Chương 1412 Vì thế họ vẫn lo lắng! Bởi vì nếu Diệp Quân thành thân với người phụ nữ khác trước thì địa vị của Nạp Lan Ca sẽ bị uy hiếp. Do đó tộc Nạp Lan cũng hy vọng Nạp Lan Ca và Diệp Quân có thể sớm ngày thành thân, mà chuyện này, họ là nhà gái đương nhiên không tiện chủ động đề cập. Họ không ngờ lúc này Diệp Quân quay về lại chủ động nhắc đến. Thật sự quá tốt rồi! Nghe Diệp Quân nói thế, Nạp Lan Danh cũng tươi cười, ông ấy hỏi: “Vậy con thấy khi nào thì hợp lý?” Diệp Quân nói: “Ba ngày sau ạ”. Nạp Lan Danh hơi giật mình: “Có gấp quá không?” Diệp Quân quay đầu nhìn Nạp Lan Ca vẫn luôn im lặng ở bên cạnh hỏi: “Con không muốn đợi thêm một giây nào nữa!” “Ha ha!” Nghe câu này của Diệp Quân, Nạp Lan Danh bật cười lớn, những tộc nhân khác của tộc Nạp Lan cũng cười to. Trên mặt Nạp Lan Danh hiện lên vẻ ửng đỏ, cô ấy nhìn Diệp Quân mặt đầy ý cười, cũng có vẻ ngượng ngùng, thật sự đẹp không ai sánh bằng. Lúc này Nạp Lan Danh bỗng hỏi: “Tổ chức hôn lễ ở đâu?” Diệp Quân quay lại nhìn Nạp Lan Ca: “Nghe Tiểu Ca ạ”. Các cường giả của tộc Nạp Lan đều nhìn Nạp Lan Ca, cô ấy đứng dậy đi đến bên Diệp Quân đáp: “Ở tại thành Hoang Cổ này luôn đi được không?” Diệp Quân cười: “Giống như huynh nghĩ!” Thành Hoang Cổ! Hắn lớn lên ở đây, rất có cảm giác quê hương với nơi này. Do đó hắn cũng muốn thành thân ở đây! Nạp Lan Danh đứng dậy, cười to: “Sắp xếp đi! Sắp xếp đi!” Nói rồi ông ấy đứng dậy rời đi. Những tộc nhân của tộc Nạp Lan cũng lần lượt rời đi, ba ngày sau sẽ thành thân, việc này rất vội, đương nhiên tộc Nạp Lan cần mau chóng chuẩn bị. Lúc này, Diệp Quân chợt lấy chiếc túi vải nhỏ bên hông Nạp Lan Ca, hắn nhìn chiếc tủi nhỏ trước mặt, khẽ thì thầm: “Mẹ ơi, con thành thân mẹ tới chủ trì được không?” Túi vải nhỏ rung lên. Ầm! Đột nhiên, thời không phía trên thành Hoang Cổ trách ra, một người phụ nữ chậm rãi đi ra, trong giây lát người phụ nữ đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca. Người tới chính là Tần Quan! Tần Quan nhìn Diệp Quân trước mặt, hắn cười gọi: “Mẹ!” Nghe thấy lời của Diệp Quân, trong mắt Tần Quan dâng lên làn sương mù: “Để mẹ chuẩn bị, để mẹ chuẩn bị!” Diệp Quân hỏi: “Cha con có đến không ạ?”