảng sợ, Như Ý nhất thời cũng không thể đi ra ngoài, một mặt liền dặn đám cung nhân hầu hạ Di quý nhân và giúp đỡ Thái y, mặt khác lệnh cho bọn thái giám dùng vôi hùng hoàng rãi khắp các chân tường hẻo lánh.

Như Ý canh giữ ngồi trên đầu giường Di quý nhân, thấy Hoàng đế lòng như lửa đốt tiến vào, vội đứng dậy nói: “Hoàng thượng vạn phúc, Hoàng hậu vạn phúc”

Hoàng đế vội nâng nàng đứng dậy, thân thiết nói: “Di quý nhân thế nào rồi?” Hoàng hậu nóng vội không thôi: “Thái y đã tới rồi sao? Sao lại có rắn độc, rồi lại có đau bụng chứ? Bổn cung từ A ca sở đến đây mà tim đập nhanh không thôi”

Như Ý vội nói: “Tục ngữ nói: Kinh Trập đến, xà xuất động.

Hôm nay ở Cảnh Dương cung không biết độc xà từ đâu mà đến,

Di quý nhân kinh sợ mà tác động đến thai khí, thái y đã kê đơn thuốc dưỡng thai, Di quý nhân đã ngủ rồi, bây giờ cũng không có gì đáng ngại”

Hoàng đế nhìn khuôn mặt Di quý nhân đang ngủ vẫn còn mang theo sợ hãi, không khỏi thương tiếc nói: “Di quý nhân đang mang long thai, thân thể lại yếu đuối, hôm nay gặp chuyện như vậy đúng là làm nàng ấy kinh sợ”

Hoàng hậu nhìn xung quanh, lo lắng nói: “Hoàng thượng, Di quý nhân đang mang quý thai, lần này chịu kinh hách lớn như vậy, thật sự đáng thương.

Thần thiếp nghe nói rắn là loài âm chí độc vật, đột nhiên quấy nhiễu Cảnh Dương cung, sợ là có điều gì đó bất thường”

Hoàng đế chần chờ nói: “Ý Hoàng hậu là?”

Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng, Cảnh Dương cung gần Huyền Khung môn, không khí ẩm ướt, nếu sau này xà trùng lại đến đây quấy nhiễu long thai thì sẽ thế nào đây, thần thiếp nghĩ chúng ta không nên cho Di quý nhân ở Cảnh Dương cung nữa ạ”

Hoàng đế kinh ngạc nói: “Không nên ở nữa sao? Bây giờ dù có quét dọn các cung khác thì chỉ sợ Di quý nhân ở không quen mà thôi”

Hoàng hậu nói: “Trong lục cung vẫn còn có cung không có người ở, nếu tới đó chỉ sợ không tiện, Di quý nhân đang mang thai, tốt nhất phải có người quan tâm mới tốt”.

Ánh mắt nàng nhìn Như Ý nói: “Hôm nay chuyện của Di quý nhân, may có Nhàn phi cứu giúp cho nên mới không xảy ra việc gì, không bằng cho Di quý nhân đến Diên Hi cung ở tạm, chờ Cảnh Dương cung quét sạch hết mọi tà vật thì lại cho Di quý nhân quay về lại cũng được”

Hoàng đế nhìn Như Ý nói: “Diên Hi cung đã có Nhàn phi và Hải quý nhân ở, lại còn có Đại a ca, nếu giờ cho Di quý nhân vào ở nữa chỉ sợ hơi chật chội”

Trong lúc đang còn chần chừ thì nghe tiếng rên rỉ của Di quý nhân tỉnh dậy, thấy Hoàng đế ở bên cạnh, bất giác rơi lệ nói: “Hoàng thượng tới, hôm nay thần thiếp chịu sự kinh hách, thật sự là sợ không còn nhìn thấy Hoàng thượng được nữa”

Hoàng đế vội an ủi nói: “Không được nói bậy.

Trẫm còn đang chờ nàng vì trẫm mà sinh hạ một vị A ca đây”.

Hắn trầm ngâm một lát lại nói: “Di quý nhân vốn là người cũ bên cạnh Hoàng hậu, Trường Xuân cung cũng rộng rãi, không bằng cho Di quý nhân đến cung Hoàng hậu ở đi, có Hoàng hậu chiếu cố, trẫm cũng có thể yên tâm”

Hoàng hậu xoay mặt lau nước mắt, bi ai nói: “Chiếu cố Di quý nhân vốn là bổn phận chi sự của thần thiếp, chỉ là thần thiếp mới từ A ca sở trở về mà chưa kịp bẩm báo với Hoàng thượng, Nhị a ca của thần thiếp bị phong hàn, cơ thể lại không khỏe.

Thần thiếp đang muốn cầu xin Hoàng thượng cho thần thiếp tự tay chăm sóc Nhị A ca, thần thiếp chỉ sợ không thể chiếu cố chăm sóc tốt cho Di quý nhân mà cô phụ sự nhờ vả của Hoàng thượng mà thôi”

Hoàng đế kinh ngạc đứng lên: “Vĩnh Liễn bị bệnh có nặng lắm không?”

Hoàng hậu vừa nghe nhắc đến tên con, bất giác khóc lóc nức nở nói: “Đều do thần thiếp không chú ý chiếu cố, còn thỉnh Hoàng thượng cho phép thần thiếp đem Vĩnh Liễn từ A ca sở trở về Trường Xuân cung để dễ dàng cho thần thiếp tự mình chăm sóc.

Chờ Vĩnh Liễn khỏi hắn, thần thiếp sẽ đưa Vĩnh Liễn quay lại A ca sở, còn về phần Di quý nhân, vốn là thần thiếp muốn đem muội ấy cho Tuệ quý phi chăm sóc nhưng Hoàng thượng cũng biết, Tuệ quý phi tuy rằng lớn tuổi nhưng không thể so với sự trầm ổn và quyết đoán của Nhàn phi, cho nên chuyện xảy ra hôm nay, nếu không có Nhàn phi xuất hiện thì chỉ sợ cái thai của Di quý nhân cũng không thể vẹn toàn”.

Di quý nhân nắm chặt tay áo Hoàng đế, khóc nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm nay nhờ có Nhàn phi nương nương đuổi độc xà thay thần thiếp cho nên mọi chuyện vẫn bình an, nhưng mà ở nơi này…” Nàng nhìn xung quanh Cảnh Dương cung, trên mặt liền sợ hãi nói: “Thần thiếp không dám ở lại đây nữa”

Hoàng đế hơi trầm ngâm: “Như vậy… Như Ý, trẫm chỉ có thể đưa Di quý nhân đến Diên Hi cung của nàng ở tạm mà thôi”

Như Ý biết thoái thác không được, liền nói: “Thần thiếp sẽ cho người quét dọn hai gian chính điện ở Đông Noãn các cho Di quý nhân cư trụ nhưng thỉnh Di quý nhân đừng ghét bỏ cái đơn sơ nơi đó là được rồi”

Di quý nhân vui mừng nói: “Sao lại như vậy được chứ? Sau này muội muội đành phải quấy rầy Nhàn phi nương nương rồi”

Hoàng hậu mỉm cười: “Bây giờ trong cung nhận được sủng ái của Hoàng thượng nhiều nhất là Nhàn phi và Di quý nhân, bây giờ hai muội ấy ở cùng một chỗ, Hoàng thượng đi thăm cũng thật tiện”

Như Ý quay về trong cung liền cảm thấy rầu rĩ, phân phó cung nhân quét dọn gian phòng rồi nhàn đi đến điện của Hải Lan.

Hải Lan nhàn rỗi, chỉ mặt một bộ y phục đơn giản, ôm lấy một cái lò sưởi tay, Như Ý phất tay ý bảo Diệp Tâm không cần lên tiếng, cười tủm tỉm nói: “Thời tiết ấm áp rồi mà vẫn còn ôm lò sưởi tay, muội sợ lạnh sao?”

Hải Lan ngẩng đầu cười nói: “Tỷ tỷ đến”.

Nàng đem lò sưởi tay cho Như Ý: “Muội muội đâu muốn dùng lò sươi tay đâu, chỉ sợ tỷ tỷ đã nhìn thấy chuyện kinh sợ ở Cảnh Dương cung cho nên mới cố ý chuẩn bị cho tỷ tỷ mà thôi”

Như Ý hơi kinh ngạc nói: “Muội thật thông minh!”

Hải Lan mím môi cười: “Bây giờ mọi ánh mắt ở trong cung đều nhìn vào Cảnh Dương cung, gió thổi cỏ lay thì cái gì không biết chứ?”

Như Ý hơi thở dài nói: “Vậy thì về sau, mọi ánh mắt đều phải nhìn chằm chằm vào Diên Hi cung rồi”

“Độc xà vây quanh Cảnh Dương cung còn chưa đủ, bây giờ Di quý nhân đến Diên Hi cung, muội muội chỉ sợ xà trùng cũng sẽ kéo đến nơi này mà thôi”.

Nàng kéo Như Ý nhìn những lá khô hương thảo đang phơi trên bàn nói: “Đây là lá bạc hà, ngải diệp, bán chi liên, huân y thảo, hoa phong lữ đều có tác dụng trừ tà xà trùng, muội muội chuẩn bị những thứ này, hi vọng có thể trừ tà được cho Diên Hi cung”.

Như Ý phất tay áo, ý bảo cung nhân hầu hạ đều lui ra, Hải Lan tự mình đưa chén trà hoa cúc đến tay Như Ý, Như Ý không còn tâm trí để uống cho nên chỉ phải đặt xuống nói: “Muội cũng hiểu được đột nhiên Di quý nhân gặp rắn độc có phần kỳ quái sao?”

Hải Lan cười nhẹ, vươn tay lấy lá ngải diệp trên bàn nói: “Hôm nay tuy rằng là ngày Kinh Trập nhưng trong cung nơi nào cũng giống nhau nhưng sao đột nhiên có độc xà xuất hiện ở Cảnh Dương cung mà Di quý nhân lại đang mang thai chứ? Nếu hôm nay không có tỷ tỷ trầm ổn, chỉ sợ Cảnh Dương cung hôm nay sẽ mất mạng mà thôi, tất cả đều có tính toán bên trong”.

Như Ý lấy trong tay áo ra chiếc khăn tay, trên chiếc khăn vẫn còn điểm một chút thuốc màu, đưa cho Hải Lan nói: “Muội nhìn xem thuốc màu này có cái gì kỳ lạ không?”

Hải Lan nhẹ nhàng ngửi, chợt cả kinh nói: “Muội muội xuất thân bần hàn cho nên mới ngửi qua mùi hương này cũng đã nhận ra là mùi cây dâu tây.

Dân gian có đồn, xà trùng thích ăn cây dâu tây cho nên nếu có mùi dâu tây thì sẽ khiến cho xà trùng xuất hiện”

Như Ý thở dài nói: “Hôm nay ta lệnh cho cung nhân ở Cảnh Dương cung dùng vôi hung hoàng để rải xung quanh, đúng là chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, xà trùng độc xà đều bỏ chạy tứ phía, việc này cũng không phải là ngẫu nhiên, ta tuy rằng không biết duyên cớ thế nào nhưng ta nhớ Di quý nhân có thai, cung nhân ở Cảnh Dương cung đều cố ý trang sức đồ đạc màu mè để biểu thị vui vẻ.

