Chương 1717 Ba người tiếp tục đi về phía trước. Một lúc sau, Diệp Quân như nghĩ đến điều gì, bỗng bước đến bên cạnh Nhị Nha, sau đó giơ tay chọc vào Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngờ vực nhìn hắn. Diệp Quân chủ động ôm Tiểu Bạch lên, sau đó lục trên người Tiểu Bạch, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ đồ gì trong chiếc nhẫn cả. Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, mặt đầy vẻ khó hiểu, thấy Diệp Quân vẫn đang tìm gì đó trên người mình, nó bỗng lấy một cây kẹo hồ lô đường ra đưa cho Diệp Quân. Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Có thể cho ta mượn cái khiên đó nghịch một chút không?” Hắn vẫn luôn ngấp nghé cái khiên đó, nó là cực phẩm đấy. Tiểu Bạch vội lắc đầu. Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta đảm bảo sẽ trả lại”. Móng vuốt của Tiểu Bạch vùng vẫy một hồi, hơn nữa càng vùng vẫy càng nhanh. Diệp Quân khó hiểu nhìn nó, sau đó chỉ đành nhìn Nhị Nha, Nhị Nha liếm hồ lô đường, bình tĩnh nói: “Nó nói cha ngươi mượn rất nhiều đồ của nó vẫn chưa trả lại”. Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ. Trời ạ! Sao cha mình lại làm mấy chuyện này chứ? Đáng sợ quá! E là nhân phẩm của nhà họ Dương đều bị một mình cha hủy hoại rồi. Lúc này Tiểu Bạch bỗng giơ móng vuốt ra với Diệp Quân. Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha lại nói: “Cha mượn rất nhiều đồ của Tiểu Bạch, nó nói con trai trả”. Diệp Quân sầm mặt. Mẹ nó chứ! Người cha này quá xấu xa rồi. Sinh con trai ra là để chơi trò này sao? Lúc này Nhị Nha bỗng đè móng vuốt của Tiểu Bạch xuống: “Cháu trai rất nghèo, không trả nổi đâu”. Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ. Cháu trai… Nhị Nha cô nương xem mình là cháu trai thật đấy à? Hắn lại không phản bác, vai vế vẫn còn đó đấy. Hắn biết Nhị Nha gọi ông nội là anh, ngay cả cha mình đấy mà cô bé còn gọi là thằng Huyên nữa chứ đừng nói là mình. Nghe Nhị Nha nói thế, Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé bỗng cầm chiếc nhẫn của Diệp Quân lên, nhìn một chốc rồi lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ. Diệp Quân cười khổ. Người dám nói hắn nghèo chỉ có Tiểu Ca và người trước mặt này thôi. Lúc này Tiểu Bạch bỗng xòe tay, Diệp Quân nhíu mày, một đạo ấn và lôi ấn bay ra. Diệp Quân sửng sốt, tên này có thể khống chế thần vật của mình ư? Tiểu Bạch nghịch đạo ấn và lôi ấn một lúc, cái đầu nho nhỏ khẽ gật, miễn cưỡng cảm thấy hai thứ này nhìn thuận mắt, thế là nó cất hai thứ này vào.