Chương 1737 Thấy Diệp Quân không nói gì, lòng Tội Vương trầm xuống, trông vị thiếu chủ này cũng không dễ lừa, vì thế ông ta thắng thắn thú nhận: “Thiếu chủ, năm xưa thuộc hạ tham sống sợ chết, lâm trận bỏ chạy, mong thiếu chủ trị tội”. Diệp Quân nhìn Tội Vương hỏi: “Ông là thần linh của Chân Vũ Trụ?” Tội Vương gật đầu: “Đúng thế”. Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười bảo: “Con quyết định đi”. Diệp Quân cười: “Ông đi đi”. Tội Vương sững sờ. Diệp Quân nhìn Tội Vương: “Ai cũng sợ chết cả, ông sợ chết cũng là điều bình thường”. Vẻ mặt Tội Vương phức tạp. Đúng là ông ta sợ chết! Bây giờ ông ta chỉ muốn sống tạm bợ, còn sống quan trọng hơn bất cứ điều gì. Diệp Quân lại hỏi: “Tội Vương, đây là nơi nào?” Tội Vương vội đáp: “Đây là một tông môn của thời đại văn minh Thần Đạo, tên là Dị Thú Tông, chuyên nuôi yêu thú. Ta cũng được truyền thừa làm trưởng lão của nơi này, khổ luyện ở đây trở thành Đại Đế”. Dị Thú Tông! Diệp Quân khẽ gật đầu, mà lúc này Tội Vương lại nói: “Thiếu chủ, cậu nhìn thấy những cột đá kia không?” Diệp Quân nhìn về phía có hàng vạn cột đá, trên mỗi cột đá đều vẽ rất nhiều yêu thù, vẻ mặt con yêu thú nào cũng hung tợn dữ dằn, như muốn lao ra cắn người khác. Tội Vương tiếp tục nói: “Thiếu chủ, yêu thú trên những cột đá đó đều bị phong ấn, chỉ cần có thú châu là có thể khống chế được chúng, lệnh chúng làm việc cho mình”. Thú châu! Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt sau đó xòe móng vuốt ra, thú châu xuất hiện trong móng vuốt của nó. Diệp Quân cười hỏi: “Có thể cho ta mượn dùng thử không?” Tiểu Bạch gật đầu, thổi nhẹ, viên thú châu bay tới trước mặt Diệp Quân, hắn xòe tay để viên thú châu ấy rơi vào lòng bàn tay mình, hắn quan sát một hồi rồi nhìn Tiểu Bạch: “Có thể để nó đi theo ta không?” Tiểu Bạch chớp mắt, không xòe móng vuốt. Diệp Quân lấy một xâu kẹo hồ lô đưa ra trước mặt Tiểu Bạch, nó do dự rồi giơ hai móng vuốt lên. Diệp Quân nhanh chóng lại lấy thêm một xâu kẹo hồ lô nữa đưa cho nó! Tiểu Bạch cười toe toét, vội vàng cất kẹo hồ lô, vỗ móng vuốt lên thú châu. Thú châu hơi rung lên, sau đó hoá thành một luồng sáng đen bay vào đầu mày của Diệp Quân. Ầm! Ngay lập tức, một luồng khí mạnh mẽ bùng phát ra từ cơ thể Diệp Quân, ngay sau đó hắn cảm nhận được vô số yêu thú đang bị phong ấn, mà viên thú châu này chính là cầu nối có thể điều khiển tất cả yêu thú này. Nhưng vào lúc này, những con yêu thú đó đều đang bị một sức mạnh bí ẩn áp chế. Diệp Quân mở mắt ra: “Hiện!” Dứt lời, đạo ấn đột nhiên bay ra từ cơ thể hắn, cách đó không xa, đạo ấn kịch liệt chấn động, một sức mạnh bí ẩn phóng lên trời.