Tuy rằng Nội vụ phủ có thưởng nhưng không biết những vật đưa tới đó đã qua tay chân của ai mà bẩn thỉu như vậy”

Hải Lan trầm ngâm nói: “Muội nhớ rõ lúc Di quý nhân mới có thai đều có đeo trang sức, đến nay cũng đã được hai tháng, mùi thuốc màu cũng đều tan hết cho nên mùi dâu tây mới xuất hiện rõ rệt, vừa đúng lúc ngày Kinh Trập cũng vừa đến.

Nghĩ đến âm mưu này mới thấy được lòng người hiểm ác, tính toán bài trí âm mưu nhịp nhàng ăn khớp cho nên người ngoài mới không thấy hoài nghi”

Như Ý nói: “Di quý nhân muốn đến ở Diên Hi cung cũng là ý muốn của nàng ta, cũng là Hoàng hậu cố ý hướng vào.

Di quý nhân phải bình an sinh sản cho nên Diên Hi cung phải cẩn thận chu đáo.

Muội muội hãy thận trọng, ta đều muốn dựa vào muội”

Hải Lan nắm chặt tay Như Ý nói: “Tỷ tỷ đã bảo vệ muội muội thế nào thì muội muội cũng sẽ nhất định đối đãi với tỷ tỷ thế đó”.

Trong lòng Như Ý cảm động không nói nên lời, chỉ cảm thấy Vườn Ngự uyển tầng tầng lớp lớp lạnh lẽo như biển sâu, chỉ có Hải Lan bên cạnh mà ấm áp có thể dựa vào.

Hai người đang nói chuyện thì Diệp Tâm gõ cửa tiến cao, mang theo chén thuốc nói: “Tiểu chủ, đến lúc uống thuốc mang thai rồi ạ”

Hải Lan liền nói: “Để xuống đi, ngươi ra ngoài đi”

Như Ý lắc đầu cười khổ nói: “Mùi thuốc mang thai này, ta ngửi thấy cũng thấy sợ nhưng lại không thể không uống, chỉ hy vọng mình cũng có hài tử”

Hải Lan nhẹ nhàng cười: “Muội cũng không thích cái mùi này, Hoàng hậu ban thưởng thiện tâm cho nên chúng ta phải chịu khổ như vậy”.

Nàng dứt lời, liền đổ chén thuốc vào trong chậu hoa sơn trà, không chút e ngại nào, Như Ý cả kinh nói: “Muội muội làm cái gì vậy?”

Hải Lan không chút e sợ nói: “Muội không hy vọng sẽ sinh con cho nên uống cái này để làm gì, đỡ phải làm đắng đầu lưỡi”

Như Ý có chút kinh ngạc nói: “Muội muội cũng không phải vô sủng, sao không thừa dịp còn trẻ mà sinh hạ hài tử để có cái dựa vào chứ?”

Hải Lanh cười lạnh nhạt, như là không thèm để ý: “Có con cũng chưa chắc là chuyện tốt, tỷ tỷ nhìn Di quý nhân và Mai quý nhân sẽ biết thôi, Mai quý nhân sinh ra tử thai yêu nghiệt, Di quý nhân mang long thai nhưng lại không biết bị ai làm hại, muội muội cho dù có trăm phương ngàn kế thì cũng không thể bảo toàn được chính mình, vậy thì cần gì phải mang thai chứ?”

“Nhưng mà…”

Hải Lan cười, dùng ngón tay trỏ đặt chặn giữa đôi môi nàng: “Không có con cũng được, muội có tỷ tỷ để dựa vào cho nên cái gì cũng không sợ nữa”

Di quý nhân đến ở Diên Hi cung, Như Ý và Hải Lan đem đồ đạc trong Diên Hi cung đổi mới hoàn toàn, nơi Đông Noãn các của Di quý nhân ở cũng treo nhiều hương bao để ngăn ngừa xà trùng, may mà tính tình Di quý nhân bình thản cũng không phải là người kiêu căng, lại thấy Như Ý hạ mình ở tại Tây Noãn các, còn nàng ở Đông Noãn các cho nên càng cảm thấy cảm kích.

