Chương 1786 Từ Nhu nhìn xoáy vào bà ta: “Ba quân đoàn lớn không rối ren gì là được”. Tả tướng rơi vào im lặng. Từ Nhu: “Bà thử nghĩ theo hướng này xem”. Tả tướng đưa mắt sang, nghe nàng ta giải thích: “Bây giờ, chúng ta có thay đổi thì vẫn là thế lực mạnh nhất vũ trụ này, còn có thể chủ động nắm quyền điều khiển, vẫn còn có thể nở mặt nở mày… Nếu không thể… thì sẽ có người khác thay chúng ta vẻ vang”. Sắc mặt Tả tướng trở nên phức tạp: “Thật sự đến mức độ này sao?” Từ Nhu: “Những thay đổi này cũng là cơ hội với chúng ta. Trước mắt mà xem, ưu thế về chế độ của ta hơn xa những vũ trụ khác, bao gồm vũ trụ Quan Huyên. Chỉ cần chúng ta làm tốt thì ngày càng có nhiều thiên tài yêu nghiệt gia nhập. Chúng ta hy sinh một số lợi ích nhỏ, đổi lại vô số lợi ích khổng lồ trong tương lai!” Tả tướng im lặng ngồi trên ghế. Từ Nhu: “Ta cần bà giúp đỡ!” Tả tướng nhìn lên: “Bà làm những điều này vì Chân Vũ Trụ, hay là vì Diệp Quân kia?” Từ Nhu cong môi: “Bà đoán xem”. Tả tướng đi tới, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Ta muốn bà chính miệng nói!” Sau một hồi im lặng, Từ Nhu mới đáp: “Cho dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không phản bội Chân Vũ Trụ”. Tả tướng cũng lặng đi một hồi lâu, nói: “Ta muốn quyền chỉ huy của ba quân đoàn lớn”. Từ Nhu: “Bà có thể điều động bất kỳ lúc nào”. Tả tướng gật đầu rồi xoay người đi về phía cửa, sau đó ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Từ Nhu, dù chúng ta có sẵn lòng thì cũng sẽ rất khó nếu vũ trụ Quan Huyên không chịu phối hợp, hoặc có địch ý với ta”. Bà ta biết bên kia mới là mục đích chính của Từ Nhu, nhưng nếu họ không chịu phối hợp thì Chân Vũ Trụ sẽ vô cùng gian nan. Từ Nhu im lặng hồi lâu mới nói: “Ta sẽ nói cho hắn biết”. Tả tướng gật đầu rồi cất bước, biến mất ở nơi xa. Để lại Từ Nhu lặng thinh đứng đó một mình, đoạn mỉm cười rời đi. Không bao lâu sau, nàng ta xuất hiện ở một gian nhà đá trong thôn Đạo Thạch, nơi có một cô gái nằm trên giường. Từ Kính. Từ Nhu chậm rãi đi đến, nhìn cô gái với đôi mắt nhắm nghiền. Nàng ta nắm tay Từ Kính, khẽ lắc đầu, nước mắt tuôn trào như châu ngọc rơi xuống: “Ta đã bảo đợi rồi… Mà muội không chịu. Muội và Bát Uyển, từ bé đã không biết nghe lời…” Cô gái không chút cử động. Từ Nhu quỳ xuống bên mép giường, ánh mắt trống rỗng, thì thầm: “Nhớ năm ấy chúng ta cãi nhau to với Đại tỷ, từ đó tỷ ấy không bao giờ xuất hiện nữa… Ta biết không phải đại tỷ giận chúng ta, mà là tỷ ấy không chịu tha thứ cho bản thân… Trước khi đi, đại tỷ dặn ta phải chăm sóc các muội, chăm sóc Chân Vũ Trụ…” Nàng ta khẽ khàng lắc đầu, lau đi nước mắt, tức giận gắt lên: “Đều do tên đàn ông chó má đó!” Nói rồi nàng xoay người đi ra ngoài. Sắc mặt Từ Nhu lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, liếc mắt sang bên: “Bảo vệ nơi này cho kỹ”. Sáu ông lão đứng cách đó không xa khom người hành lễ. Từ Nhu biến mất tại chỗ.