Ngay khi cổng thành mở ra, không gian nơi đó lập tức bùng nổ. Sau đó mọi người đều chạy vào trong thành. Cả thành đều trống không, không có một kiến trúc tòa nhà nào nên khi mọi người xông vào, trong thành vẫn rất vắng vẻ. Lúc này bốn người Diệp Quân cũng cảm thấy khá phấn khích. Mười năm một lần! Hơn nữa còn phát sóng trực tiếp ở ba trăm sáu mươi châu. Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn quả cầu chiếu ảnh đám mây đó, hắn biết bây giờ người gia tộc họ Diệp ở Nam Châu chắc chắn đang nhìn thấy mọi thứ ở đây. Lúc này Lạc Chiêu Kỳ lại xuất hiện trước mặt mọi người, cô ta nhìn mọi người cười nói: “Tu hành mười năm, công thành danh toại là ở hôm nay, các vị hãy chiến đấu vì gia tộc, vì bản thân, vì vinh dự, cố lên”. Nói rồi cô ta xoay người biến mất. Chiến đấu vì gia tộc! Chiến đấu vì bản thân! Chiến đấu vì vinh dự! Mọi người ở đó đều sục sôi. Tu hành nhiều năm như vậy là để làm gì? Nói chính xác hơn: Vì danh! Vì lợi! Nói khách sáo một chút: Vì tự tại! Vì trường sinh! Cảm xúc của mọi người càng lúc càng phấn khích, càng kích động. Nếu giành được thứ hạng cao thì khi về châu của mình sẽ là anh hùng. Ai mà không muốn thành danh? Ai mà không muốn được vinh dự? Chính là hôm nay! Đúng lúc này, tầng mây trên trời bỗng lay động, ngay sau đó một uy lực ý chí đáng sợ từ trên trời giáng xuống. Rầm rầm! Mấy trăm người ở đó đều bị uy lực này đè ép, không thể động đậy được. Sắc mặt mọi người đều thay đổi. Uy lực này như một chậu nước lạnh dập tắt sự phấn khích và kích động của mọi người. Muốn phô trương cần phải có thực lực. Mấy trăm người bị đè ép trên mặt đất không thể bò dậy nổi. Trong những người còn lại, rất nhiều người cũng không chống đỡ được, thế là dần dần từng người ngã xuống. Diệp Quân cảm nhận được uy lực ý chí đó nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn không có cảm giác gì.