Để khiến cho Di quý nhân tĩnh tâm dưỡng thai, Như Ý cũng cố ý dặn dò Vĩnh Hoàng mỗi ngày đọc sách chỉ được đọc nhỏ giọng, không ồn ào ầm ĩ.

Di quý nhân lại rất thích Vĩnh Hoàng, mỗi khi nhìn thấy Vĩnh Hoàng đều liền nói chuyện, vì hắn là một đứa con hiếu thuận hiểu chuyện cho nên ai ai cũng thấy thích.

Kể từ đó, tuy rằng Diên Hi cung có chen lấn, chật chội nhưng lại thập phần náo nhiệt, ngày ngày Hoàng đế cũng đều đến thăm hỏi.

Cứ như vậy đến hơn mười ngày, Tuệ quý phi thở dài, nàng bị Hoàng đế lạnh nhạt một thời gian, tuy rằng cũng thường gặp mặt nhưng chưa lần nào gọi nàng thị tẩm, nàng cũng không thấy cảm khái, muốn cầu xin đưa Di quý nhân đến Hàm Phúc cung của nàng mà ở, cũng xem như nhìn thấy thiên nhan.

Hoàng đế chỉ cười, hỏi nàng: “Nếu Hi Nguyệt nàng nhìn thấy độc xà, sẽ la hét ầm ĩ mà bỏ chạy trước hay là cứu Di quý nhân trước đây?”

Như Ý và Hải Lan dốc lòng chăm sóc Di quý nhân, mọi đồ ăn đồ uống đều kiểm tra kỹ càng, thuốc thái y mang đến cũng được xem kỹ, liền khiến cho thái y khác kiểm tra qua.

Việc kiểm tra thuốc như vậy, Nhị Tâm lại rất thích đi làm, Như Ý liền cười hỏi nàng: “Ngươi đi tìm thái y có đáng tin không?”

Nhị Tâm liên tục gật đầu, nói: “Dạ.

Hắn và nô tỳ cùng quê với nhau, sau khi tiến cung nô tỳ mới biết hắn đã được vào Thái y viện, chức vụ bây giờ tuy rằng chỉ là một tiểu thái y hèn mọn nhưng nô tỳ lại tin tưởng vào y thuật của hắn”

Như Ý cười nói: “Ngươi tin tưởng y thuật của hắn hay là tin tưởng vào con người của hắn?”

Khuôn mặt Nhị Tâm đỏ bừng, chỉ phải cúi đầu không nói gì, Như Ý dĩ nhiên hiểu được: “Xem ra không cần ta tìm cho ngươi một phu quân nữa rồi vì ngươi đã có người trong lòng rồi”

Nhị Tâm thẹn thùng nói: “Nô tỳ không dám”

Như Ý lại cười nói: “Hắn làm việc ở Thái y viện, cũng là người có chức vị, ngày nào đó ta sẽ thành toàn cho các ngươi”

Nhị Tâm cảm kích nhìn Như Ý: “Nô tỳ đi chuẩn bị bữa tối trước đây, Hoàng thượng đã nói sẽ đến dùng bữa tối với nương nương”

Nhưng mà đêm nay, Như Ý đợi đến khi ánh nến sắp tàn cũng không thấy Hoàng đế tiến vào, ra ngoài hỏi Tam Bảo, Tam Bảo cũng không dám tiến vào trả lời.

Như Ý chậm rãi dùng đũa gắp một miếng Sơn Dược ăn, Sơn Dược vốn là thức ăn nhuận lười, ngọt ngào nhưng giờ phút này đây ăn vào, lại chỉ cảm thấy đắng.

