Hậu Duệ Kiếm Thần

chương 1722

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1722 Diệp Quân gật đầu. Tiểu Bạch bỗng vung vuốt lên. Diệp Quân thắc mắc nhìn sang, đang muốn hỏi chuyện gì thì thấy mặt biển chợt sôi trào, sau đó có một luồng sáng vàng chóe phóng lên cao, đáp xuống trước mặt Tiểu Bạch. Ánh sáng tản đi, để lộ một chiếc vòng đang tản ra thứ ánh sáng kỳ lạ, nhìn là biết không phải vật phàm. Tiểu Bạch ngắm nghía nó một hồi rồi ngoắc ngoắc móng vuốt. Vòng vàng rung lên, phóng tít lên cao rồi phóng to ra gấp mấy trăm nghìn lần, bao trùm khắp thiên địa. Diệp Quân cảm nhận được một thứ uy áp đáng sợ như đang bị ép xuống vực sâu. Hắn không khỏi nhìn lên với vẻ khiếp sợ. Cái vòng ấy ít nhất cũng phải là Thần vật vô cấp bậc! Tiểu Bạch lại quơ móng, gọi cái vòng trở về rồi thu nó vào, sau đó nhăn nhở cười he he. Diệp Quân ngần ngừ: “Tiểu Bạch, cái vòng đó…” Nó chỉ chỉ vào bản thân. Diệp Quân nhìn sang, nghe Nhị Nha phiên dịch: “Nó bảo là của nó rồi”. Diệp Quân im luôn. Siêuuuuu!! Chỉ tới chơi thôi mà cũng nhặt được Thần vật vô cấp bậc! Mấu chốt là hắn không hề biết Tiểu Bạch còn có thể tìm kiếm bảo vật, lại càng không ngờ rằng những thứ Thần vật kia đều sẵn sàng đi theo nó. Yêu nghiệt! Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đi tiếp thôi”. Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, thầm nói khi nào phải đi mượn vài món Thần vật xài thử mới được. Nhất là cái khiên cổ kia! Ba người biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trước hòn đảo. Trên đảo có một ngọn núi là nơi tọa lạc của mấy trăm tòa cung điện, mỗi tòa đều có một thanh kiếm bay là là phía trên. Thượng Kiếm Tông. Diệp Quân đanh mặt quan sát, cảm nhận được kiếm ý vô cùng đáng sợ ập đến. Chúng không thuộc về hiện tại mà đến từ quá khứ, vì có những chủ nhân quá mạnh nên dù đã qua mấy chục triệu năm mà vẫn chưa phai mờ. Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Thượng Kiếm Tông này thật sự không đơn giản”. Diệp Quân gật đầu: “Phải”. Mộ Niệm Niệm cười: “Vào nhìn xem”. Ba người bước đi trên con đường lát đá, đi vào một gian đại điện. Nơi này rộng lớn vô cùng, đường phố rộng cả nghìn trượng, mỗi một viên đá lát đều có chiều dài đến mấy trượng. Ở hai bên đường là những pho tượng xa xưa hình người đeo trường kiếm, trông như những thị vệ sừng sững canh gác. Diệp Quân nhìn quanh, thấy Thượng Kiếm Tông tuy đồ sộ nguy nga nhưng lại chẳng có một bóng người. Ba người đi tới trước một tòa đại điện, thấy cửa đóng lại kín mít.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio