h sáng
Biệt thực cá nhân của Sakura Sammon.
Thư phòng, không khí yên tĩnh đến khó thở. Sakura chống cằm, lặng lẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, đối với loại không khí này hoàn toàn miễn dịch. Hydron và Takami đã quá quen thuộc với sự lạnh lùng của Shun và Sakura, thức thời ở bên làm tượng đá. Duy chỉ có Ruka đáng thương đang chuẩn bị đi báo cáo với gia tộc thì nhận được cuộc điện thoại kêu đến đây, giờ lại bị kẹt giữa tảng băng này khiến cậu ngột thở muốn chết.
-Này người!- Ruka ho khan, coi như không thấy áng mắt lạnh lẽo cùng hướng tới. Hừ, cậu cũng không quá rảnh rỗi để ngồi đây cả đêm đâu nhé!- Tại sao chúng ta lại ở đây?
Sakura mở mắt, lạnh lùng đảo qua ai đó đang nhàn nhã uống trà ở đối diện:
-Câu đó để tôi nói mới đúng! Mấy cậu tự ý xuất hiện ở nhà tôi mà.- Chỉnh lại tư thế ngồi, cô bắt chéo chân, hai tay ôm lấy đầu gối- Tiện đây nói luôn, tôi đồng ý lời đề nghị liên minh.
-A ~.- Ruka nhướn mày, Được rồi, coi như lần này tới đây cũng không vô ích.
Đặt tách trà xuống bàn, Shun bình thản nhìn vào mắt Sakura:
-Nếu đã là liên minh thì nên chia sẻ những điều mình biết chứ nhỉ?
Ngay lập tức, căn phòng lại chở về vẻ im lặng, Shun, Ruka, Hydron và Takami đều đem ánh mắt tập trung lên người cô. Sắc mặt Sakura trầm xuống, hừ, quả nhiên là đánh hơi rất nhanh! Y như chó vậy!
Qua hồi lâu, thu lại tính toán trong lòng, Sakura nâng mâu đối diện cùng bọn họ:
-Hy vọng xứng với cái giá tôi bỏ ra!
Shun nhàn nhạt nhìn cô, ngược lại, Ruka chỉ cười cười coi như đáp lại. Hydron và Takami vẫn như cũ, hoàn thành trách nhiệm của nhân vật phụ trong phòng.
Sakura đưa tay lấy chiếc chuông đặt trên bàn. Đó là chiếc chuông bằng bạc thiết kế dựa trên hình dáng hoa linh lan, dùng bàn tay liền có thể bao bọc, những đường vân tinh xảo mềm mại gợi lên vẻ thanh thoát và tao nhã.
Tiếng chuông bạc trong trẻo ngân vang. Chưa đến nửa phút sau, Dạ đã đẩy cửa bước vào, đem khay lót nhung đỏ trên tay đặt xuống bàn.
-Đây là?- Shun hứng thú quan sát viên đá hình giọt nước màu lam đặt giữa lớp nhung.
-Có thể gọi nó là “Giọt lệ ký ức”. Nó là trong những thần thuật của Mira, có thể lưu trữ ký ức. Trong quá trình đưa Mira về đây, Fujisagi bạn tôi đã phát hiện nó nằm trong tay cô ấy.
-Dù có hy sinh vẫn muốn để lại thông tin. Cậu giáo dục thuộc hạ rất tốt đây.- Shun nghiêng đầu nhìn cô, lời nói ra có chút châm chọc nhưng đồng thời có cả tán thưởng.
Lạnh lùng quăng cho cậu ta cái trừng mắt, Sakura phất tay. Dạ đứng phía sau cô lập tức tiến lên, đem viên đá đập nát.
Hào quang chói mắt bao phủ cả căn phòng, không gian xung quanh cũng đồng thời thay đổi. người bọn họ đứng trong toa tàu đang cháy.
-Đây là…- Ruka nhíu mày- Ký ức của toa tàu này sao?
