Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Scarlett quan sát Jamie với vẻ tò mò khó giấu giếm, là anh em họ, nàng cứ tưởng hai người trạc tuổi nhau. Thế mà, Jamie đã là một người luống tuổi, xem ra có phần đẫy đà. Ở ngoài đường, lúc sáng rõ, có thể nhận ra những nếp nhăn và những túi mỡ dưới mắt mà ánh sáng lờ mờ trong cửa hàng đã khoả lấp mất. Khi nhìn thấy Daniel, con trai anh, Scarlett đã sững sờ nhận ra đó không phải là cậu thiếu niên như nàng chờ đợi, mà là một chàng trai ở tuổi tráng niên, lại được thừa hưởng thêm mái tóc đỏ hoe như cà rốt! Nàng thấy khó mà làm quen được với điều ấy.

Nàng không sao cam chịu nổi cái vẻ bề ngoài của người anh họ. Jamie không phải là một con người lịch thiệp! Trong cách ăn mặc của anh có những cái dở hơi mà Rhett không bao giờ mắc phải. Chẳng hạn, bộ complê xanh da trời của anh thì màu lại quá sáng và may vụng. Còn Rhett thì lịch sự không chê trách vào đâu được, không phải nhờ vào tài khéo tay của người thợ may mà chính vì ở chàng có một sự đòi hỏi chi li.

Scarlett chưa hề thấy một người đàn ông nào ăn mặc đẹp hơn chàng ở mọi nơi, mọi lúc. Rõ ràng Jamie không thể sánh với chàng, nhưng anh cũng có thể cố lên một chút để đừng có vẻ tầm thường như thế chứ! Thậm chí khi mặc những bộ quần áo đã sờn, Gerald O Hara cũng vẫn ra vẻ lắm chứ. Tất nhiên, Scarlett không hề nghi ngờ mẹ có vai trò quyết định biến cha nàng thành một gentleman farmer (). Nàng chỉ phàn nàn sao niềm vui tìm gặp được người anh em lại sớm héo tàn bởi nỗi thất vọng. Ta sẽ dùng một tách trà và một miếng bánh, nhưng ta sẽ không nán lại làm gì, nàng nhủ thầm và mỉm cười thật tươi với Jamie.

- Tôi thật hạnh phúc đến choáng váng khi được biết gia đình anh, Jamie ạ! Lẽ ra tôi phải nghĩ đến việc mua quà sinh nhật cho cháu gái.

- Tôi đang mang đến cho nó một món quà đẹp nhất mà nó có thể mơ ước bởi vì cô đang ở bên tôi đây, Scarlett ạ.

Trong cái nhìn của anh cũng ánh lên nét vui vẻ ở cha, trong giọng nói của anh cũng hao giọng ông cụ. Giá như anh đừng có đội cái mũ quả dưa nầy. Ôi. Ai đời lại đội lên đầu một quả dưa nhỉ? Đột nhiên, Scarlett giật nảy mình, hoảng hốt.

- Chúng ta sẽ tới gần nhà ông ngoại cô, Jamie nói.

Chúa ơi! Nếu như gặp các dì, nàng sẽ phải giới thiệu anh với các bà. Các bà lúc nào cũng nghĩ mẹ nàng đã kết hôn không xứng khi lấy Gerald. Dáng dấp Jamie sẽ cung cấp cho họ bằng chứng không phủ nhận nổi! Anh còn nói gì nữa với nàng đây!

- Khi ngang qua đó, cô hãy cho cô hầu về nhà. Ở nhà chúng tôi không có chỗ cho cô ta, bởi không có kẻ hầu người hạ gì cả.

Lạy Chúa, không hề có kẻ hầu, người hạ ư? Hết thảy mọi người đều có đấy thôi! Trời đất ơi, họ sống ở đâu vậy! Trong nhà ổ chuột ư? Scarlett nghiến răng: nào cứ phản ứng đi, Jamie là anh họ mi, cha anh ta lại là anh của bố mi! Ta đến thăm bác James, bác là anh ruột cha ta. Ta sẽ không lăng nhục tiếng tăm của cha khi ta từ chối không uống trà với họ, dù sàn nhà của họ lúc nhúc chuột bọ đi nữa!

- Em về nhà đi, Pansy Scarlett nói. Em báo cho nhà biết cô cũng sắp về. Anh sẽ đưa tôi về chứ, Jamie!

Scarlett thà đương đầu với cả một đàn chuột còn hơn bị mất danh giá khi đi đủng đỉnh trên các phố mà không có ai đi hộ vệ. Không một phu nhân đứng đắn nào lại dám đánh liều như thế!

Scarlett nhẹ hẳn người khi cả hai đi qua phía sau ngôi nhà ông ngoại chứ không đi qua quảng trường nhiều cây mà các dì của nàng thường thích lđi dạo cho khỏe! Pansy đẩy cánh cổng sắt khu vườn và ngáp khoan khoái khi nghĩ đến việc lại được nghỉ trưa.

Scarlett cố kiềm giữ nỗi lo âu của mình, bởi nàng đã nghe Jérome phàn nàn công khai trước mặt các dì về sự xuống cấp ngày một tăng của khu vực chung quanh.

Cách đấy vài căn phố về phía cảng, những toà nhà đồ sộ xinh đẹp đã biến thành những cư xá thuỷ thủ nổi tiếng là xấu xí hay thành nhà ở của đám người nhập cư đang tràn đến đây từng đợt đông đảo. Cũng đua đòi như phần đông các bếp trưởng, lão da đen đã cho biết rõ đại bộ phận những người nầy là dân Ireland vô học và bẩn thỉu.

Bởi vậy, Scarlett thấy yên tâm khi Jamie đưa nàng đi theo hướng ngược lại. Đi một đỗi ngắn, anh đã rẽ vào một đại lộ rộng sạch sẽ và dừng lại trước một ngôi nhà gạch có bề ngoài sang trọng.

- Chúng ta đã đến nơi, anh loan báo.

- Tôi thật hài lòng. Nàng nói thật bụng.

Đó gần như là lời sau cùng mà từ lâu nay Scarlett mới thốt lên được.

Thay vì bước lên bậc thềm dẫn đến cửa chính như nàng chờ đợi, Jamie lại mở một cánh cửa nhỏ ngang với mặt đường và dẫn nàng vào nhà bếp. Vừa bước qua ngưỡng cửa, Scarlett đã bị bao quanh bởi đám đông, già trẻ, lớn bé có đủ, tóc đều đỏ hoe, đang thi nhau hò reo mãi cho đến lúc Jamie có thể cất tiếng nói được trong sự huyên náo:

- Đây là Scarlett, con gái chú Gerald O Hara, đến từ mãi tận Atlanta để thăm bác James!

Có bao nhiêu người nhỉ! Scarlett hoảng hốt tự hỏi, khi nhìn thấy họ đổ xô đến nàng. Một bé trai và một bé gái đeo lấy chân Jamie và cười hét ầm ĩ khiến không sao nghe được anh nói gì. Một phụ nữ cao lớn và mạnh khỏe, tóc còn đỏ hoe hơn cả mọi người ở đây, chìa bàn tay hộ pháp cho Scarlett:

- Hân hạnh được cô đến chơi, chị ta nói một cách điềm tĩnh. Tôi là Maureen, vợ của Jamie. Cô đừng để tâm đến lũ lâu la ấy làm gì, xin mời đến đây uống trà.

Chị nắm lấy tay Scarlett, đẩy kẻ nầy gạt người khác mở lối cho nàng bước đi.

- Yên nào, bọn nhóc buồn cười nầy, ít nhất cũng để cho bố thở một chút chứ! Đi rửa mặt đi, rồi đến chào cô Scarlett, từng đứa một!

Vừa nói, chị vừa cất cái áo choàng lông thú trên vai Scarlett.

- Mary Kate! Con hãy đem treo vào chỗ chắc chắn kẻo em bé lại ngỡ là một con mèo lông êm quá, và em nó lại muốn kéo cái đuôi.

Cô gái lớn nhất trong đám, cúi chào và vừa cầm lấy cái áo lông thú vừa giương to đôi mắt xanh nhìn Scarlett vẻ thán phục, Scarlett mỉm cười với cô gái và cả với chị Maureen, mặc dầu chị đang đẩy nàng đến một cái ghế bành và ấn nàng ngồi xuống y như nàng là một trong những đứa con của chị.

Trong nháy mắt, Scarlett đã ngồi xuống, tay cầm cái tách khổng lồ nàng chưa hề nhìn thấy trong đời, còn tay kia nắm chặt một bé gái xinh đẹp đang thì thầm với mẹ: "Trông như một công chúa" rồi cô bé tự giới thiệu: Cháu tên là Helen!

- Em phải sờ đến cái áo lông thú nầy mới được Helen ạ - Mary Kate tuyên bố với cô em gái vẻ quan trọng.

- Helen có phải là khách không, mà con phải thưa gửi với nó trước! Thật xấu hổ cho một người mẹ có những đứa con thiếu giáo dục đến thế! - Maureen nói xen vào mà không sao giấu nổi cơn buồn cười.

Mary Kate cúi chào, mặt ửng đỏ.

- Cháu xin lỗi, cô Scarlett ạ, cháu quên mất khi mải ngắm vẻ thanh lịch của cô. Cháu tên là Mary Kate và cháu rất tự hào là cháu gái một phu nhân xinh đẹp như cô.

Scarlett định chữa lại là cháu không cần xin lỗi, nhưng không kịp nữa. Jamie chỉ còn mặc mỗi chiếc áo sơ mi, áo gilê đã cởi nút, đang bước lại gần, tay nắm một đứa bé tóc đỏ hoe, má phính, đang giãy giụa như choi choi và reo cười vui vẻ.

- Đây là Sean, thằng út, Jamie thông báo. Là dân Mỹ chính cống, lẽ ra phải gọi nó là Jhon, bởi vì nó sinh ra ở Savannah, nhưng hết thảy chúng tôi lại cứ vẫn gọi nó là Jacky. Chào cô của con đi, Jacky, nếu như con còn mở miệng được!

- Chào cô! - Cậu bé kêu lên rồi cứ thế hét thật to cho đến khi cha cậu ấn đầu cậu xuống.

- Kìa, chuyện gì mà ồn ào dữ vậy! Một giọng nói yếu ớt nhưng đầy uy quyền bỗng vang lên.

Ngoại trừ tiếng cười của Jacky, như có phép mầu, tất cả im bặt. Một ông già to lớn và oai vệ xuất hiện ở đầu bên kia nhà bếp, theo sau là một thiếu nữ xinh xinh, tóc xoăn màu nâu, vẻ mặt rụt rè, sợ sệt. Scarlett nhận ra ngay ông bác của mình.

- Jacky đã làm bác James mất cả ngủ trưa. Cô thiếu nữ rụt rè nói. Không biết nó đau ốm gì mà hét to đến thế và làm bác James phải về nhà quá sớm

- Nào có chuyện gì đâu, Maureen nói. Bác có người đến thăm đấy, bác James! - Chị cao giọng nói tiếp. Cô Scarlett từ xa đến thăm bác, Jamie đã giao cửa hàng cho Daniel để dẫn cô ấy về nhà, gặp bác. Trà đã dọn sẵn, mời bác đến gần bếp lửa.

Scarlett đứng dậy mỉm cười.

- Chào bác James. Bác có nhận ra cháu không?

- Tất nhiên là nhận ra chứ! Lần cuối cùng bác gặp cháu, lúc ấy cháu đang để tang chồng. Cháu đã kiếm được ai khác chưa?

- Rồi, bác ạ, nàng đáp.

Scarlett vội lục tìm trong trí nhớ của mình: James O Hara nói đúng. Nàng đã đến Savannah sau khi sinh Wade, khi đó nàng đang để tang Charles Hamilton. Nếu như ta nói ta đã có thêm hai đời chồng kể từ ngày ấy thì ông bác tò mò nầy sẽ nghĩ gì nhỉ!

- Vậy là tốt đấy, cháu ạ, ông bác tuyên bố. Ở nhà nầy, có quá nhiều phụ nữ không chồng.

Cô gái rụt rè bỏ chạy khỏi nhà bếp.

- Bác không nên hành hạ nó giống như bác đã làm, bác James ại! - Jamie nghiêm giọng nói.

Ông già bước đến gần bếp lửa và xoa tay trên ngọn lửa.

- Nó không thể cứ than vãn suốt ngày. Dòng họ O Hara không phải là những kẻ rên rỉ mãi về những bất hạnh của mình. Maureen, cháu đem trà đến giùm bác, trong lúc bác nói chuyện với con gái Gerald, ông đến ngồi cạnh Scarlett và nói tiếp. Còn cháu, hãy cho bác biết, cháu có chôn cất bố cháu tử tế không đấy! Chú Andrew đã có được một đám ma linh đình mà từ nhiều năm nay người ta chưa hề được chứng kiến ở thành phố nầy.

Scarlett nhớ lại số người thân ít ỏi đã tụ họp ở Tara quanh mộ Gerald. Có quá nhiều người, lẽ ra có mặt ở đấy, thì đã chết quá sớm… Nàng nhìn thẳng vào mắt ông bác và quyết định phải gây cho ông xúc động.

- Một cỗ xe tang lắp kiếng do bốn con ngựa ô có bờm đen trên đầu kéo, hoa phủ đầy quan tài và một đoàn đưa tang đến hai trăm người. Ông an giấc nghìn thu không phải trong một mộ huyệt mà trong một lăng mộ bằng cẩm thạch, bên trên có tượng thiên thần cao hơn hai mét. Đấy! Bác thấy hài lòng chưa! Nàng nén lại không nói thêm. Giờ thì hãy để cho linh hồn cha được yên nghỉ.

James xoa xoa tay thật mạnh.

- Xin Chúa đón lấy linh hồn chú ấy! Ông bác vui vẻ nói. Gerald là người có địa vị cao nhất trong đám chúng tôi, bác vẫn luôn nghĩ như thế, phải không Jamie! Dầu chú ấy thể chất yếu đuối nhất, chú ấy cũng không hề bỏ qua một thách thức nào mà không đương đầu. Chú ấy đúng là một người đàn ông, một người đàn ông thực sự, chú Gerald của anh. Cháu ít nhất cũng đã biết ông ấy đã dành được cái đồn điền như thế nào chứ! Bằng cách chơi bài poker với tiền của bác đấy. Và cháu nghĩ là cha cháu đã đề nghị chia cho bác một đồng xu trong số lãi ấy ư?

Già James phá lên cười, một cái cười dòn thẳng thắn, một cái cười trẻ trung.

- Bác hãy kể ông ấy đã rời Ireland bằng cách nào đi, bác James, Maureen nói và rót đầy tách cho ông. Scarlett chắc chưa biết chuyện ấy đâu.

- Ồ, không! Đừng trở lại chuyện buồn thảm ấy làm gì.

Scarlett thầm nghĩ, mệt nhoài và vặn vẹo người trên ghế.

- Cháu đã nghe chuyện ấy hàng trăm lần rồi, Scarlett kêu lên.

Gerald O Hara không thích gì hơn là khoe khoang việc ông đã trốn khỏi Ireland bởi cái đầu của ông đã được treo giá vì chỉ với một cú đấm, ông đã giết chết tươi tên quản lý của một chủ đất người Anh. Nếu như cả quận Clayton thuộc lòng chuyện ấy, thì cũng không một ai chịu tin. Ai cũng biết Gerald chỉ có khả năng chọc cho người ta nổi giận đùng đùng lên thôi, nhưng ông thật sự lại quá hiền lành để có thể làm hại đến một con ruồi.

- Cháu vẫn nghe nói về chú Gerald như một anh hùng, Maureen mỉm cười, nói. Một phụ nữ có thể tự hào có người cha như ông ấy.

Scarlett cảm thấy cay cay trong mắt.

- Đúng là như vậy, James thêm vào. À, còn ổ bánh sinh nhật nầy, khi nào thì mới tính, Maureen! Và Patricia, nó trốn đâu rồi!

Scarlett nhìn những mái tóc bù xù màu đỏ tía đang vây quanh nàng mà không sao nhớ được tên Patricia thuộc về cô gái nào. Có lẽ là cô gái tóc nâu đã bỏ chạy ra ngoài!

- Nó đang lo chăm chút, bác James ạ, Maureen đáp. Bác biết đấy nó đỏm dáng lắm. Chúng ta sẽ qua bên cạnh khi Stephen báo cho chúng ta biết con bé đã sẵn sàng.

Patricia là ai! Stephen là ai! Ở bên cạnh là chỗ nào!

- Ôi bao nhiêu là điều bí ẩn! Maureen như dự đoán được những thắc mắc của Scarlett.

- Jamie chưa hề nói gì với cô sao! Dòng họ ta có ba ngôi nhà chung liền với ngôi nhà nầy. Cô còn lâu mới gặp được hết mọi người trong gia đình O Hara, Scarlett.

Chúng đông quá, mình không làm sao nhận biết hết được, Scarlett thầm nghĩ, chán nản. Giá như đừng đổi chỗ luôn nhỉ!

Thật cũng bằng như muốn bắt cơn sóng lừng của đại dương ngưng lại! Pitricia tiếp mọi người tại nhà mình, trong một phòng khách đôi với những cánh cửa lớn, mở toang. Những đứa trẻ - ít nhất cũng đến một tá - đang chơi trò ú tim sau những bàn ghế và những tấm rèm, và chạy hết phòng nầy đến phòng khác. Đôi khi, một đứa lớn lại giữ một đứa nào nghịch ngợm quá mức hoặc đỡ một đứa khác bị ngã đau cần phải dỗ dành. Hình như chẳng có gì quan trọng việc đứa bị phạt hay đứa bị ngã là con ai. Những đứa lớn đều cư xử như ruột thịt của những đứa nầy cũng như của những đứa khác.

Scarlett chỉ có mỗi một điểm làm mốc là mái tóc hoe đỏ của Maureen. Những đứa con của chị - những đứa ở bên cạnh, cộng với Patricia đang tiếp khách Daniel mà nàng đã gặp ngoài cửa hàng và một cậu bé trai nữa mà nàng đã quên mất tên - nàng đều nhận ra được. Những đứa khác dưới mắt nàng tạo thành một nhóm không sao phân biệt nổi.

Scarlett cũng không sao phân biệt được cha mẹ chúng. Nàng biết một người trong số họ là Gerald, nhưng là ai! Họ tất cả đều giống nhau, cao lớn, mái tóc nâu xoắn, đôi mắt xanh và những nụ cười rạng rỡ.

- Khó mà lần ra thật, phải không! Maureen thì thào bên tai nàng. Hãy yên tâm, cô Scarlett ạ, rồi cô sẽ nhanh chóng nhận ra chúng thôi.

Scarlett lịch sự thừa nhận bằng cách mỉm cười và gật đầu, nhưng nàng không hề có ý định mất thời giờ vào việc tìm hiểu điều bí ấn ấy. Ngay khi có thể cáo lui mà không khiếm lễ nàng sẽ yêu cầu Jamie đưa nàng trở về nhà. Ở đây quá ồn ào, quá nhiều tiếng la hét, quá đông trẻ con. Ngôi nhà màu hồng trên quảng trường, đối với nàng lại có tác dụng như một chốn nương náu bình yên. Ở đó, ít ra nàng còn có các dì để chuyện trò. Còn ở đây, nàng không sao nói được một lời. Họ dành hết thời gian để đuổi theo các đứa trẻ, để ôm hôn Patricia và chúc mừng sinh nhật nó - tệ hơn cả là thăm hỏi khi nào thì lại sinh nữa. Làm sao người ta lại có thể nói những chuyện như vậy nhỉ! Thế không ai biết người có giáo dục thì không nên để ý nhận xét phụ nữ nầy phụ nữ kia có thai hay sao! Ở đây nàng cảm thấy như một người xa lạ, một hạng người không đáng kể. Cũng giống như ở Charleston. Ngược lại, biết mình đang ở ngay giữa dòng họ mình chẳng giải quyết được gì. Lại càng tệ hại hơn…

- Sắp đến lúc cắt bánh rồi, Maureen vừa nói vừa cầm lấy cánh tay nàng. Sau đó, chúng ta sẽ chơi nhạc một chút.

Scarlett nghiến răng. Nàng đã chịu đựng một buổi hoà nhạc ở Savannah, vậy là quá đủ rồi. Họ không thể nghĩ ra chuyện gì khác hơn! Song nàng vẫn bước theo Maureen đến chiếc trường kỷ bọc nhung đỏ và ngồi thẳng người trên mép ghế.

Có tiếng dao nghiến trên thuỷ tinh. Cử toạ tương đối giữ im lặng.

- Xin cảm ơn tất cả, chừng nào tất cả còn im lặng, - Jamie vừa nói vừa dứ dứ con dao vẻ đe doạ để chấm dứt những tiếng củời giỡn vừa lại nổ ra sau câu nói của anh. - Chúng ta cùng nhau ăn mừng sinh nhật của Patricia mặc dù tuần tới mới đến ngày. Nhưng tốt nhất là chén đẫy hôm nay, ngày Thứ Ba béo hơn là đến giữa mùa Chay…

Tiếng cười vui lại nhao nhao lên. Jamie chờ cho im lặng trở lại, mới nói tiếp:

- Chúng ta còn một lý do khác để vui mừng! Một người cô họ đã bặt tin nay vừa tìm lại được. Nhân danh dòng họ O Hara, tôi xin nâng cốc chúc mừng cô Scarlett, người mà chúng ta hân hạnh đón nhận vào trái tim và ngôi nhà của chúng ta!

Jamie uống một hơi cạn ly.

- Và bây giờ, anh vung tay nói tiếp, vào tiệc! Nổi nhạc lên!

Tiếng la hét, tiếng cười lại oà vỡ, những tiếng "Suỵt" dội lại. Patricia đến ngồi cạnh Scarlett. Cây violon dạo đoạn đầu bài "sinh nhật vui". Helen, cô gái xinh đẹp nhất trong các cô gái của Jamie, bước vào, bưng một đĩa bánh paté nhân thịt đến trình với Patricia và Scarlett trước khi đem đặt trên cái bàn tròn lớn giữa phòng. Kế đến là Mary Kate, rồi cả cô tóc nâu đã đi theo bác James, và cô gái trẻ nhất trong các con dâu lần lượt đến trình các món ăn cho những nữ hoàng của ngày lễ là Patricia và Scarlett, trước khi đặt chúng lên bàn.

Scarlett nhìn thấy diễu qua trước mặt nàng nào thịt bò rô-ti, dăm bông, nào gà mái tây. Helen lại xuất hiện với một đĩa khoai tây, còn các cô gái khác mang theo món cà rốt có rưới bơ, hành củ và khoai lang nghiền. Vũ điệu vòng tròn cứ tiếp diễn gần như bất tận, mãi cho đến lúc trên bàn đầy ắp đủ thứ món ăn và gia vị. Người chơi đàn violon - Scarlett nhận ra là Damel, nàng đã gặp ở cửa hàng - cử một hợp âm rải đón chào Maureen xuất hiện, tay khệ nệ một cái bánh khổng lồ trên có trang trí những bông hồng bằng đường, làm không khí chung thêm huyên náo. Jamie đi bọc hậu mỗi tay cầm ba chai rượu Whisky. Cây violon bắt vào một điệu dồn dập, vui tươi, mọi người cười vang và cùng vỗ tay đánh nhịp, kể cả Scarlett mà cuộc rước thức ăn vừa qua là một cảnh tượng đầy quyến rũ.

- Brian! Jamie gọi. Billy và con: đưa các nữ hoàng lên ngồi, gần lò sưởi.

Trước khi Scarlett kịp hiểu điều gì xảy ra cho mình thì nàng đã cảm thấy bị nhấc bổng lên cao cùng với chiếc trường kỷ và còn kịp ôm chầm lấy Patricia trong lúc chiếc ghế của họ được khênh đi dập dềnh qua căn phòng và hạ xuống bên lò sưởi.

- Đến lượt bác James! Jamie ra lệnh.

Ông già cũng được khênh như vậy đến bên lò sưởi, miệng cười vang.

Cô gái trẻ đi theo ông - Scarlett lại quên mất tên - bèn xua đám trẻ qua phòng khác. Ở đó, Mary Kate đã trải xuống đất cho chúng một tấm khăn bàn. Đám trẻ vừa đi khỏi, căn phòng trở lại im lặng. Rồi khi mọi người đã ngồi vào bàn để ăn và chuyện trò, Scarlett mới thử nhận diện từng người.

Hai con trai của Jamie giống nhau đến mức nàng không sao tin được Daniel, tuổi, lại chỉ lớn hơn Brian có ba tuổi. Khi nàng mỉm cười đưa ra lời nhận xét nầy thì Brian đỏ mặt tía tai. Thế là anh chàng rút về phía mình những lời chế giễu của một chàng trai khác, và anh chàng nầy cũng chỉ dừng lại khi một cô gái có đôi má hồng ngồi kế bên nhắc anh ta:

- Đủ rồi, Gerald.

Vậy ra đây là Gerald. Cha chắc phải hài lòng khi biết được chàng thanh niên to lớn điển trai nầy đã hân hạnh được mang tên ông. Cô gái ngồi cạnh anh là Polly; Gerald và cô xem chừng rất yêu nhau, mà có lẽ họ đã phải đính hôn hoặc vừa cưới nhau xong. Còn Patricia lại đang xỏ mũi một chàng trai khác mà Jamie gọi là Billy, xem chừng là cả hai cũng đã cưới nhau rồi.

Dầu vậy, Scarlett cũng không có thời gian để biết tên hết những người khác. Họ cứ muốn chuyện trò với nàng cùng lúc, những gì nàng nói đều được họ tấm tắc khen ngợi và hỏi thêm đủ điều. Bởi thế, nàng nói với Damel và Jamie về cửa hàng của nàng với Polly và Patricia về cô thợ may của nàng, và với bác James về những tên lính Yankee đốt cháy Tara. Nàng nhắc lại công việc làm ăn của mình, kể cho họ nghe cách thức xưởng cưa ban đầu của nàng được nhân lên thành hai xưởng cưa, rồi thành những công trường và thành cả một ngôi làng gồm những ngôi nhà mới ở ngoại ô Atlanta. Ai nấy đều tấm tắc. Cuối cùng thì Scarlett cũng gặp được những con người mà nói chuyện tiền bạc với họ không hề là một trọng tội! Hết thảy họ cùng một bản lĩnh, sẵn sàng làm lụng cực nhọc để kiếm tiền và tận hưởng hoa trái từ những cố gắng của mình, và họ nhiệt tình chúc mừng nàng đã làm được như thế. Scarlett không hiểu nổi vì sao nàng lại muốn rời cuộc họp mặt tuyệt vời của những con người vui vẻ và nhiệt tình nầy để tìm lại sự im lặng não nề trong ngôi nhà của ông ngoại.

- Nầy Daniel, khi nào con ăn xong phần bánh của em con, con chịu khó chơi một bản nhạc được không? - Maureen hỏi, trong lúc Jamie mở chai rượu Whisky.

Trừ bác James, còn mọi người đều đứng dậy và rộn ràng trong một điệu múa rất tề chỉnh. Daniel dạo ngay một khúc nhạc lôi cuốn chẳng thèm để tâm đến những lời chê trách tới tấp như mưa. Phụ nữ dọn bàn, đàn ông dẹp bàn ghế vào sát tường chỉ để cho Scarlett và ông bác ngồi yên chỗ. Jamie mời ông già James nếm một ly rượu Whisky và chờ sự phán xét của ông.

- Cũng đáng hài lòng đấy, ông bác buông lời.

- Phải vậy chứ, Jamie mỉm cười, nói, không gì hơn được nữa đâu!

Scarlett chỉ hoài công thu hút sự chú ý của Jamie. Nàng phải đi ngay thôi. Nàng nhìn thấy mọi người kéo đến bên cạnh ghế của nàng và tạo thành một vòng tròn quanh lò sưởi. Trẻ nhỏ ngồi bệt xuống đất, dưới chân người lớn. Một khi cuộc hoà nhạc bắt đầu, nàng sẽ không sao bỏ đi được mà lại không tỏ ra là quá ư vô lễ.

Cuối cùng rồi Jamie cũng bước đến gần, ngang qua đầu một đứa trẻ.

- Còn đây là dành cho cô, cô em họ ạ! Anh nói và chìa cho Scarlett một ly đầy đến phân nửa rượu Whisky.

Scarlett mỉm cười.

- Tôi phải về thôi, Jamie ạ. Tôi đã được dự một buổi tối tuyệt vời nhưng giờ thì đã muộn rồi và…

- Cô không thể bỏ chúng tôi được Scarlett ạ, cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi mà. Daniel, anh quay về phía cậu con trai và nói thêm, con đã đuổi khéo cô của con bằng những âm thanh cò cưa của con đấy! Chơi bản nhạc gì hay hay chứ đừng chơi thứ mèo gừ gừ đánh nhau ấy!

Scarlett muốn đáp lại nhưng lời nàng nói đã chìm ngay trong tiếng kêu la vang lên cả bốn phía: "Đúng rồi, chơi cho hay lên kìa, Daniel. "Một bản Ballade đi" "Điệu Gic đi, anh ơi"!

- Tôi không nghe gì hết! - Jamie vừa hét lên, vừa cười ngất với Scarlett trong tiếng huyên náo. Khi ai nói với tôi rằng, họ bỏ về thì tai tôi lại như điếc đặc!

Scarlett đã dợm người đứng dậy chực đi, nhưng chưa kịp thì Daniel đã dạo bài Peg bỏ đi bằng xe ngựa, bài hát yêu thích nhất của cha nàng mà nàng tưởng đã trông thấy lại dáng hình trên những nét hao hao ở gương mặt rạng rỡ của Jamie. Nếu cha nàng ở đây lúc nầy, cha sẽ vui sướng biết chừng nào… Đôi mắt gần như nhoà lệ, Scarlett ngồi xuống, và cố mỉm cười với Jamie.

Điệu nhạc quá lôi cuốn và không khí vui nhộn không cho nỗi buồn của nàng có thể kéo dài. Mọi người đều hát và vỗ tay theo nhịp. Scarlett chợt nhận ra là nàng đang nhịp chân.

- Billy, cùng chơi với anh đi! - Daniel hát theo nhịp.

Billy lấy trong hộp ra một cây đàn accordéon mà những ống hơi giãn ra thành những tiếng rên rỉ nghe chói tai.

- Đồng ý, chơi nhạc thứ thiệt đi!

Anh ta bước đến gần lò sưởi. Scarlett nhìn thấy anh ta lấy tay cầm lên những ống dài, và vung lên quanh anh ta.

- Stelthen, cầm lấy! Brian nữa, cũng cầm lấy đi! Còn đây là của mẹ, nhạc mẫu yêu quí của con, anh vừa nói, vừa buông một vật gì đó trên gối Maureen.

- Các xương ngón! Thím Maureen sẽ chơi trò các xương ngón, một cậu bé trai vừa kêu, vừa vỗ tay dồn dập.

Scarlett không còn muốn bỏ đi nữa! Lễ hội nầy chẳng có gì giống với không khí trịnh trọng trong buổi hoà nhạc của hai chị em Telfair. Ở đây, mọi thứ đều vui vẻ tự nhiên và nhiệt tình. Sự lộn xộn lại diễn ra trong các phòng khách vài giây trước đó đã được sắp xếp thật ngăn nắp. Lúc nầy đây, mỗi người di chuyển ghế tuỳ thích. Maureen giơ cao một tay và tạo ra những tiếng lốp bốp. Scarlett thấy "những cái xương ngón" thực ra chỉ là những miếng gỗ bào nhẵn.

Jamie vẫn tiếp tục phục vụ rượu Whisky. Ôi, kỳ quá! Scarlett sửng sốt nhủ thầm. Đám phụ nữ cứ uống mà chẳng cần giấu giếm và hổ thẹn gì cả. Họ cũng cười đùa y như đám đàn ông! Ta, ta cũng uống vì giòng họ O Hara… Nàng đang định ra dấu cho Jamie thì nàng chợt nhớ là phải trở về nhà ông ngoại và không được để hơi thở có mùi rượu. Mặc kệ, ta chẳng cần, dù có uống, ta vẫn cảm thấy tỉnh táo như thường.Daniel vung cần đàn và thông báo tên bài hát mới: Cô gái đứng sau quầy rượu, làm mọi người cười vang; cả Scarlett nữa dù không hiểu tại sao. Một lát sau, những người tham dự cũng quay cuồng theo tiết tấu dồn dập của điệu gic Ireland. Những âm thanh thánh thót của những ống sáo của Stephen và bà Brian đối âm với cây đàn accordéon của Billy. Jamie nhịp chân, những người khác cũng vỗ tay đánh nhịp, lối ngắt âm đầy ám ảnh của "các xương ngón" của Maureen nâng giữ và điều khiển nhịp. Khoảng năm, sáu đứa trẻ nhảy cẫng và quay tròn, hai bàn tay Scarlett nóng ran vì vỗ tay liên tục, hai chân nàng cũng nhịp nhịp như muốn kéo nàng vào nhảy cùng lũ trẻ. Khi điệu gic kết thúc, Scarlett thả người tựa trên lưng ghế, mệt nhoài nhưng thú vị.

- Matt, hãy chỉ cho đám nhỏ cách nhảy đi! Maureen vừa nói vừa khua vang các xương ngón.

Scarlett nhìn thấy người bên cạnh đứng lên.

- Nào, xin đừng nhanh thế - Billy năn nỉ - Những ngón tay tội nghiệp của tôi cũng cần nghỉ ngơi chứ. Katie, hát cho chúng tôi nghe bài gì đi, anh nói thêm và thử dạo một khúc nhạc trên bàn phím.

Một cô gái tóc nâu đứng dậy, đưa ly lại cho Jamie và cất tiếng ngâm nga một bài buồn bã bằng giọng nữ cao, trong, rất bất ngờ. Đoản khúc chưa chấm dứt thì Bill, Daniel, Brian và Stephen đã vừa phụ hoạ theo, vừa tuôn ra những nét hoa mỹ.

Anh sinh ra và lớn lên ở Ireland.

Trong ngôi nhà quen gọi là Castlemaine…

Mọi người đồng thanh lập lại. Scarlett không thuộc lời nhưng nàng lắng nghe say sưa điệu ballade buồn buồn ấy. Khi âm thanh cuối cùng vừa dứt, không phải chỉ riêng nàng rơm rớm nước mắt. Jamie lại xướng lên một bài hát vui, rồi thêm một bài nữa làm Scarlett đỏ mặt cười vang vì lời bài hát có hai nghĩa.

- Giờ đến lượt tôi, Gerald nói. Tôi sẽ hát "khúc nhạc Londonderry" tặng Polly yêu dấu và dịu dàng của tôi.

- Ồ Gerald!… Polly vừa nói vùa giấu khuôn mặt đỏ ửng trong lòng bàn tay.

Brian bấm những nốt nhạc, đầu tiên của giai điệu, thì Gerald cất tiếng hát. Scarlett từng nghe danh những người Ireland hát giọng nam cao, nhưng lần đầu tiên nàng mới được nghe một người như thế hát, và nàng như nín thở. Chất giọng thiên thần nầy phát ra từ chàng trai mang tên cha nàng. Tình yêu trong sáng của anh ta, phản ánh trên khuôn mặt thơ ngây, thể hiện qua những âm thanh trong như pha lê đang dâng lên trong cổ. Xúc động đến muốn khóc, Scarlett thật ra cũng chỉ mong muốn một tình yêu đơn sơ và chân thành. Rhett! Trái tim nàng thốt lên, trong tâm trí nàng lại không chịu nghĩ đến sự giản dị và sự chân thành nơi một con người có bản chất tăm tối và phức tạp như chàng.

