Chương 1762 Một lúc lâu sau, cuối cùng Diệp Quân cũng đã kiệt sức, hắn nằm sấp dưới đất, khẽ nói: “Từ Kính thế nào rồi?” Từ Nhu bình tĩnh nói: “Chết rồi”. Diệp Quân ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đỏ như máu. Từ Nhu xoay người đi, hai hàng nước mắt rơi xuống: “Muội ấy chưa từng có ý nghĩ muốn sống”. Diệp Quân siết chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, hắn nhìn chằm chằm Từ Nhu, run giọng nói: “Tỷ là nhị tỷ của tỷ ấy…” Từ Nhu bỗng xoay người lại tức giận nói: “Ta là nhị tỷ của muội ấy thì thế nào? Muội ấy chủ động tìm đến cái chết vì ngươi, ta có thể làm sao đây? Ta có thể làm thế nào?” Diệp Quân nhìn Từ Nhu chằm chằm, nhìn nước mắt đảo quanh trong vành mắt nhưng không rơi xuống của Từ Nhu, cuối cùng hắn mới hoảng hốt. Yết hầu chuyển động, khàn giọng nói: “Từ Kính… tỷ ấy…” Từ Nhu nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi có biết ngươi yếu ớt thế nào không?” Diệp Quân nhìn Từ Nhu, Từ Nhu lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi trước giờ không mong muốn đi theo con đường trở thành một vị vua dựa dẫm như cha mình nhưng bản thân ngươi lại không nhận ra rằng cô cô váy trắng của ngươi đã gieo một vị thần vào trong lòng ngươi”. Ánh mắt Diệp Quân hơi hoang mang. Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Trong trận chiến năm đó, ngươi đã đánh vào Chân vũ trụ nhưng ngươi có từng nghĩ nếu không có ông nội ngươi ra tay, liệu ngươi có thể sống sót rời khỏi Chân vũ trụ hay không? Trong trận chiến với tộc Bác Thiên, nếu không có cô cô của ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại được Bác Thiên Đạo không hả? Nếu không có cô cô ngươi ở dưới đạo cung khu vực Thần Hư, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát chết khỏi bàn tay của các thần linh vũ trụ à? Những truyền thừa cho ngươi, những người kết giao với ngươi thật sự thật lòng muốn kết bạn với ngươi ư?” Từng chữ đâm thẳng vào tim! Diệp Quân nhắm mắt lại: “Nhưng tỷ có từng nghĩ đến kẻ thù của ta chưa?” Nói rồi hắn nhìn Từ Nhu, đôi mắt đỏ đến mức đáng sợ: “Tỷ muốn ta phải làm sao? Ta vừa khôi phục lại thân phận đã thừa kế vũ trụ Quan Huyên, nhưng đồng thời cũng tiếp nhận kẻ thù của vũ trụ Quan Huyên, Chân vũ trụ tấn công vũ trụ Quan Huyên, ta có liều mạng cũng đánh không lại các người, tỷ dạy ta xem ta nên làm thế nào?” Nói đến đây, hắn bỗng bật cười một cách đau thương: “Cha ta không muốn ta làm vua dựa dẫm, những tiền bối đó cũng không muốn ta làm vua dựa dẫm, các người đều không muốn ta làm vua dựa dẫm… Nhưng đối mặt Chân vũ trụ, đối mặt với tộc Bác Thiên, đối mặt với nền văn minh Vĩnh Sinh… Ta có thể làm sao đây? Ta liều mạng như thế còn chưa đủ sao? Hả?” Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt, bàn tay phải để sau lưng vô thức siết chặt lại. Diệp Quân tự giễu cười nói: “Ta biết mấy người An tiền bối đến giúp ta là vì ta là cháu của ông nội, cô cô năm lần bảy lượt cứu ta là vì cha ta, thậm chí ngay cả Từ Nhu cô nương, tỷ đã đi theo ta ngay từ lúc đầu, tính kế với ta cũng là vì sau lưng ta có bốn vị kiếm tu rất mạnh, nếu không chắc hẳn ta cũng không có tư cách để làm cho tỷ phải tính kế với ta đúng không?” Từ Nhu nhìn Diệp Quân, im lặng không nói. Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại: “Còn Bát Uyển nữa… Tỷ và muội ấy trăm phương ngàn kế làm mọi chuyện cũng chẳng qua là vì ta là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, đằng sau ta có chỗ chống lưng vô địch, nếu không, ta có gì đáng để các người tính kế chứ?” Hắn vừa nói vừa cười tự giễu: “Ta hiểu, ta hiểu hết tất cả, cho nên ta nóng lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta cũng hy vọng có thể không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trở thành một cường giả thật sự, nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế đấy, mọi người đều hiểu rất nhiều chuyện và đạo lý nhưng để làm được thì khó như lên trời. Các người muốn ta vượt qua những lão quái vật đã sống mấy ngàn vạn năm trong một khoảng thời gian ngắn, ta không làm được…”