Không có âm thanh đáp lại câu hỏi của cậu. Những người còn lại cẩn thận dò xét xung quanh, dường như đang dự đoán về chuyện gì sắp xảy ra.
Có tiếng bước chân truyền đến. Takami quay đầu, dễ dàng bắt gặp dáng người quen thuộc của Mira.
Mira vội vã chạy tới, căng thẳng và bối rối hiện lên trên khuôn mặt yêu nghiệt. Ngồi xuống cạnh trong số các hành khách, Mira cẩn thận dò xét mạch đập.
-Chết tiệt!- Đấm mạnh xuống sàn, Mira nghiến răng- Sao lại có thể xảy ra việc này chứ?! Mình hoàn toàn không cảm nhận được gì!
Cánh môi anh đào bị nghiến mạnh đến mức bật máu. Mira khó khăn bình ổn tâm tình, vội niệm chú, viên ngọc màu lam hiện lên, lơ lửng giữa không trung, bắt đầu hút lấy thứ ánh sáng cam nhạt kỳ quái tạo ra từ trong không khí. Cô (Mira) cẩn thận đem viên đá giấu trong góc khuất, sau đó mới đứng lên. Thân hình mảnh khảnh lập tức cứng lại.
Lọt vào mắt Mira là tiểu loli mặc tây phục cầu kì, ước chừng khoảng , tuổi, đôi mắt tiểu loli ấy mở to, chăm chú nhìn cô.
Sắc mặt Mira trầm xuống, thần lực tập trung ở trong tay hướng đứa bé đánh tới. Tiếng nổ lớn vang lên, khói bốc nghi ngút che đi thân ảnh đứa bé. Chờ đến lúc khói tan hết, tiểu loli ấy vẫn bình thản đứng đó, ngay cả cọng tóc cũng không thay đổi.
-Chị à…- Tiểu loli nghiêng đầu, tươi cười quỷ dị- Sao chị lại vô cớ tấn công em thế?
Mira khẽ rùng mình, cảm nhận được loại áp lực chưa từng có đè nặng lên vai, giống như người đối diện với cô không phải con người mà là yêu ma mới từ địa ngục xuất hiện. Cảm giác sợ hãi lan đến từng khớp xương, làm dấy lên trong lòng Mira loại cảm giác muốn bỏ trốn. Nhưng không! Những bài huấn luyện đã ăn sâu vào máu cô cùng lòng tự tôn không cho phép Mira làm vậy. Dù cho đôi chân đã run đến mức ngã quỵ, Mira vẫn gắng gượng đứng đó, ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, dùng đau đớn ép buộc bản thân tỉnh táo.
Đứng ở bên, người Sakura cũng khẽ nhíu mày. Dù chỉ là gợi lại kí ức nhưng áp lực từ cô bé kia, bọn họ vẫn cảm nhận được.
Đứa bé mím môi, đôi mắt long lanh chỉ chực ứa lệ:
-Chị, chị thật đáng sợ!- Nói đến đây, cánh môi đứa bé lại cong lên, quỷ dị nhìn Mira- Đối với những người làm em sợ, em thích nhất là khiến họ nổ tung!
Thân hình Mira cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác sau lưng có cỗ sát khí nồng đậm. Mira kinh hãi quay đầu lại, cái gì cũng không thấy, chỉ nghe được tiếng nổ lớn vang vọng, ngay sau đó, cả người Mira ngã quỵ xuống sàn, máu thấm đẫm cả lưng áo.
Nếu lúc này bỏ lớp áo ngoài kia ra, có lẽ sẽ thấy thịt trên lưng Mira đã nát bét.
Đứa bé chầm chậm tiến tới, bàn tay đặt lên đầu Mira, ánh sáng dần hiện ra trong lòng bàn tay nhỏ bé.
-Đủ rồi đấy! Ngươi hành động lộ liễu quá!
Giọng nói vô cảm vang lên, tiểu loli quay đầu, không vui nhìn người phụ nữ mới xuất hiện trong toa.
-Gì chứ? Đằng nào cô ta chả chết!