Nàng hạ đũa xuống, liền nói: “Hoàng thượng không đến là vì duyên cớ gì, ngươi cứ nói thẳng đi”

Tam Bảo sợ hãi nói: “Hoàng thượng từ Dưỡng Tâm điện đi ra, đang muốn đến Diên Hi cung chúng ta nhưng ai ngờ Hoàng hậu nương nương quỳ tại trước cửa Chung Tư Môn cầu phúc, khẩn cầu Nhị A ca sớm khỏe mạnh, lúc đó Hoàng thượng mới biết được, Nhị a ca ngày càng nhiễm phong hàn càng nặng, Hoàng thượng sốt ruột, lập tức cùng Hoàng hậu nương nương đi đến Trường Xuân cung, sau đó..”

“Sau đó vẫn ở Trường Xuân cung, không có ra ngoài”

Tam Bảo gật đầu, Như Ý lấy chén canh chậm rãi uống nói: “Từ Dưỡng Tâm điện đi đến Diên Hi cung thì phải đi qua Chung Tư Môn.

Hoàng hậu nương nương nếu có muốn cầu Thần Phật phù hộ, vì sao không đi đến Bảo Hoa điện mà lại đến Chung Tư môn chứ? Hoàng thượng tất nhiên sẽ không rời khỏi Trường Xuân cung rồi”

Tròng mắt Tam Bảo xoay chuyển một cái: “Đúng là nhất tiễn hạ song điêu”

Như Ý cười nhẹ, nhìn Nhị Tâm nói: “Đi hâm nóng đồ ăn đi, ta cũng không chờ nữa”

Nhị Tâm cẩn thận nói: “Nương nương…”

Như Ý mỉm cười: “Hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, Hoàng thượng ở bên cạnh Hoàng hậu cũng có tình lý bên trong”.

Sáng hôm sau, Hoàng đế đến Diên Hi cung mang theo quầng mắt đen như mực, Như Ý đang dùng bữa sáng, liền thấy Hoàng đế tiến vào, vội đứng dậy nói: “Thần thiếp không nghĩ Hoàng thượng lại đến sớm như vậy cho nên không chuẩn bị được đồ ăn tinh xảo, thỉnh Hoàng thượng thứ tội”

Hoàng đế cười nói: “Tội gì chứ, nàng ăn cái gì, trẫm cũng sẽ ăn cái đó”

Như Ý mỉm cười, gắp vài miếng thức ăn cho Hoàng đế nói: “Dường như đêm qua Hoàng thượng ngủ không ngon giấc cho nên hãy ăn vài món thanh đạm cho tình thần phấn khởi một chút”

Hoàng đế mệt mỏi nói: “Vĩnh Liễn bị bệnh mấy ngày nay, vẫn không thấy chút tiến triển, trẫm nhìn bộ dạng của hắn mà thấy thật đau lòng”.

Hắn cầm tay Như Ý nói: “Như Ý, nàng không nhìn thấy bộ dáng của Vĩnh Liễn thì sẽ không biết được khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn gầy đến mức nào đâu, trẫm nhìn qua đều muốn rơi nước mắt”

Như Ý rất ít khi thấy Hoàng đế sầu lo như thế cho nên cảm thấy hơi bất ngờ, liền nói: “Hoàng thượng yên tâm, Nhị a ca có Hoàng hậu nương nương dốc lòng chăm sóc, tất nhiên sẽ khỏe nhanh thôi”

Hoàng đế gật đầu nói: “Hoàng hậu nói nếu như Vĩnh Liễn không khỏe lại thì nàng ấy sẽ quỳ trong Bảo Hoa điện cầu phúc”.

Hoàng đế im lặng một chút, thần sắc mang theo sự trịnh trọng, Như Ý hiểu ý, lập tức bảo mọi người lui ra.

Hoàng đế nghiêm mặt nói: “Trẫm đã quyết ý, chỉ cần Vĩnh Liễn khỏi bệnh, trẫm sẽ lập hắn làm Thái tử, kế thừa Đại Thanh”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio