- anh có tư cách gì nói tôi không biết xấu hổ, có tư cách gì nói tôi thiếu nam nhân đến mức dẫn vào phòng mình.
cô quát hắn, gào lên. hắn thấy vậy không nói được gì. giờ hắn mới sực nhớ cô và hắn chính thức huỷ hôn rồi...
- cô... Tuyết nhi....
đang tính giải thích thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- có chuyện gì vậy?
cô cùng Sở Vân Phong quay đầu lại nhìn theo giọng nói. là hắn Lăng Triệt, đằng sau hắn còn có người nữa hừ ... đều là những người cô quen biết. vậy chấm dứt một thể luôn đi.
Dạ Hàn Lâm Tuyết nhìn Lăng Triệt, kinh bỉ nhìn bọn hắn. Lăng Triệt cùng bọn hắn nhìn cô nhưng mau chóng dừng lại ở thân ảnh quấn khăn tắm đứng dựa vào cửa nhìn cô. Lăng Triệt và Tôn Khắc Hi nhíu mày, tim nhói lên một cái. còn một tên con trai lạ mặt nhìn cô với ánh mắt khó hiểu cộng khinh thường, một người nhìn cô với ánh mắt ôn nhu không hiểu sao khi tahy hắn lòng cô lại dâng lên một cỗ ấm áp.
cô quay lại nhìn theo hướng bọn hắn nhìn. a... tại sao cô lại quên hắn chứ, người con trai có khuôn mặt giống hắn... nhưng thời gian đâu mà ngắm, nhỏ nhẹ kêu lên một tiếng.
- Dục, thay quần áo vào đi, chút nữa em nói chuyện với anh.
Tiêu Dục không nói gì, xoay người đóng cửa phòng cô lại. Lăng Triệt, Sở Vân Phong, cùng Tôn Khắc Hi nhíu mày thật chặt, lòng không biết tại sao lại dâng lên nỗi đau khó tả. tên con trai khinh thường cô hừ lạnh, một người ôn nhu nhìn cô nhưng không dấu nổi một ánh mắt sắc lém cộng với bình dấm chua nuôi trong người bắt đầu rà rỉ.