Rhett chợt dừng lại giữa câu nói:
- Nầy, Scarlett, em không ăn sao! Thế mà người ta nói khí hậu ở vùng quê làm ta ăn ngon miệng. Em làm anh sửng sốt đấy, em yêu. Anh chưa từng thấy em ăn uống qua quýt như thế bao giờ!
Scarlett ngẩng đầu lên. Nàng chưa đụng đến đĩa thức ăn, ném cái nhìn hằn học về phía chàng. Sao chàng lại dám buông lời như thế với nàng, sau khi đã nói toáng lên, có Chúa mới biết được sự tính toán của chàng!
Chàng còn nói chuyện ấy với ai, ngoài Rosemary nữa không! Cả Charleston chắc đã biết hết chuyện chàng đã bỏ nàng ở Atlanta và nàng đã trơ trẽn chạy bám theo chàng đến đây.
- Em vẫn không sao hiểu nổi, Rosemary nói. Chuyện gì thật sự đã xảy ra thế!
- Đúng như những gì Julia Ashley và anh đã dự kiến. Lũ nông dân của cô ấy và bọn công nhân ở mỏ phốt phát của anh muốn thông đồng với nhau để gạt chúng ta. Em biết là những hoạt động lao động cho năm mới đã ký hết ngày tháng giêng. Lũ nông dân của Julia nói với cô ấy rằng anh trả lương cho thợ mỏ gấp đôi cô ấy, và chúng sẽ qua làm việc ở chỗ anh nếu cô ấy không tăng lương! Bọn thợ mỏ của anh lại cũng định chơi cái trò ấy với anh. Cả hai bọn chúng đã không thực hiện được ý định đó vì Julia và anh đã phát hiện ra âm mưu của họ.
Nhưng vừa lúc chúng ta đến Baronnie thì mọi chuyện đã ầm ĩ lên. Thế là chúng biết được vụ việc đã đổ bể. Em đã từng thấy không khí làm việc cật lực trên đồng ruộng của những nông dân ở Baronnie rồi đấy! Chúng sợ Julia kinh khủng và chúng không muốn liều lĩnh để mất việc làm.
- Còn ở đây! Rosemary hỏi.
- Ở đây thì mọi việc không được như thế. Có tin đồn mà anh không rõ vì sao là bọn da đen của Dunmore đang âm mưu nổi loạn. Những tay trại chủ nhỏ trên đường Summerville đã bực bội và phản ứng giống như bọn tiểu chủ da trắng vẫn thường làm trong trường hợp tương tự bằng cách lôi súng ra lăm le bắn. Bởi vậy, chúng kéo đến, tông cửa vào nhà cướp hết rượu Whisky và nốc cạn, để có gan làm bậy. Khi các cô đã trú ẩn an toàn rồi, anh nói với chúng là anh sẽ tự mình thu xếp công việc và anh bước ra thương lượng với da đen của anh. Chúng run bắn lên, nhưng anh đã thuyết phục được chúng tin rằng anh đã trấn an được bọn da trắng, và chúng nên xéo đi càng nhanh càng tốt. Sau đó…
Rhett ngừng lại uống một ngụm nước.
- Sau đó, chàng nói tiếp, anh đến nói với bọn kia là mọi việc đã được thu xếp ổn thoả với đám thợ mỏ của anh, và họ không còn việc gì khác hơn là trở về nhà. Thật ra anh cũng không giải thích cặn kẽ cho bọn chúng đâu. Anh cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn vấn đề gì sơ suất. Lần sau, thì anh sẽ thận trọng hơn. Nếu như còn có lần sau! Mặc dù vậy, Clinch Dawkins cũng cứ muốn kiếm chuyện. Hắn gọi anh là thằng thân da đen và bao điều xúc phạm khác nữa, cuối cùng hắn chĩa súng vào người anh, lên cò. Chẳng việc gì phải đợi đến lúc hắn đủ say để bóp cò, anh liều nắm lấy nòng súng đẩy bật lên. Hai phát nổ liên tiếp làm thủng hai lỗ trên vòm trời xanh.
- Sao, có bây nhiêu thôi à! Scarlett kêu lên. It ra anh cũng có thể báo cho chúng tôi biết trước việc đó chứ?
- Lúc đó anh bận quá, em yêu. Clinch xem thế là bị xúc phạm. Hắn rút dao găm, anh cũng rút dao và cả hai đã quần nhau phút cho đến khi anh cắt đứt mũi hắn.
Rosemary kinh hoàng thốt lên. Rhett nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay cô em gái.
- Chỉ có cái chóp mũi thôi, em yên tâm! Dù sao, mũi hắn cũng quá dài. Ca phẫu thuật sẽ làm gương mặt hắn "đẹp" hơn cho mà xem.
- Nhưng hắn sẽ trả thù, Rhett ạ!
- Anh bảo đảm với em là không! Bọn anh đã đấu với nhau một cách thẳng thắn và Clinch là một trong những thằng bạn cũ của anh: trước đây hai người cùng ở trong pháo binh. Hắn là lính nạp đạn, anh là chỉ huy pháo đội. Điều đó có một mối thâm tình và một mẩu mũi bị cắt không đủ để phá vỡ đâu.
- Tiếc là hắn không giết được anh, Scarlett gằn giọng và đứng dậy. Em mệt, em đi ngủ đây!
Nàng bước ra khỏi phòng với dáng kiêu hãnh, khi giọng nói cay chua của Rhett làm nàng khựng lại.
- Niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời nầy của người đàn ông là lòng tận tuỵ của người vợ yêu dấu.
- Em nghĩ là Clinch Dawkins đang chờ dịp để trả thù và chắc lần sau hắn không để hụt đâu, nàng nói, mặt bừng vì giận dữ.
Và nàng cũng sẽ không nhỏ lấy giọt nước nào nếu như cú thứ nhì của Clinch bắn gục cô em gái đáng nguyền rủa của chàng.
Scarlett đi rồi, Rosemary quay về phía Rhett, nâng cốc.
- Anh nói rằng chúng ta cần phải ăn mừng! Với em đó là niềm vui được nhìn ngày hôm nay kết thúc tốt.
- Scarlett bệnh phải không! Rhett hỏi em gái. Lúc nãy anh chỉ đùa chút thôi! Chưa bao giờ anh thấy cô ấy biếng ăn.
- Chị ấy bất bình thôi!
- Anh thấy Scarlett lúc nào cũng bất bình, nhưng điều đó không cản trở nàng ăn uống như một anh phu khuân vác.
- Đây không phải là vấn đề tính khí của chị ấy, Rhett ạ. Lúc ấy anh cắt mũi đồng đội của anh, thì Scarlett và em cũng đánh nhau.
Rosemary mô tả nỗi kinh hoàng của Scarlett và ý định của nàng muốn chạy đến bên anh.
- Lúc ấy em cũng chưa biết là có gì nguy hiểm không, em chỉ muốn giữ chị ấy lại! Em nghĩ là em đã làm đúng.
- Không sai đâu, tình thế có thể diễn tiến tệ hơn.
- Em chỉ sợ em đã siết hơi mạnh tay, Rosemary thú nhận. Chị ấy không thở được, suýt ngất đi.
Rhett phá lên cười.
- Anh rất tiếc không được chứng kiến cảnh ấy! Scarlett O Hara lại bị một thiếu nữ "đốn" ngã! Ở Georgie, có thể có hơn cả trăm phụ nữ tán thưởng em lột da chị ấy đấy!
Rosemary ngần ngại không muốn thổ lộ tiếp. Cô nhận thấy Scarlett ít bị đau đớn vì cuộc vật lộn hơn vì những lời nói vừa rồi. Cô thấy cần im lặng, Rhett vẫn cứ cười. Không nên quấy rối tâm trạng vui vẻ của anh ấy.
Trước khi trời sáng, Scarlett tỉnh giấc, nàng nằm im trong bóng tối. Hãy thở nhẹ nhàng, như vẫn còn đang ngủ, nàng thầm nhủ. Không ai lại thức giấc giữa đêm khuya nếu không nghe một tiếng động, hoặc nhận ra một sự cố gì. Nàng lắng tai nghe ngóng và sau một lúc tưởng chừng như vô tận, nàng nhận ra không có gì khuấy động sự yên tĩnh cả.
Nàng suýt buột miệng thở phào khi nhận thấy mình đã tỉnh giấc vì… đói. Nàng đói muốn chết được, đúng rồi! Từ sáng tới giờ nàng chỉ mới nuốt vài miếng xăng- uých nhỏ xíu của Julia Ashley.
Trời khuya lạnh quá, khi nàng mặc chiếc áo ngủ đẹp bằng lụa mỏng manh. Nàng kéo tấm chăn trải giường và quấn người trong lớp len dầy còn ấm hơi của mình, phủ xuống đôi chân trần rồi rón rén đi dọc hành lang, xuống cầu thang. Trong lò sưởi, than còn ấm, tạ ơn Chúa, và còn đủ ánh sáng để phân biệt được cửa phòng ăn thông với nhà bếp. Tìm được món gì không quan trọng lắm, chút ragu thừa hay nguội cũng được mà! Một tay giữ tấm chăn, một tay nàng lần quả đấm cửa. Bên trái hay bên phải nhỉ! Lẽ ra nàng phải để ý từ trước…
- Đứng im, không tao cho một phát đạn vào người bây giờ! - Tiếng Rhett làm nàng giật mình và buông rơi tấm chăn. Nàng run rẩy vì gió lạnh.
- Quỉ tha ma bắt anh đi - Nàng kêu lêu và cúi nhặt tấm chăn lên. Anh tưởng anh còn phải doạ nạt em thêm nữa sao! Từ hôm qua đến nay em chưa đủ chết khiếp ư?
- Em làm gì trong bóng tối vào giờ nầy hở Scarlett! Anh đã có thể bắn chết em rồi!
- Còn anh! Sao anh lại cũng ẩn nấp để doạ nạt người ta! Em vào bếp kiếm cái gì mà ăn, nàng kiêu hãnh trả lời vừa quấn chăn quanh mình, như một bà hoàng trong chiếc áo lông chồn trắng.
Rhett không nhịn được cười, nhìn cảnh trái ngược giữa dáng kênh kiệu và y phục kỳ dị của nàng.
- Anh cũng định xuống pha cà phê, anh trả lời. Để anh nhóm lại bếp lửa. Scarlett đưa chân hất vạt tấm chăn đang phủ xuống, kiểu cách của nàng vén vạt áo dạ hội.
- Anh ở nhà anh, anh muốn làm gì tuỳ anh! Nhưng nầy, anh mở giùm em cái cửa được không đấy!
Rhett ném củi vào lò sưởi. Lá khô bén than hồng bốc cháy và Rhett vội nghiêm nét mặt trước khi Scarlett thấy chàng mỉm cười. Chàng mở cửa phòng ăn và biến mất trước mặt Scarlett đang đứng sững cách đó hai bước. Căn phòng chìm trong bóng tối dày đặc.
- Nếu như em cho phép anh…
Rhett quẹt một que diêm, thắp cây đèn dầu treo phía trên bàn và chỉnh lại ngọn lửa. Scarlett không phật ý vì câu nói đùa của chàng.
- Em đói lắm, đói đến mức có thể ngốn hết cả con ngựa đấy
- Xin em tha cho, không nên ăn ngựa! Rhett vừa nói vừa cười. Anh chỉ còn có ba con, trong đó hai con chẳng ra gì…
Chàng sửa lại bóng đèn và quay về phía Scarlett, lần nầy chàng cười thật tình.
- Vài quả trứng và một lát dăm bông, có được không - Không, hai lát cơ.
Nàng theo chàng vào bếp và ngồi xuống chiếc ghế dài, tựa lưng vào bàn, chân co trong tấm chăn, trong lúc Rhett nhóm lửa. Khi mấy cành thông bén lửa nổ lách tách, Scarlett đưa chân về phía luồng hơi nóng.
Rhett bưng lại một khúc dăm bông vừa cắt, trứng và một lát bơ.
- Cối xay cà phê ở sau lưng em, chàng nói, cà phê hạt trong hộp nầy! Em xay cà phê trong khi anh cắt dăm bông, như vậy tiết kiệm được thời gian.
- Sao anh không xay cà phê trong lúc em luộc trứng!
- Vì lò chưa nóng, thưa bà háu ăn ạ! Anh xin được lo chuyện bếp núc. Chắc còn vài cái bánh bột bắp trong đĩa đậy khăn bên cạnh cối xay đấy! Ăn đi, em sẽ không còn nôn nóng nữa!
Scarlett tìm thấy bốn cái bánh, nhón tay lấy một chiếc, không cần đợi ai mời và vừa ăn, nàng vừa bỏ nắm hạt cà phê vào cối xay và cứ thế vừa quay vừa ăn. Nàng định bốc một chiếc nữa thì nghe tiếng dăm bông reo lên, lúc Rhett bỏ vào chảo nóng.