-Ngươi nghĩ giữa đốn tử thi chết cháy có cái xác bị nổ đầu là bình thường chắc? Mau đi thôi, trước khi có ai đó xuất hiện!- Người phụ nữ mặc bộ kimono, mạng che phủ lên nửa dưới khuôn mặt, đôi tay mềm mại không xương che ô.
Tiểu loli không vui, hình như còn muốn nói cái gì đó, bất quá lúc thấy người phụ nữ kia khẽ nheo mắt, sát khí lan tỏa thì cũng đành cắn cắn cánh môi, uất ức rời đi.
Lúc bóng người biến mất khoi toa tàu như chưa từng hiện diện, thân hình Mira khẽ động đậy. Gắng gượng ngẩng đầu lên, khuôn mặt thường ngày chỉ có tươi cười tà mị kia giờ không che dấu nổi vẻ thảm hại. Máu tiếp tục loang ra, dính chặt lên áo, loại đau đớn khủng khiếp truyền đến từ lưng áo. Mira cắn chặt môi, lưng cô chắc hẳn đã mất cả miếng thịt. Nếu không nhờ những huấn luyện khủng khiếp của Sakura và những gì Mira đã trải qua, có lẽ…
-A, đáng ghét, chỉ còn chút nữa thôi…
Đôi tay run run hướng về viên đá vẫn không ngừng tỏa sáng…
-Sắp được rồi mà. Ký ức đã sắp thu thập đủ…
Đôi mắt màu cam tuyệt vọng cùng bi thương nhìn viên đá. Cuối cùng, khi biết bản thân sắp không cầm cự được nữa, môi anh đào mới run rẩy khẽ gọi:
-Lại đây…
Viên đá tuân theo mệnh lệnh, chậm rãi hướng tới chỗ Mira. Đôi bàn tay run run nắm lấy viên đá, giữ nó thật chặt trong tay. Trong đôi mắt tuyệt vọng le lỏi chút ánh sáng.
-Làm ơn… Ngươi phải an toàn…
Đôi mắt màu cam, đẹp như bầu trời lúc hoàng hôn, nhưng cũng u ám giống như vậy. Cái khoảnh khắc đôi mắt ấy lặng lẽ đóng lại, Takami bỗng cảm giác có gì đó nhói lên.
Mira đã từng nói với cậu, màu tóc và mắt cô ấy đều là màu của ánh tà dương. Mà tà dương, vĩnh viễn không thể sánh bằng bình minh...
Lúc đó cậu không hiểu, còn bây giờ đã hiểu được rồi.
Tà dương là thứ đóng lại ngày dài, lặng lẽ và bi thương, là thời khắc mọi sinh vật rời đi, chỉ còn lại loài săn đêm tàn bạo…
Đó, là màu của bi thương…
Từ trong kẽ ngón tay Mira, ánh sáng màu lam vẫn mơ hồ le lói. Rồi đột ngột, khung cảnh xung quanh như bức tranh màu bị nước mưa thấm ướt, khung cảnh tan ra và dần chảy về hướng, để lại màu trắng xóa lạnh lẽo. Màu trắng ấy cứ càng lúc càng mờ dần, chỉ chốc lát sau, những giá sách khổng lồ trong thư phòng lại hiện ra trước mắt họ.
Sakura thả mình xuống ghế, mệt mỏi xoa mi tâm:
-Thật đáng nguyền rủa! Mira là trong những người xuất sắc nhất…
Shun cũng nhíu mày:
-Thực lực rất đáng sợ. Hơn nữa người phụ nữ mặc kimono đó có vẻ còn mạnh hơn.
-Rất hiếm khi gặp được người không bỏ chạy trước kẻ mạnh hơn mình.- Ruka cũng ngồi xuống sofa- Mira quả thực rất dũng cảm khi hành động như vậy, đáng tiếc, chênh lệch thực lực quá lớn, từ dũng cảm đã hóa thành liều mạng rồi…
-Không được tính là liều mạng đâu!- Takami cắt ngang- Lúc đó dù chạy hay không cũng chẳng thoát nổi, chi bằng dùng toàn lực chiến đầu, cùng lắm là cá chết lưới rách.- Dùng hơi nói xong, Takami bỗng có loại xúc động muốn đập đầu vào tường. Trời ạ, tại sao cậu lại nói giúp cho con nhỏ ẩn tộc kia chứ!!!!
