Chương 1846 Diệp Quân nhìn Lý Mai: “Xin lỗi đi”. Lý Mai bỗng gào lên chói tai: “Người đâu! Người đâu!” Diệp Quân bỗng túm lấy tóc Lý Mai quật mạnh xuống đất. Rầm! Mặt đất nứt ra, máu bắn tung tóe. Những người vừa chạy đến cũng đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Tô Tử cũng sửng sốt. Tô Mục chạy đến cũng ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh này. Diệp Quân nhìn Lý Mai kêu gào dưới đất, bình tĩnh nói: “Xin lỗi thôi mà, cũng không phải tôi muốn lấy mạng cô, khó lắm à?” Lý Mai thù hằn nhìn Diệp Quân, khàn giọng gào: “Còn không mau đánh hắn”. Đám vệ sĩ của nhà họ Tô xung quanh bước đến, Tô Tử tức giận nói: “Ai dám!” Nghe thế, đám vệ sĩ không dám bước đến nữa, đều nhìn Tô Mục ở phía xa. Tô Mục nhìn Diệp Quân không lên tiếng. Diệp Quân định ra tay nhưng bị Tô Tử vội vàng túm lấy, cô ấy nhìn Diệp Quân, lắc đầu. Người phụ nữ trước mặt này là người nhà họ Vương, mà nhà họ Vương là thế lực ngầm ở thành phố Bạch Vân, cô ấy sợ gây họa cho Diệp Quân. Diệp Quân suy tư, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Mục: “Ông cụ Tô, tôi nghĩ ông cũng là người rất có lề lối phép tắc và nhìn xa trông rộng, tại sao lại để một người ngu xuẩn như vậy ở nhà họ Tô? Trong nhà có người vợ ngu xuẩn như vậy là làm hại cả ba đời đấy. Ở chỗ của bọn tôi, loại người này rất dễ mang họa về cho gia đình, hôm nay nể mặt Tô Tử, tôi sẽ tha cho cô ta nhưng nếu sau này cô ta dám to gan đến trả thù tôi thì cô ta sẽ gánh chịu mọi hậu quả”. Nói rồi hắn xoay người rời đi. Tô Tử vội chạy theo. Lý Mai nằm dưới đất không ngừng kêu gào thảm thiết. Ông lão đồ đen bên cạnh Tô Mục trầm giọng nói: “Ông cụ, trong mắt thanh niên đó có sát khí”. Tô Mục im lặng hồi lâu rồi nói: “Điều tra thân phận của cậu ta”. Ông lão đồ đen gật đầu, xoay người đi. Tô Mục nhìn Lý Mai kêu gào dưới đất, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, nếu không phải vì nhà họ Vương thì ông ấy đã xử chết người phụ nữ này lâu rồi. Ngu ngốc không chịu được! … Sau khi ra khỏi nhà họ Tô, Diệp Quân nhắm chặt hai mắt lại, hắn bắt đầu vận chuyển Quan Huyên Pháp, tiếc là huyền khí ở đây quá ít, ít đến đáng thương. Mặc dù rất ít nhưng chỉ cần có một chút thôi thì hắn cũng có thể làm được rất nhiều việc. Lúc này Tô Tử đi đến cạnh Diệp Quân, Diệp Quân mở mắt ra, Tô Tử nhìn hắn: “Giận à?” Diệp Quân nói: “Cô ta là mẹ kế của cô sao?” Tô Tử gật đầu, sắc mặt u ám: “Bố tôi quen với cô ta ở câu lạc bộ Vô Biên…” Nghe thế Diệp Quân sửng sốt, bây giờ hắn mới hiểu tại sao lúc mình nói đến câu lạc bộ Vô Biên thì cô ấy lại tức giận như thế.