- Thơm quá! Nàng kêu lên và vội vàng xay cho xong cà phê. Ấm pha cà phê đâu anh?
Nàng quay lại và phá lên cười khi thấy Rhett chật vật trước cái lò, với một cái giẻ quấn quanh người và cái nĩa ba răng trên tay.
Chàng hướng mũi về phía kệ bếp.
- Ở kia kìa, ở gần cửa đấy. Có gì cười thế?
- Em buồn cười vì anh đang cố tránh mỡ sôi văng lên đấy! Che miệng lò lại, coi chừng lửa bén lên chảo đấy.
- Chắc là anh không biết làm bếp!
- Lầm rồi, thưa bà: Đơn giản là anh thích lửa ngọn. Cảnh tượng ấy gợi cho anh những ngày hạnh phúc đã qua, lúc anh nướng thịt bò tót trên ngọn lửa trại.
Chàng thận trọng lùi xa ngọn lửa.
- Em đã ăn thịt bò tót chưa! Ở California ấy.
- Có cả thịt dê, thịt la, chưa kể thịt của những anh chàng mà em giết khi chàng ta chậm pha cà phê cho em đấy! - Scarlett lại cười. Đôi chân trần, nàng chạy trên mặt nền nhà lạnh ngắt, tìm ấm để pha cà phê.
Cả hai im lặng ngồi ăn, cho tới lúc cơn đói dịu lại. Ánh lửa hồng chập chờn của bếp lò, mùi thơm ngây ngất của cà phê tạo nên không khí ấm cúng thân mật trong phòng. Scarlett muốn khoảnh khắc ấy kéo dài mãi mãi!
Rosemary đã nói láo, Rhett không thể nói là chàng đã chán nàng.
- Rhett!
- Gì thế!
Chàng bắt đầu rót cà phê. Sợ làm hỏng cả mọi chuyện, Scarlett kiềm chế không hỏi chàng xem niềm vui và sự tâm đồng trở lại giữa hai người có thể kéo dài được không?
- Trong nhà có kem không anh!
- Trong nhà bếp đấy. Anh sẽ đi tìm. Em hãy giữ chân cho ấm.
Chàng biến đi vài giây. Vừa quệt kem với đường trong tách, Scarlett đánh bạo:
- Rhett nầy!
- Gì thế ạ?
Nàng nói thẳng một mạch, không để cho chàng có thời gian ngắt lời.
- Chúng ta có thể cứ hạnh phúc như lúc nầy mãi được không Rhett! Anh biết đấy, chúng ta đã từng sống hạnh phúc bên nhau. Sao anh lại cứ làm như ghét bỏ em vậy.
- Scarlett ạ, chàng đáp trong tiếng thở dài chán nản, bất cứ con thú nào khi bị dồn vào đường cùng thì nó cũng chuyển sang tấn công. Bản năng đó mạnh hơn lý trí và ý chí. Khi em đến Charleston, em đã dồn anh đến chân tường. Em đã muốn áp đặt anh bằng sức mạnh, như bây giờ em đang làm lại. Em không cho anh một phút nghỉ ngơi. Anh chỉ muốn tỏ ra dễ thương mà em cũng chẳng cho anh lấy một cơ hội nào.
- Em sẽ dành cho anh cơ hội, Rhett ạ, em xin hứa. Em chỉ mong anh tỏ ra thân ái với em thôi.
- Không, Scarlett ạ, em không chỉ muốn anh tỏ ra thân ái, mà em muốn anh yêu em - Yêu một cách mù quáng, không điều kiện, yêu trọn vẹn. Tình yêu đó, anh đã cho em, nhưng lúc đó em không muốn. Còn lúc nầy, Scarlett ạ, con suối đã cạn…
Rhett nói, giọng chàng càng lúc càng lạnh nhạt, với vẻ bứt rứt càng lúc càng tăng. Scarlett, tìm chút hơi ấm, bàn tay vô tình cứ lần theo thành ghế dài bên cạnh để lấy cái chăn đã tuột xuống.