Hàng loạt ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh tập trung trên người cậu. Takami thoáng đỏ mặt, lùi, lùi rồi lại lùi, cuối cùng chạy biến ra khỏi phòng.
Shun đen mặt:
-Hydron, đi tóm cậu ta dùm.
Hydron nở nụ cười ngọt ngào, rất nhanh đã biến mất khỏi phòng. Shun và Ruka quay sang nhìn Sakura, mà Sakura chỉ nhún vai, quay sang Dạ.
-Muốn nói gì không?
Dạ ngập ngừng:
-Đứa bé và cả người phụ nữ đó… Em đều đã gặp qua, còn đấu với họ nữa.
-Và?- Sakura nhướn mày.
-Em nhớ đã giết bọn họ ở khách sạn tại Kyoto, nhưng bằng cách nào đó mà bọn họ đã sống lại, thậm chí còn mạnh hơn trước.
-Sống lại… Mạnh hơn?- Ruka xoa cằm, nhíu mày suy nghĩ. Mà mấy lời này của cậu ta lại làm Dạ nảy ra suy nghĩ.
-Tiểu thư, nghe giống như là…
-Im lặng!- Sakura quát. Cảm nhận được ánh mắt của Shun và Ruka, cô xoay đầu, lạnh lùng nhìn bọn họ- Các cậu muốn biết, nhưng thứ lỗi, tôi không nói được. Còn nữa, trường hợp mà Dạ định nhắc tới không thể xảy ra đâu! Người duy nhất biết cách sử dụng đã qua đời, thuật này bị phong ấn lại và đã cấm nhắc tới trong Thần tộc.-Nói tới đây, cô hướng Dạ ra lệnh- Tiễn khách!
Dạ cúi đầu, vội mở cửa phòng, hướng Shun và Ruka làm dấu “Mời”.
Shun chau mày nhìn cô:
-Còn thông tin của bọn tôi…
-Để mai bàn!- Sakura không kiên nhẫn cắt ngang. Lúc cả Ruka và Shun đều đã ra khỏi phòng, còn tiện tay kéo cửa lại.
-Này!- Trước khi cửa phòng đóng hẳn, thông qua khe cửa hẹp, Sakura bỗng cất tiếng gọi. Shun nhìn thấy trong đôi mắt cô lóe lên tia sáng lạnh- Nếu các cậu thật sự muốn, tôi có thể cho các cậu gợi ý. Trong Thần tộc, Thập đại gia tộc, Trung gian gia tộc và Ẩn tộc luôn giữ khoảng cách và còn bất đồng quan điểm, nhưng duy chỉ có điều mà bọn họ đã ngầm thỏa thuận…- Giọng nói của cô nhỏ lại- Đã từng có cuộc nghiên cứu đặc biệt để tìm cách gia tăng sức mạch cho các hậu duệ thần tộc, nhưng kết quả nhận được thì luôn bị che dấu. Nó được gọi là… cấy ghép hạt giống tội lỗi.
Lời vừa dứt, cửa thư phòng đã bị đóng cái sầm.
Nhìn cánh cửa gỗ lạnh lẽo trước mắt, Shun lắc đầu ngán ngẩm, đành cùng với Ruka theo Dạ đi ra ngoài.
Mà Dạ, ở trong ý niệm vẫn nghe được giọng nói đều đều vô cảm kia ra lệnh…
“Kiểm tra lại toàn bộ!”
_________________________________________________
Dạo này cứ hắt xì liên tục. Thành thật khai báo đi, có phải độc giả nào gọi mị là heo lười không???
Mị không phải heo lười, mị chỉ là con mèo lười mà thôi. Nghiêm cấm gọi tác giả là heo dưới mọi hình thức nhá :v