Nói xong bà ấy biến mất! Diệp Quân lắc đầu thở dài, xoay người rời đi! Lúc này, hắn khá mong chờ tình cảnh bên ngoài sẽ như thế nào! Phải biết rằng, trọng lực lúc này ở đây gấp tám lần so với bên ngoài! Nếu đi ra ngoài, thực lực của hắn... Nghĩ thôi cũng thấy kích động! Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nếu như lúc trước ngươi dùng kiếm Hành Đạo thì hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại cái cái bóng kia!" Diệp Quân lắc đầu: “Ta không muốn dùng!" Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?" Diệp Quân trầm giọng nói: "Nếu bình thường một người dựa dẫm quá nhiều vào vật ngoài thân, lâu dần sẽ đánh mất chính mình, không thể nhìn rõ mình! Đến khi không có nó, có thể sẽ trở nên hoang mang, thiếu tự tin thậm chí là sợ hãi”. Tiểu Tháp im lặng. Khoảnh khắc Diệp Quân rời khỏi tòa tháp thí luyện, hắn cảm thấy mình nhẹ như một chiếc lông vũ. Không có trọng lượng! Diệp Quân rất lâu sau mới có thể thích ứng với thời không bên ngoài! Lúc này, trong lòng hắn vô cùng phấn khích! Bởi vì hắn phát hiện, tốc độ bây giờ của mình nhanh hơn ít nhất mười lần so với bên ngoài! Mười lần! Có nghĩa là gì? Hơn nữa, điều quan trọng nhất là tốc độ ngự kiếm của hắn nhanh hơn ít nhất mười lần so với trước đây! Thuấn Sát Nhất Kiếm! Nhát kiếm trong chớp mắt chân chính! Đôi mắt của Diệp Quân từ từ nhắm lại! Đây chính là cực hạn của bản thân sao? Không! Hắn có thể cảm nhận được rằng mình vẫn chưa đạt đến cực hạn! Tốc độ của hắn vẫn có thể nhanh hơn nữa! Nhưng trước mắt, thành tựu và hiểu biết của hắn về thời không chỉ có thể giúp hắn đạt tới trình độ này mà thôi! Diệp Quân xoay người liếc nhìn tháp thí luyện phía sau, trong lòng hơi xúc động! Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Sao vậy?" Diệp Quân nhẹ giọng đáp: "Hết lần này đến lần khác, ta cảm thấy mình đã đạt đến cực hạn, nhưng khi ta không ngừng nỗ lực, ta lại phát hiện đó không phải là cực hạn của mình, ta vẫn có thể trở nên mạnh mẽ hơn!" Vừa nói, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại: “Tháp gia, con người có cực hạn không?” Tiểu Tháp nói: "Có người có, có người không!"
Diệp Quân cười nói: "Quả nhiên!"