Bài hát vừa dứt, Polly nhào đến bá lấy cổ Gerald và vùi đầu vào ngực anh ta. Maureen lại khua vang các xương ngón.

- Còn bây giờ thì chơi điệu gic chứ! - Chị nói giọng chắc nịch - chân tôi ngứa lắm rồi đấy!

Daniel lại bắt đầu.

Scarlett đã nhảy đến hàng trăm lần điệu gic theo kiểu ở Virginic, nhưng nàng chưa hề nhìn thấy điều gì đang diễn ra trước mắt nàng. Như một người lính đi diễu binh, Matt O Hara bước vào vòng tròn, hai vai thẳng, tay xuôi theo thân mình. Rồi đột nhiên, đôi chân anh cử động thật nhanh như chực bay lên. Sàn nhà rền vang như mặt trống dưới những cú gót chân, anh ta tới, lui, rồi sang bên, nhanh nhẹn khó tưởng tượng nổi, tạo thành những bước những hình phức tạp đến nỗi Scarlett cứ há hốc mồm thán phục. Nàng không nghi ngờ gì đó là một vũ công giỏi nhất thế giới, khi Katie kéo váy lên đến bắp chân và thực hiện đối lại chàng nhiều kiểu hình không kém ngoạn mục. Mary Kate cũng tiếp theo như nhận lời thách thức, rồi cha cô, rồi Helen, rồi một cậu bé khoảng tám tuổi, cũng hoà nhảy theo. Họ giống như những nhà ảo thuật: Scarlett thầm nghĩ. Và âm nhạc cũng giống như trò ảo thuật: Vẫn ngồi yên một chỗ, nàng cảm thấy đôi chân mình nhịp nhịp theo điệu nhạc như thể muốn bắt chước những đôi chân kia: Mình phải học nhảy giống như họ mới được. Có cảm giác như cứ xoay tròn mà bay lên đến tận trời cao.

Cảnh ồn ào làm đứa bé nằm ngủ dưới tràng kỷ thức dậy và cất tiếng khóc. Những đứa bé khác cũng khóc theo và chẳng mấy chốc, các tiếng khóc nhè trở thành một hợp xướng khiến nhạc và điệu nhảy phải ngừng lại.

- Mang gối ôm và chăn đắp qua phòng khách kia, - Maureen thản nhiên nói.- Đóng kín cửa và chúng sẽ ngủ lại thôi!

- Jamie, em chết khát mất!

- Mary Kate, hãy đưa cái ly của mẹ cho bố con.

Patricia giao cho Billy đứa con trai ba tuổi của họ và bế đứa gái đang ngủ lên tay.

- Kéo các tấm rèm cho kín, Helen, cô nói thêm. Đêm nay trăng rằm.

Cái nhìn qua cửa sổ đột ngột đưa Scarlett trở về thực tại Đêm đã xuống. Định đến uống một ly trà thôi, thế mà nàng đã ở lại hàng giờ liền mà không hề biết.

- Em phải về thôi, chị Maureen, nàng kêu lên. Đã trễ bữa ăn tối. Ông ngoại em chắc sẽ giận lắm.

- Cứ để cho ông ta càu nhàu, ông bố khỉ! Cô cứ ở lại đi, cuộc vui mới chỉ bắt đầu mà!

- Em muốn lắm, em chưa từng tham dự một buổi lễ hội nào vui đến thế bao giờ! Nhưng em đã hứa là phải về…

- Vậy thì phải giữ hứa thôi. Cô có trở lại thăm chúng tôi không?

- Rất vui được như thế. Chị mời em chứ!

Maureen bật cười.

- Không, nhưng, cô hiểu chứ! Chị nói trống không chẳng cần mời mọc gì hết. Chúng ta như một nhà, cô là thành viên, cô cứ đến khi nào cô muốn. Cửa nhà bếp của chị không hề khoá và trong lò sưởi lúc nào cũng có lửa.

- Anh Jamie! Cô Scarlett phải về đó. Anh đi mặc áo và đưa cô ấy về.

Họ chưa rẽ qua góc đường thì Scarlett lại đã nghe tiếng nhạc lại nổi lên. Tường gạch và cửa sổ đóng kín đã cản hết âm thanh, nhưng nàng cũng nhận ra không chút do dự một trong những bài hát ưa thích của nàng, đang được cả nhà O Hara đồng ca. Với lại chỉ cần nghe một lần, là ta đã thuộc hết các lời. Thật đáng tiếc, phải về sớm thế nầy…

Vừa đi, nàng vừa tự nhiên bước theo điệu gic. Jamie cười vang cũng bắt bước theo.

- Lần tới, anh sẽ dạy cô điệu gic chính gốc của Ireland theo đứng những quy tắc nghệ thuật, anh hứa.

Chú thích:

() Trại chủ quí tộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio