Hậu Duệ Kiếm Thần

chương 1725

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1725 Hắn nhìn Mộ Nhiệm Nhiệm, thấy đối phương quay mặt đi. Sập bẫy rồi. Diệp Quân cười khổ. Ông lão chậm rãi đi tới, từng bước từng bước đều thả ra kiếm thế hùng hậu ùa tới. Diệp Quân nhíu mày, đoạn cũng bước lên, thả ra kiếm ý ồ ạt như thủy triều ập tới. Đánh là được chứ gì! Uỳnh! Kiếm ý và kiếm thế của hai bên va chạm nhau, của Diệp Quân run lên bần bật nhưng không hề vỡ nát. Ông lão thấy vậy thì hai mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, đoạn ông ta chạm nhẹ chân xuống đất, cả người thoắt cái biến thành kiếm quang lao vút tới. Ông ta dung hợp cùng kiếm thế, phá nát kiếm ý của Diệp Quân, sau đó là một thanh kiếm thình lình xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Quân vung kiếm. Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm! U u u! Tiếng kiếm minh vang vọng mây xanh. Uỳnh! Chỉ trong một khoảnh khắc, hai đối thủ đồng thời lùi bước. Diệp Quân lùi tận ngàn trượng, ông lão chỉ dừng lại ở trước cổng đại điện. Nhưng ông ta khiếp sợ vô cùng, không ngờ kiếm tu trẻ tuổi này lại có thể bức cho mình lui bước. Ông ta đã là Mệnh Vận Đại Đế, nhưng đối thủ chỉ mới đến cảnh giới Đạo Tiên, chẳng lẽ người của thời đại này đã yêu nghiệt đến mức này sao? Bên kia, sắc mặt Diệp Quân đang vô cùng nghiêm trọng. Hắn nhìn cánh tay phải nứt nẻ mà thầm thở dài, tự nhủ chênh lệch giữa mình và Mệnh Vận Đại Đế vẫn còn lớn quá. Nào ngờ lại nghe ông lão nói: “Thiếu niên, đón thêm một kiếm của ta!” Nói xong, ông ta hóa thành kiếm quang bay lên cao. Một khắc sau, kiếm khí lồng lộng kéo dài cả nghìn trượng ập xuống, chém vỡ đất trời. Mộ Nhiệm Nhiệm đứng ngoài quan sát, thấy đường kiếm được ông lão dồn toàn bộ sức mạnh vào thì nhíu mày. Bên kia, Diệp Quân thấy đường kiếm bay tới thì biến sắc. Hắn không dám khinh thường nhưng cũng không lùi lại, lập tức hóa thành kiếm quang tông thẳng vào kiếm khí kia. Uỳnh! Một luồng kiếm khí khác bất thình lình bùng nổ ở chân trời. Diệp Quân từ trên cao rơi xuống đất. Ầm! Mặt đất lõm vào thành một cái hố to. Ông lão kia không ra tay nữa mà lùi về trước cổng đại điện. Tay ông cầm kiếm, mắt nhìn Diệp Quân với vẻ tán dương: “Kiếm đạo vô địch… Kiếm tu cảnh giới Phá Phàm, thật là yêu nghiệt!” Diệp Quân chậm rãi bò ra khỏi đống tan hoang bên kia, lau đi vết máu bên mép, ôm quyền đáp: “Đa tạ tiền bối nương tay”. Ông lão bật cười: “Ta không hề nương tay. Thiếu niên, thành tựu kiếm đạo của ngươi đã rất cao rồi!” Diệp Quân cũng cười: “Chiêu vừa rồi của tiền bối là kiếm kỹ ạ?” Ông lão: “Phải, là Trảm Thiên Tẫn do lão phu tự nghĩ ra, ngươi thấy thế nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio