Editor: Natalie Pham
Kỷ Trà Huyên thấy hoàng hậu hôn mê lập tức nói: "Trương viện phán, mau bắt mạch cho hoàng hậu nương nương."
Trương viện phán lo sợ đứng dậy, Triệu Tồn Hi cũng không nói thêm nữa.
Lúc này thái y cũng đỡ sợ hãi hơn, Triệu Tồn Hi cũng bình tĩnh lại phất tay.
Những thái y còn lại thả lỏng, cũng rất cảm kích hoàng hậu cùng Giản chiêu nghi đã phá vỡ cục diện bế tắc.
"Bẩm chiêu nghi nương nương, hoàng hậu nương nương hôn mê vì quá mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi."
Triệu Tồn Hi nói: "Thôi, Khuyết ma ma đỡ chủ tử ngươi hồi cung đi."
Khuyết ma ma vội vàng quỳ xuống nói: "Tạ ơn hoàng thượng."
Nhóm thái y luyến tiếc nhìn theo hoàng hậu cùng Khuyết ma ma rời đi.
Triệu Tồn Hi lạnh lùng nói: "Các ngươi tìm cách, nếu có thể chữa khỏi cho nhị hoàng tử, trẫm sẽ giữ lời ban cho tước vị."
"Dạ!" Các thái y cùng đáp lời.
Ai cũng muốn tước vị, nhưng bọn họ cũng không có cách lại không thể khôngđáp ứng.
Lúc này, Thường Toàn Hóa từ bên ngoài đi đến.
Triệu Tồn Hi xoay người sang chỗ khác, không xem tiếp nữa.
"Thường Toàn Hóa truyền ý chỉ nơi đây không cho người khác quấy rầy, ai vi phạm sẽ phạt nặng."
Thường Toàn Hóa không hề oán trách, lại đi xuống truyền chỉ.
Lúc này Triệu Tồn Hi cũng không chú ý đến chuyện khác bèn bước ra phòng ở.
Nhìn Triệu Tồn Hi đi khỏi, Kỷ Trà Huyên biết hắn đi xử lý việc này, nhưng cũng không chuẩn bị cùng đi qua.
Nàng ngồi bên giường, chậm rãi vươn tay thử trán hắn quả nhiên rất nóng.
Đứa nhỏ này mới sáu tuổi, bị sốt cao, nhẹ thì cháy hỏng đầu óc, nặng thì tử vong. Thời đại này không có thuốc hạ sốt nhanh, có lẽ sinh mệnh hắn đã hết.
Sáu vị thái y lại bàn bạc, Kỷ Trà Huyên chỉ nhận lấy khăn lông, cẩn thận lau trán cho nhị hoàng tử.
không biết qua bao lâu, mặt nhị hoàng tử càng đỏ, cái trán lại nóng lên mấy độ. Nếu cứ như vậy, hắn không chống đỡ được hết đêm nay.
"Các ngươi hầu hạ cẩn thận."
"Dạ, nương nương."
Kỷ Trà Huyên rời khỏi phòng, thái y cắn chặt răng, chỉ có thể dung thuốc mạnh, bọn họ biết, nếu nhị hoàng tử lập tức không có, bọn họ tất nhiên phải chịu tội.
Trong điện chính ở cung Chiêu Phượng, Thường Toàn Hóa đứng ngoài, nhìn thấy Kỷ Trà Huyên, hắn lắc đầu tỏ vẻ hoàng thượng không muốn gặp nàng.
Kỷ Trà Huyên cúi người chào về phía điện chính, sau đó rời đi.
Tuy thế, nhưng nếu nàng trở về Tĩnh An hiên sẽ không tốt. Vì thế Kỷ Trà Huyên lại đến chỗ nhị hoàng tử.
Thái y tự nấu thuốc, Kỷ Trà Huyên không thể can thiệp, chỉ có thể đứng nhìn.
Nhưng nghe đến vị thuốc, Kỷ Trà Huyên cau mày.
Dùng thuốc tương đối mạnh, nhị hoàng tử thân thể suy yếu nếu uống tuy có thể tạm thời bảo vệ mạng sống, nhưng về sau thân thể càng yếu kém.
Trước kia tuy nhị hoàng tử yếu đuối chút, nhưng điều dưỡng mấy năm dù vẫn yếu đuối, nhưng cuối cùng có thể có cuộc sống bình thường.
Nhưng nếu uống thuốc này, về sau nhị hoàng tử sẽ không rời được chén thuốc.
Đây cũng là biện pháp thái y suy nghĩ kĩ, lại chờ nữa nhị hoàng tử sẽ mất mạng.
Kỷ Trà Huyên không ngăn cản, cũng không có lập trường ngăn cản.
Hoàng thượng đã giao việc chữa bệnh cho thái y, nếu nàng nhúng tay, nhị hoàng tử xảy ra chuyện gì ngược lại sẽ liên lụy đến nàng.
Trơ mắt nhìn thái y bón thuốc, Kỷ Trà Huyên vẫn hơi xúc động, nhưng rồi lại lạnh xuống.
Thái y lại nghiêm cẩn bắt mạch.
Kỷ Trà Huyên vội vàng hỏi: "Như thế nào?"
Trương viện phán nói: "Tạm thời ổn định xuống, nhưng trong ba ngày vẫn sốt như vậy, thần tiên cũng khó cứu."
Kỷ Trà Huyên lo âu nói: "Các ngươi mau nghĩ biện pháp."
Thái y thở dài, lại tụ tập cùng nhau thảo luận.
Kỷ Trà Huyên lại ngồi cạnh nhị hoàng tử, khuôn mặt nhị hoàng tử thật đỏ, độ ấm cơ thể đều hơi phỏng tay.
Bộ dáng nhị hoàng tử thật tinh xảo dịu dàng, không giống Triệu Tồn Hi lắm, như vậy là kế thừa từ Ngọc phi được xưng mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ.
Ngọc phi là quận chúa của Lương vương, thân phận tôn quý, vừa vào cung đãlà quý tần. Hơn nữa từ khi nàng tiến cung gần như được độc sủng. Nữ nhân như vậy uy hiếp đến hoàng hậu nhất, hoàng hậu chăm sóc nhị hoàng tử nhiều năm xem khuôn mặt tương tự, cũng không biết trong lòng có cảm giác gì.
Chuyện lần này, Kỷ Trà Huyên thật sự không biết là trùng hợp hay cố ý.
Chỗ kia là mặt cỏ rộng lớn nhất hậu cung, mặt cỏ mềm mại, cho dù ngã cũngkhông thể bị thương nặng, hồ Nhạn kia tuy nổi danh cũng chỉ cho dễ nghe thôi, hồ Nhạn, tên như ý nghĩa, là một cái hồ cạn. Hồ này giống như cái ao, nước rất nông, chỉ ngập đến đầu gối, chẳng qua cực kì rộng lớn.
Ngày hè nắng chói chang, còn có không ít người đến đây vọc nước vui đùa ầm ĩ. Cho nên, hồ này căn bản không phải chỗ gì nguy hiểm.
Hoàng tử công chúa và phi tần ở trong cung không dễ ra ngoài, cho nên mặt cỏ rộng lớn cùng hồ Nhạn là nơi dành riêng cho hoàng tử công chúa, cùng phi tần đạp thanh du ngoạn.
Chẳng qua, chỗ không nguy hiểm này lại suýt nữa khiến nhị hoàng tử mất mạng.
không chỉ nhị hoàng tử ốm yếu, cũng do đã vào thu mới dẫn đến tình huống này.
Rất nhanh, thái y trong viện thái y đều đến, lúc này Lí kiêm mạch cũng có mặt.
một đám tiến lên bắt mạch, sau đó tụ tập bên cạnh Trương viện phán, ai cũng cau mày, không có biện pháp nào.
Lí kiêm mạch vụng trộm ngẩng đầu nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên khônghề phát hiện, chỉ để ý thay khăn đắp trán cho nhị hoàng tử.
"Thế nào, có biện pháp gì sao?" Kỷ Trà Huyên hỏi.
không ai nói tiếp, nếu là người lớn, họ sẽ làm liều, nhưng đứa nhỏ yếu đuối, nếu dùng thuốc nặng sẽ đi đời nhà ma, bọn họ không dám nhận tội làm chết nhị hoàng tử.
Kỷ Trà Huyên nhíu mày.
không khí trong điện lập tức trùng xuống.
"Các ngươi tiếp tục nghĩ, không cứu được nhị hoàng tử thì không cần ra ngoài."
Thái y cười khổ, vị nương nương này chuẩn bị giữ bọn họ lại sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần đã đến đêm.
"Hoàng thượng giá lâm."
Mọi người trong điện xoay người sang chỗ khác rồi cùng nhau quỳ xuống.
"Hoàng thượng vạn tuế." Mọi người đồng loạt hô.
Kỷ Trà Huyên cũng đứng dậy cúi người hành lễ.
Lúc này Kỷ Trà Huyên mới phát hiện có người đứng sau Triệu Tồn Hi, Tuần Dự.
Tuần Dự cung kính hành lễ: "Gặp qua nương nương, nhị hoàng tử."
Kỷ Trà Huyên không lên tiếng, Triệu Tồn Hi nói: "Đều đứng lên đi." Lại quay đầu nói với Tuần Dự: "không cần đa lễ, trẫm biết y thuật của khanh không sai, khanh tới nhìn xem."
Tuần Dự cúi đầu nói: "Thần tuân lệnh."
Kỷ Trà Huyên đi đến cạnh Triệu Tồn Hi, mà Tuần Dự đến trước mặt nhị hoàng tử bắt mạch, qua một lúc lâu, hắn lấy ra một túi vải từ trong người.
Mở túi vải ra, dĩ nhiên là một loạt ngân châm dài ngắn khác nhau.
Tuần Dự quay đầu nói: "Thần nắm chắc tám phần, xin hoàng thượng quyết đoán."
Triệu Tồn Hi biết tính Tuần Dự, người này chỉ xem việc không xem người, ngày xưa hắn ra cung bị thương, ngẫu nhiên được hắn cứu, về sau Tuần Dự biết thân phận hắn, vẫn dung những vị thuốc dân gian cần dùng.
không hề cố kị thân phận hắn không thể dùng những thứ thuốc dân dã khôngbiết.
"Ngươi ra tay đi!" Triệu Tồn Hi nói thật khẳng định, cũng thật kiên quyết.
Điều này khiến mọi người ở đây đều kinh sợ.
Tín nhiệm đến vậy thật khiến người khác kinh sợ, Kỷ Trà Huyên nắm chặt tay.
Tuy cúi đầu, nhưng ánh mắt của nàng cũng luôn đặt trên người hắn.
Tuần Dự nói nhỏ: "Còn xin hoàng thượng mang người chờ bên ngoài một lát, lại lấy một bầu rượu mạnh tới."
Khi mọi người nghĩ Triệu Tồn Hi sẽ không đồng ý, Triệu Tồn Hi lại bất ngờ đồng ý rồi.
Kỷ Trà Huyên dường như biết hắn muốn làm gì? Tay nàng nắm thật chặt, nếu là người ngoài, vì sao hắn lại dùng thủ đoạn này. Vì tước vị sao? Kỷ Trà Huyên tuyệt đối không tin, vì sự tín nhiệm của hoàng thượng sao? Lúc nãy cho thấy hoàng thượng cũng đủ tín nhiệm hắn, hắn không cần vẽ thêm chuyện. Vì đồng tình sao? Kỷ Trà Huyên cảm thấy đây là chuyện cười lớn hơn nữa, người này nói dễ nghe là không màng danh lợi, khó nghe chút chính là tính cách lạnh bạc. Nhân vật như vậy sao lại bởi vì đồng tình đi cứu một người chứ.
Kỷ Trà Huyên suy nghĩ rất nhiều, nàng cảm thấy khả năng gần nhất là hắncùng nhị hoàng tử, không, phải nói cùng Ngọc phi có mối liên hệ không thểnói.
Năm Khánh Nguyên thứ , hắn vào phủ thành phu tử của nàng, mà năm đó Ngọc phi cũng tiến cung, này không thể không khiến Kỷ Trà Huyên nghĩ nhiều.
Triệu Tồn Hi vẫy tay, các vị thái y, cung nữ, thái giám đều lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại có Kỷ Trà Huyên cùng Triệu Tồn Hi, Kỷ Trà Huyên rất muốn ở lại, nhưng lúc này cũng đành đi theo Triệu Tồn Hi rời đi.
Ngoài phòng chờ đợi thật khó khăn, nhất là Kỷ Trà Huyên, nàng muốn chứng thực suy đoán của mình. Nếu hắn dùng biện pháp kia, chứng minh nàng đoán đúng. Nếu không phải, Kỷ Trà Huyên có thể chậm rãi thử.
Triệu Tồn Hi đứng giữa, Kỷ Trà Huyên yên tĩnh đứng sau hắn.
Thái y đứng sau họ cũng nhịn xuống sự tò mò, lo âu trong lòng, nhắm mắt đứng một bên.
Cánh cửa rốt cục mở.
Thường Toàn Hóa đi vào dò hỏi trước, bên trong truyền đến tiếng kêu sợ hãi của hắn: "Tuần đại nhân, ngài sao vậy?"
Triệu Tồn Hi lập tức tiến vào, lòng Kỷ Trà Huyên trầm xuống, hắn thật sựdùng biện pháp kia.
Dằn xuống suy nghĩ trong lòng, nàng chậm rãi đi vào, thái y thấy hai vị chủ tửđi vào, cũng không kìm được sự tò mò theo sát đi vào.
Trong phòng, Thường Toàn Hóa đỡ Tuần Dự đang lung lay, mà mặt nhị hoàng tử vẫn đỏ, nhưng không vì phát sốt, mà là màu hồng khỏe mạnh.
Thái y ào ào đi qua bắt mạch theo ám chỉ của Triệu Tồn Hi.
Bắt mạch xong, bọn họ đều kinh ngạc, nhị hoàng tử thế nhưng không chỉ hạ sốt, thậm chí thân thể cũng khỏe mạnh hơn.
Đợi đến lúc nhị hoàng tử tỉnh lại, sẽ giống như những người khác.
Triệu Tồn Hi hỏi, thái y tự nhiên nói theo sự thật.
Triệu Tồn Hi nhìn Tuần Dự, nói: "Làm phiền ái khanh."
Tuần Dự nói: "Thần chỉ làm theo bổn phận thầy thuốc mà thôi."
Triệu Tồn Hi khó được quan tâm nói: "Ái khanh sao rồi? Trương viện phán, bắt mạch cho Tuần ái khanh xem."
Trương viện phán nhìn Tuần Dự lung lay sắp ngã, trong lòng cũng tò mò, nghe được mệnh lệnh của Triệu Tồn Hi thì rất vui vẻ.
Tuần Dự cũng không cự tuyệt, hắn vươn tay ra.
Trương viện phán là thầy y, cũng hiểu rõ nội công.
"Bẩm hoàng thượng, Tuần đại nhân dùng nhiều công lực, dưỡng một đêm sẽtốt."
Triệu Tồn Hi gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy, Tuần ái khanh ở luôn trong cung thôi, Thường Toàn Hóa, cẩn thận bố trí chỗ ngủ lại cho Tuần ái khanh."
Thường Toàn Hóa kính cẩn đáp: "Dạ."
Phiên ngoại về Tuần Dự (thượng)
Tuần Dự là tên theo họ sư phụ, tên thật hắn họ Lâm, kêu Lâm Úc.
Trăm năm trước, Lâm gia là hoàng tộc của Khang vương triều.
Chẳng qua trăm năm trôi qua, các hoàng đế của triều Đại Hán đều là minh quân, cuộc sống của dân chúng cũng yên vui hơn nhiều so với Khang vương triều. Dần dà, vương triều chỉ dài hơn năm mươi năm biến mất trong trí nhớ của người dân.
Từ khi Lâm gia mất nước mỗi đời chỉ có một người con trai. Tuy mất nước, nhưng lại giữ lại được vốn tài phú đã tích luỹ được giúp Lâm gia sống giàu có nhiều đời.
Trải qua diễn biến lịch sử, trách nhiệm của người thừa kế Lâm gia không phải phục quốc, mà là tiếp tục truyền thừa, nguyện vọng của tổ tông là nhường Lâm gia trở thành thế gia truyền thừa ngàn năm.
Năm mươi năm thịnh suy của Khang quốc đã giúp tiền bối Lâm gia hiểu chỉ có gia tộc mới truyền thừa càng lâu dài, còn quốc gia chẳng qua là đảo mắt tận trời thôi.
Cha mẹ Tuần Dự mất sớm, hắn một mình canh giữ trong viện trống trải thường xuyên nghiên cứu những chuyện như vậy.
Thẳng đến một ngày, hắn ở ngoài cửa nhìn đến một vị nam tử tuấn tú xuất trần tự hành lăn xe lăn chơi đùa cùng mấy đứa trẻ trong xóm.
Nụ cười trên khuôn mặt kia khiến hắn khó hiểu. Bởi vì không hiểu nên Tuần Dự luôn nhìn hắn. Hình như hắn đã chơi lâu bèn mấy đứa trẻ về nhà, sau đó đẩy xe lăn đi tới. Vốn tưởng rằng cửa rất cao, hắn không vào được, nhưng hắnlại nhẹ nhàng phi cả xe lăn cả người tiến vào, Tuần Dự ngăn cản bằng công phu phụ thân dạy, nhưng hắn còn không tiếp xúc đến góc áo hắn.
