Chương 1911 Mọi người đều cảm thấy thắc mắc. Tô Mục cũng tỏ ra khó tin khi nghe được câu này, có phải đối phương khách sáo quá rồi không? Lúc này Hiên Viên Lăng bỗng nhìn Tô Tử, cười nói: “Vị này là cô Tô Tử nhỉ?” Tô Tử gật đầu: “Đúng thế”. Hiên Viên Lăng cười nói: “Nghe nói vài ngày nữa cô Tô Tử sẽ đến Yến Kinh, đến lúc đó mời cô Tô Tử đến nhà họ Hiên Viên làm khách”. Tô Tử nhìn Hiên Viên Lăng, cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng không nghĩ nhiều, cười nói: “Chắc chắn rồi”. Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu, sau đó quay sang nhìn ông lão bên cạnh, ông lão vội lấy một cái hộp ra đưa cho Tô Tử: “Cô Tô, đây là chút tấm lòng của cô chủ nhà tôi, chúc cô sinh nhật vui vẻ”. Nói rồi ông ta mở hộp ra. Bên trong hộp là một cây san hô, loại san hô này đỏ như máu, mặc dù không lớn chỉ bằng bàn tay nhưng lại tỏa ra một mùi dược liệu cực kỳ tinh khiết, đứng cách xa mấy chục mét cũng có thể ngửi được, ai có thể ngửi được mùi hương của nó thì tinh thần thoải mái, sảng khoái. Lúc này có người bỗng thốt lên: “Đây là… san hô máu ngàn năm”. San hô máu ngàn năm! Nghe thế mọi người đều kinh ngạc. San hô cũng là thứ được phân chia cấp bậc, một cây san hô máu một trăm năm đã có giá trị cực kỳ cao rồi, trị giá hàng trăm triệu lượng vàng. Một ngàn năm… Giá trị của nó là vô giá. Mọi người đều kinh ngạc không thôi, gia tộc Hiên Viên không hổ là gia tộc lớn, vung tay một cái là thần vật quý giá, gia cảnh mạnh đến mức đáng sợ. Tô Tử cũng kinh ngạc không thôi, cô ấy cũng không ngờ gia tộc Hiên Viên lại tặng cô ấy thần vật quý giá như vậy. Ông lão bên cạnh Hiên Viên Lăng cười nói: “Cô Tô Tử, thứ này có thể ngăn ngừa lão hóa, làm đẹp da, nếu uống nó, càng có thể thanh lọc cơ thể, có tác dụng thay da đổi thịt”. Thay da đổi thịt! Sắc mặt vài người ở đó dao động, đây là thần vật có nằm mơ cũng muốn có với các võ giả. Tô Tử vội nói: “Cô Lăng, món quà này quá quý giá”. Hiên Viên Lăng mỉm cười: “Là chút tấm lòng của tôi, nếu cô Tô Tử không chê thì hãy nhận cho”. Tô Tử do dự một chốc, sau đó nhìn Tô Mục, Tô Mục nhìn Hiên Viên Lăng, ông ấy biết đối phương có ý định kết thân, mặc dù không biết tại sao đối phương lại làm thế nhưng ông ấy cảm thấy điều này sẽ không gây hại cho nhà họ Tô, thế là ông ấy gật đầu. Thấy Tô Mục gật đầu, Tô Tử cũng không do dự thêm nữa, nói: “Cảm ơn cô”. Nói rồi cô ấy nhận lấy. Tô Mục vội nói: “Cô Lăng, mời sang bên này ngồi”, nói rồi, ông ấy dẫn Hiên Viên Lăng đến bàn chính ở một bên, người ngồi ở bàn này đều là những người có thân phận cao quý. Trong đó có cả Cố Vân Mạn và cháu gái của cô ta.