Chương 1883 Ầm! Kiếm ý của Diệp Quân tức thì bị nghiền nát, ngay sau đó, Diệp Quân ngã sấp xuống đất như thể vừa trúng một đòn cực mạnh, không thể nhúc nhích. “Mẹ nó… Những hai người…” Đó là câu nói sau cùng trước khi Diệp Quân hôn mê. Trên xe. Thư kí liếc nhìn Diệp Quân qua kính chiếu hậu, hỏi: “Anh Diệp, chúng ta về khu Tử Quận ạ?” Diệp Quân lắc đầu: “Không”. Thư kí hỏi: “Vậy đi đâu?” Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đi Yến Kinh”. Yến Kinh! Thư kí sững sờ, chân đặt trên chân ga vô thức đạp một cái, xe lao lên suýt tông vào đuôi xe trước, cô ta vội giảm tốc độ, nói: “Anh Diệp, chúng ta… không thể dùng xe này tới Yến Kinh được”. Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?” Thư kí nói: “Vì không đủ xăng”. Diệp Quân càng không hiểu: “Không đủ xăng? Xăng gì?” Thư kí trầm mặc. Anh Diệp đây bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng thỉnh thoảng sẽ nói những lời khác thường, cô ta cũng không bất ngờ lắm, bởi vì trước đó cô ta đã biết, anh Diệp đây từng bị tông xe chấn thương não. Sau khi nghe thư kí giải thích, Diệp Quân mới hiểu cái gì là xăng xe, thứ này giống linh khí vậy, người cần linh khí, xe cần xăng, đều là một loại năng lượng. Thư kí nói: “Anh Diệp, nơi này cách Yến Kinh rất xa, chỉ có thể đi máy bay, hơn nữa, anh lại chưa có giấy tờ tùy thân, bởi vậy có muốn đi cũng phải chờ thêm một thời gian đã ạ”. Diệp Quân đành gật đầu: “Được”. Mặc dù rất không cam lòng nhưng lại không thể làm gì, bởi vì hiện giờ hắn còn chưa thể ngự kiếm phi hành. Ngự kiếm! Nghĩ đến điều này, Diệp Quân chợt hỏi: “Cô này, có nơi nào bán kiếm không?” Thư kí liếc mắt qua kính chiếu hậu, nói: “Anh Diệp muốn mua kiếm ạ?” Diệp Quân gật đầu. Thư kí nói: “Xin chờ chút”. Cô ta nói xong liền dừng xe, mở điện thoại tra cứu một lát, sau đó nói: “Tìm thấy rồi”. Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn cô nhiều”. Thư kí cũng cười: “Không cần khách sáo”. Không bao lâu sau, thư kí đã đưa Diệp Quân tới một sơn trang. Diệp Quân ngẩng đầu nhìn sơn trang này, tên nơi này là Vạn Kiếm sơn trang, trước cửa có dựng hai thanh kiếm khổng lồ. Vạn Kiếm sơn trang! Thư kí chờ bên ngoài, một mình Diệp Quân tiến vào trong sơn trang. Vừa đi vào đã thấy có một ông lão ra đón. Ông lão kia tuy đã ngoài bảy mươi, râu tóc bạc phơ nhưng trông lại rất tinh minh quắc thước. Ông lão nhìn Diệp Quân: “Các hạ là?”