Chương 1927 Tô Tử nhìn hắn một hồi rồi cúi đầu: “Ừm”. Đoạn không để hắn mở miệng, cô ấy ngẩng lên, ấn một nụ hôn lên môi hắn. Diệp Quân hóa đá tại chỗ. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cô gái đã tách ra, chớp chớp đôi mắt, hai má rực lửa: “Anh đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là cách cảm ơn đặc biệt ở hệ Ngân Hà thôi, không có ý gì khác!” Nói rồi vội vã chạy ù đi. Để lại Diệp Quân im lặng đứng tại chỗ, thầm nghĩ phương thức cảm ơn của hệ Ngân Hà này… cũng tốt ghê! Sáng sớm hôm sau, những tia nắng len lỏi vào, phủ một tông màu ấm áp lên căn phòng. Diệp Quân cảm thấy trên mũi mình có gì đó nhồn nhột, khi vừa mở mắt ra thì đã đối diện với một gương mặt mỹ mạo tuyệt trần. Không phải Tô Tử thì là ai? Thấy hắn đã tỉnh giấc, cô ấy cười: “Dậy thôi nào”. Diệp Quân cong môi, ngồi dậy vươn vai. Từ khi đến hệ Ngân Hà, hắn chợt nhận ra mình khá là thích ngủ nướng. Cũng hiểu vì sao cha lại giao lại quyền lực sớm đến vậy. Bởi vì cuộc sống tự do sướng vãi ra! Cha đúng là biết hưởng thụ mà. Diệp Quân không mặc đồ khi đi ngủ, nên vừa vạch chăn ra đã khiến mặt Tô Tử đỏ lựng như cà chua. Ngại ngùng là thế nhưng cô ấy vẫn không kiềm được mà len lén nhìn. Vóc người Diệp Quân rất tốt, tuy sức mạnh thân xác và phòng ngự bị phong ấn nhưng cơ bắp vẫn còn, cũng không phải kiểu vai u thịt bắp mà là có đường cong rõ ràng, không hề khoa trương. Giống như đàn ông thích ngắm gái đẹp, phụ nữ cũng thích ngắm trai đẹp vậy. Như nghĩ đến điều gì đó, Tô Tử vội lấy tới một bộ quần áo. Diệp Quân: “Để đó tôi tự thay”. Tô Tử cười rúc rích: “Anh sợ bị tôi thả dê chứ gì?” Diệp Quân nhếch môi: “Không phải ý đó”. Tô Tử cười cười rồi không hỏi thêm nữa, im lặng giúp hắn thay quần áo vào. Cô ấy giúp hắn chỉnh lại cổ áo, đoạn vui vẻ cười: “Đẹp trai quá đi à!” Diệp Quân chỉ cười không nói. Tô Tử: “Đi ăn sáng thôi”. Nói rồi nắm tay dẫn hắn ra ngoài. Dọc đường đi, những người trong nhà họ Tô nhìn thấy họ đều vội vàng hỏi thăm sức khỏe, đối xử với Diệp Quân cũng tôn trọng vô cùng. Ai bảo ngay cả người ngu cũng nhìn ra mối quan hệ giữa tiểu thư nhà mình và cậu chàng họ Diệp này là gì làm chi? Không lâu sau, Tô Tử và Diệp Quân có mặt tại phòng ăn. Bữa sáng đã được chuẩn bị đầy đủ. Diệp Quân cũng không khách khí, lập tức vào bàn nhập tiệc. Tô Tử nói: “Chị Cố và những người khác đã đi về trước rồi”. Diệp Quân nhìn lên: “Nói vậy là lần này chỉ có hai chúng ta đi?”