"Ngươi là thiếu gia Lâm gia mà bà con nói đến sao?"
Tuần Dự nhìn nụ cười của hắn, thế nhưng không tự giác gật đầu
Người nọ thấy Tuần Dự như vậy, nhẹ nhàng sờ đầu Tuần Dự, nói: "Có thể lấy cho ta một chén nước sao?"
Tuần Dự vừa nghe bèn hỏi: "Vì sao muốn uống nước nhà ta?"
Người nọ nói "Uống nước nhớ nguồn, từ xưa không thay đổi "
Tuần Dự sửng sốt, tuy hắn chưa đủ mười hai tuổi, nhưng hắn cũng học qua những lời này. Người nọ thấy Tuần Dự như vậy thì linh hoạt kéo Tuần Dự vào nhà, mà Tuần Dự cũng không tránh thoát được.
Sau này mọi chuyện có vẻ rất buồn cười, bởi vì một chén nước, người này liền làm chủ lưu lại, sau đó lại thành sư phụ của Tuần Dự.
Sư phụ hắn gọi Tuần Quân, là một vị kỳ nhân.
một người ngồi trên xe lăn, lại rất lạc quan chú ý đến người cùng vật bên cạnh.
Ngoài ra, trong trí nhớ của Tuần Dự, hắn là một người toàn tài, văn chương võ công, y học tử vi hắn đều biết đến.
Tuần dự cũng là người thích học, cho nên sư phụ rất thích dạy hết cho hắn.
Chẳng qua sáu năm sau, sư phụ bèn qua đời. Khi đó, hắn mới biết hắn bị sư phụ khảo sát rất lâu, cũng biết thân phận thật của sư phụ.
Căn nhà lớn lại thừa lại mình hắn, nhưng lúc này hắn không ngồi im trong nhà như năm đó, mà xếp hành lý, bắt đầu con đường đi xa học hỏi.
Đại Hán rất chuộng văn chương, hắn rất vui thích giao lưu học tập dọc đườngđi.
Mở rộng tầm nhìn, tăng thêm niềm vui thú, dù tính tình Tuần Dự nhạt nhẽo, cũng không miễn nhảy nhót mấy phần.
Sau khi hắn đi khắp nơi trong tám năm, cũng chán ghét việc dạo chơi. Đúng dịp ngày giỗ hai mươi năm của phụ thân, hắn bèn trở về nhà cũ.
Tổ trạch cũng không chỉ có hắn như hắn nghĩ.
Dì cùng biểu muội thế nhưng cũng dẫn theo đồ cúng đến tế bái phụ thân mẫu thân.
Dì Vương thị cùng mẫu thân là tỷ muội ruột, nhưng vì dì xinh đẹp tuyệt trần nên bị thế tử của Lương vương nạp làm sườn phi. Nhiều năm qua, dì căn bản chưa từng về lại quê hương, nhưng hàng năm đều sẽ sai người gửi một ít lễ vật.
Bây giờ tiểu di thành vương phi của Lương vương, lần này tiểu di trở lại nông thôn, một là tế tổ, bái tế mẫu thân, hai là dẫn nhà ngoại đi Lương thành.
"Tử Tu (tên chữ của Tuần Dự) thật sự không cùng dì đi Lương thành sao?"
Tuần Dự cũng không thích sự trói buộc, cho nên thật kiên quyết cự tuyệt.
Vương thị âm thầm thở dài, nàng không nghĩ tới cháu trai lại lang thang khôngkềm chế được như vậy, người như vậy là khó khuyên phục nhất.
Lương Doanh ở bên cạnh thấy mẫu thân thất lạc, cũng nhìn người gọi biểu ca này thêm mấy lần.
Tao nhã thanh thản, mặc áo gấm ngồi một bên, cố tình có loại khí chất lười nhác phong lưu không thể nói hết. Lương Doanh thân phận tôn quý, tài hoa hơn người, dung nhan càng không ai sánh kịp, người gặp qua nàng ai cũng cố tình có lễ độ, hy vọng nàng có thể cho bọn họ sắc mặt tốt.
Nhưng từ lúc nàng nhìn thấy biểu ca cho đến bây giờ, hắn đều không nhìn nàng thêm lần nào, càng không cần nói đến hâm mộ, lấy lòng.
Lương Doanh chẳng những không tức giận, ngược lại cảm thấy thân cận hơnmột chút, vì nàng cảm thấy, người lấy diện mạo thật đối xử với mình mới là người có thể tin tưởng.