Chương 1897 Ngoài cửa. Một người đàn ông trung niên chắn trước mặt Hiêu Hiêu, bất mãn hỏi: “Vì sao đột nhiên buông tha?” Hiêu Hiêu trầm mặc một hồi mới đáp: “Anh ta là người tu tiên”. Người đàn ông trung niên sửng sốt. Hiêu Hiêu khẽ lắc đầu: “Chúng ta tu võ, không đánh được tu tiên, nếu đã đánh không lại thì nên gia nhập, làm bạn với anh ta thì hơn!” Người đàn ông trung niên: “…” Trong phòng, Tô Tử thấy Diệp Quân đã tỉnh bèn ôm hắn vào lòng, khẽ nói: “Không sao chứ?” Diệp Quân lắc đầu, hắn nhìn cái bình ngọc trắng trong tay Tô Tử, Tô Tử hơi do dự. Diệp Quân cười nói: “Tôi xem thử”. Tô Tử gật đầu, sau đó mở bình ngọc trắng ra, trong bình chỉ có hai viên đan dược. Diệp Quân ngửi rồi nói: “Không có vấn đề gì”. Nghe thế Tô Tử vội đổ một viên đan dược ra đút cho Diệp Quân uống. Đan dược đi vào trong cơ thể, mặc dù không có linh khí nhưng hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn, hắn chậm rãi đứng lên. Sau đó được Tô Tử đỡ đến bên giường, hắn nằm xuống giường rồi thở ra một hơi, thầm than sau này không thể dễ dàng khiêu chiến với phong ấn đó nữa. Cứ thế thì không chịu được mất. Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân quay đầu sang nhìn Tô Tử ở một bên, mỉm cười nói: “Cô về đi”. Tô Tử lại lắc đầu: “Tôi không yên tâm”. Diệp Quân nói: “Tôi đã không sao rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ đến Yến Kinh, ngày mốt là sinh nhật cô, chắc cô có rất nhiều việc cần xử lý”. Tô Tử vẫn lắc đầu. Diệp Quân cười nói: “Vậy cô muốn ngủ chung với tôi à?” Nghe Diệp Quân nói thế, mặt Tô Tử đỏ bừng, như nghĩ đến điều gì, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Có thể đấy”. Diệp Quân sửng sốt. Thấy Diệp Quân ngây người, Tô Tử liếc mắt nhìn hắn: “Có tâm nghĩ mà không có gan làm”. Nói rồi cô ấy đi đến ghế sofa bên cạnh nằm xuống, sau đó nói: “Ngủ đi”. Diệp Quân gật đầu: “Ừ”. Lúc này Diệp Quân đã vô cùng mệt mỏi nên không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau. Khi thức dậy Tô Tử nhận ra mình đã nằm ở trên giường, cô ấy bỗng quay sang nhìn một bên, Diệp Quân đang nằm trên ghế sofa. Lúc này Diệp Quân mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt của Tô Tử, hắn mỉm cười: “Cô tỉnh rồi à?” Tô Tử gật đầu: “Ừ”. Diệp Quân cười nói: “Đi ăn cơm thôi”. Tô Tử cong môi cười: “Ừ”. Hai người chia nhau ra đi tắm, đánh răng một lúc sau mới ra khỏi phòng, sau khi ăn bữa sáng xong, hai người tạm biệt, dù sao Tô Tử vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Diệp Quân đứng trước cửa khách sạn bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng. Ngày mai là sinh nhật Tô Tử, nên tặng quà gì đây?