Chương 1788 Vĩnh Sinh Đại Đế nheo mắt lại, tay phải siết chặt. Từ Nhu hừ cười: “Cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì người có thể giết chết mười mấy Mệnh Vận Đại Đế ắt không tầm thường, ông lo ngại cũng là đúng”. Vĩnh Sinh Đại Đế nhếch mép: “Từ Nhu cô nương đang khích ta?” Từ Nhu: “Theo những gì chúng ta điều tra được, người phụ nữ kia chưa từng xuất kiếm đến lần thứ hai khi giết người”. Vĩnh Sinh Đại Đế im lặng nhìn nàng ta. Từ Nhu tiếp tục: “Chân Vũ Trụ đã giao chiến với vũ trụ Quan Huyên mấy chục triệu năm, nhưng vì sao vẫn không thể chiến thắng? Chính là vì nàng ta. Vĩnh Sinh Đại Đế, nếu muốn xưng bá vũ trụ, kẻ địch lớn nhất của ông không phải Diệp Quân hay vũ trụ Quan Huyên, mà chính là người váy trắng này. Chỉ cần giết nàng ta, trên đời sẽ không còn ai có thể cản đường ông nữa!” Thiên Mệnh váy trắng! Vĩnh Sinh Đại Đế không nói gì. Từ Nhu: “Người này từng giao thủ với chủ nhân bút Đại Đạo”. Vĩnh Sinh Đại Đế nheo mắt lại, tỏ ra hứng thú: “Kết quả thế nào?” Từ Nhu: “Kém một bậc”. Kém một bậc? Vĩnh Sinh Đại Đế ngẩn ra: “Ngươi chắc chứ?” Từ Nhu cười: “Ta tốt xấu gì cũng là một trong những cường giả đứng đầu thiên địa, ông cho rằng ta sẽ nói láo?” Vĩnh Sinh Đại Đế không đáp. Từ Nhu: “Ông không tin thì có thể hỏi Tiểu Tháp. Nó là tòa tháp đứng đầu chư thiên vạn giới, từng chứng kiến trận chiến năm ấy”. Tiểu Tháp? Vĩnh Sinh Đại Đế gọi nó xuất hiện trong tay: “Ngươi từng nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo chiến đấu với ả kia?” Tiểu Tháp đáp: “Đúng vậy! Năm đó ta tận mắt nhìn thấy ở hệ Ngân Hà! Người phụ nữ váy trắng đại chiến với chủ nhân bút Đại Đạo ba ngày ba đêm, cuối cùng không địch lại nên mới bị ông ta trấn áp ở đó, không được phép rời đi…” Vĩnh Sinh Đại Đế thấp giọng hỏi: “Ả chính là Thiên Mệnh váy trắng mà ngươi nói?” Tiểu Tháp: “Phải! Trước đó ta đi theo chủ nhân bút Đại Đạo, bị nàng ta đánh trọng thương, rồi lại bị cướp đi đưa cho đại ca của nàng. Ôi, cả nhà họ ức hiếp ta, từ cha đến con, đáng thương cho ta biết bao!” Vĩnh Sinh Đại Đế cười: “Thú vị, không ngờ còn có thể qua vài chiêu với chủ nhân bút Đại Đạo, xem ra ả ta vẫn có chút cân lượng”. Từ Nhu nghiêm túc nói: “Ta khuyên ông đừng nên xem thường. Nàng ta đó giờ giết người chưa từng ra chiêu đến lần thứ hai”. Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạt: “Vào thời đại của ta, trừ chủ nhân bút Đại Đạo, ta cũng không cần”. Từ Nhu im lặng. Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn sang: “Ta biết ngươi muốn mượn tay ta giết ả kia. Yên tâm, ả ta có thể giao thủ với chủ nhân bút Đại Đạo chứng tỏ sức mạnh không tầm thường, ta sẽ không khinh địch”. Từ Nhu gật đầu: “Vậy thì tốt”. Đoạn liếc nhìn Tiểu Tháp rồi biến mất cuối tinh không.