- Anh sẽ nói cho em biết bằng thứ ngôn ngữ gần gũi của em, anh nói tiếp. Anh có một cái vốn tình yêu. Giả dụ là một nghìn đô la bằng vàng thật! Không phải bằng giấy bạc! Cái vốn đó, Scarlett ạ, anh đã chi hết cho em, đến đồng xu cuối cùng. Về chuyện tình yêu, anh đã khánh tận. Em đã vét hết của anh.
- Em đã lầm lẫn, Rhett ạ, em ân hận sâu sắc vì chuyện đó. Giờ đây em muốn chuộc lại…
Những ý tưởng cứ xô đẩy nhau trong đầu nàng. Mình sẽ cho anh cả vốn tình yêu đang tràn trề, trong tim mình, hai nghìn, trăm nghìn, một triệu, lúc đó, chàng sẽ lại yêu mình. Tài sản đó, chàng sẽ nhận lại, còn hơn thế nữa, nếu chàng chấp nhận. Mình phải làm sao cho chàng chấp nhận…
- Người ta không "chuộc" lại được quá khứ, Scarlett ạ đừng huỷ diệt nốt chút gì còn lại. Hãy để cho anh thành kẻ "dễ thương" thôi, như thế tốt hơn.
Nàng vội chộp lấy câu nói.
- Ồ! Vâng, Rhett, vâng, anh hãy " dễ thương" như trước đây anh vẫn thế cho đến lúc em làm hỏng tất cả một lần nữa. Em hứa với anh là em không tìm cách buộc anh phải chấp nhận em. Chúng ta hãy là đôi bạn tốt, tận hưởng cuộc sống cho đến ngày em về Atlanta.
Bởi vì chúng ta còn có thể vui đùa với nhau, em đâu dám đòi hỏi gì hơn. Chúng ta đã cùng nhau trải qua một khoảnh khắc rất đẹp - Và anh thì thật buồn cười, với cái giẻ lau quấn quanh người kìa. Nàng vừa nói vừa nín cười Lạy Chúa, trời tối quá và chàng không nhìn rõ được nàng như nàng nhìn rõ chàng.
- Có thật em không còn đòi hỏi gì hơn nữa không? - Rhett hỏi với vẻ nhẹ nhỏm thật sự.
Scarlett uống một hớp cà phê để có thời gian suy nghĩ câu trả lời, nàng chợt ung dung bật cười.
- Dĩ nhiên, xem nầy! Em đã thua, em biết thừa nhận mình thua cuộc. Em thường tự nhủ điều ấy đáng để liều một phen cuối cùng nữa, chỉ có vậy thôi. Em sẽ không quấy rầy anh nữa, nhưng anh hãy hứa với em là anh không làm hỏng Mùa chơi của em. Anh biết em thích những vũ hội biết bao! Nếu anh muốn thật "dễ thương", Rhett ạ, nàng nói thêm, anh hãy rót thêm cho em một tách cà phê nữa. Tay cầm của ấm cà phê nóng bỏng mà anh thì lại cầm cái giẻ.
Vài phút sau, Scarlett trở về phòng, mặc quần áo vào. Trời vẫn còn khuya, nhưng nàng quá xúc động không sao ngủ được. Nàng tự khen mình đã khéo lái, tính toán ổn mọi việc. Rhett đã thôi không phòng ngự nữa. Chàng đã ăn một bữa thật ngon cùng nàng, một bữa ăn tối không hề được tính trước, nàng tin chắc như vậy.
Nàng mặc bộ trang phục màu hạt dẻ mà nàng đã mặc khi đi tàu đến đây, chải ngược mái tóc về phía sau và dùng lược giữ tóc lại. Trang điểm xong, nàng rải vài giọt nước hoa vào cổ, cổ tay, vừa đủ để lưu ý nàng là phụ nữ và khêu gợi. Nàng băng qua hành lang và rón rén bước xuống cầu thang. Lát nữa, Rosemary sẽ thức dậy, như thế tốt hơn.
Khung cửa sổ nổi rõ trong bóng tối. Bình minh đang đến. Scarlett thổi tắt ngọn đèn. Lạy Chúa, nàng cầu nguyện, xin Chúa cho con ngày hôm nay thật đẹp, và con sẽ không phạm thêm một sai lầm nào khác nữa! Xin cho không khí thân thiện của đêm qua còn giữ mãi suốt ngày hôm nay và cả đêm hôm sau. Giờ đã là tháng chạp, ngày mai, sẽ là ngày đầu năm mới…
Ngôi nhà chìm trong cảnh tĩnh mịch hoàn toàn bao trùm lấy mặt đất trước lúc bình minh. Rón rén, Scarlett bước xuống phòng khách. Ngọn lửa bùng cháy và sáng tỏ chắc Rhett đã thêm củi trong lúc nàng mặc quần áo.
Qua cánh cửa hé mở của phòng làm việc, Scarlett trông thấy cái đầu và đôi vai chàng in bóng trên cái nền mờ xám của cửa sổ. Rhett quay lưng lại phía nàng. Nàng nhón gót đi qua phòng khách, rồi lấy tay gõ nhẹ vào cửa.
- Em vào được chứ! Nàng thì thầm.
- Anh tưởng em đã ngủ lại, Rhett nói.
Giọng chàng nghe chừng mệt lả. Scarlett nhớ ra là chàng đã không ngủ suốt đêm, để canh gác - cả canh chừng nàng nữa!
Nàng muốn ôm lấy chàng vào lòng, ru chàng trong vòng tay mình, âu yếm vuốt ve chàng để làm tan đi nỗi mệt nhọc của chàng…
Vào giờ nầy, thật khó mới ngủ lại được, lũ gà trống lại sắp gân cổ lên gáy khi tia mặt trời đầu tiên xuất hiện, nàng vừa đáp, vừa bước qua ngưỡng cửa. Em có thể vào ngồi được không! Phòng khách còn nồng nặc mùi hôi của đám bạn bè chàng, phòng làm việc thì dễ chịu hơn!
- Vào đi em! Rhett nói, không quay đầu lại.
Scarlett lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế gần cửa. Qua vai Rhett, nàng thấy khung cửa sổ sáng lên. Chàng nhìn gì mà chăm chú vậy! Nàng tự hỏi. Những thằng khốn nạn còn ở đó sao! Clinch Dawkins có thể trở lại báo thù không! Tiếng gáy đột ngột của chú gà trống làm nàng giật thót mình.
Qua cửa sổ, nàng thấy nổi lên trong bóng tối cảnh hoang tàn của Dunmore tắm trong màu đỏ như máu, trên nền trời đen sẫm, trước những tia bình minh đầu tiên chiếu rọi, như làm rực lên những giây phút cuối cùng của đám cháy. Scarlett không kềm được tiếng kêu.
Rhett đang ngắm nhìn trong cơn hấp hối của ngôi nhà chàng.
- Đừng nhìn nữa, Rhett! Nàng van xin. Chẳng ích gì đâu ngoài việc làm lòng anh tan nát
- Đáng lẽ anh phải ở đấy, đáng lẽ anh đã ngăn được bọn chúng. - Chàng nói giọng từ tốn, xa xăm như nói với chính mình.
- Không thể được. Chúng nó đến hàng trăm tên! Có thể chúng đã bắn anh và đốt sạch tất cả!
- Chúng đã không bắn Julia Ashley.
Chàng nói với một giọng khác, thoáng chút mỉa mai chán nản. Ngoài kia, ánh sáng đang đổi, màu đỏ nhạt dần nhường chỗ cho màu vàng rực. Cảnh hoang tàn lại ngả màu gạch cháy sạm, lóng lánh sương đêm dưới những tia nắng đầu tiên.
Rhett xoay chiếc ghế bành và xoa cằm. Scarlett nghe tiếng cọ xát của hai tay chàng vào hàm râu. Nàng thấy mắt chàng thâm quầng, mái tóc rối bù, một lọn loà xoà trước trán. Chàng đứng dậy, vươi vai ngáp.
- Bây giờ thì anh có thể ngủ một chút! Em đừng đi ra khỏi nhà nhé, cả Rosemary và em, cho đến lúc anh thức dậy!
Chàng nằm dài trên băng ghế gỗ, ngủ thiếp đi ngay.
Scarlett ngồi lại nhìn chàng ngủ.
- Mình không bao giờ nên nói với chàng là mình yêu chàng nữa, chàng sẽ cảm thấy điều ấy như một sự tấn công. Và một khi chàng phản công bằng cách trở nên độc ác thì mình lại cảm thấy như bị sỉ nhục vì đã lỡ nói ra điều ấy với chàng. Không - mình sẽ không nói với chàng điều ấy nữa - ít ra là không nói trước khi chàng nói với mình là chàng yêu mình.