Chương 1967 Diệp Quân đi tới trước mặt Ngao Thiên Thiên, hắn kìm nén sự kích động, mỉm cười nói: “Thiên Thiên, cuối cùng cũng tìm được muội rồi!” Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, ôm chặt cuốn sách trong tay, không nói gì. Diệp Quân nắm lấy tay Ngao Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Không ngờ vừa tới đây đã gặp được muội, tốt quá!” Người đàn ông bên cạnh Ngao Thiên Thiên thấy Diệp Quân động tay động chân, lập tức tức giận nói: “Hỗn láo, anh dám cợt nhả Thiên Thiên, anh…” Người đàn ông còn chưa kịp nói xong, Ngao Thiên Thiên quay người, ôm cuốn sách đập mạnh. Bụp! Người đàn ông kia bay ra xa hơn mười mét. Mặt người đàn ông bê bết máu, đầu óc choáng váng. Ngao Thiên Thiên nhìn người đàn ông bằng ánh mắt lạnh lùng: “Liên quan gì đến anh?” Người đàn ông: “…” Mọi người: “…” Thấy xung quanh ngày càng nhiều người, Diệp Quân nói: “Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện”. Nói xong, hắn kéo Ngao Thiên Thiên chạy về phía xa. Người đàn ông kia ngồi trên mặt đất với vẻ mặt khó coi. Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã kéo Ngao Thiên Thiên đến một hồ nước hẻo lánh, Ngao Thiên Thiên để mặc Diệp Quân nắm tay mà mà không nói gì. Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, nói: “Thiên Thiên, tu vi của muội cũng bị phong ấn rồi à?” Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Nơi đây có một luồng sức mạnh thần bí, khi ta mới tới đây, tu vi cũng bị phong ấn. Luồng sức mạnh đó rất mạnh, ta từng thử phá phong ấn, nhưng không có tác dụng, chỉ là luồng sức mạnh đó không làm tổn hại đến ta”. Cô ấy nhìn Diệp Quân: “Tu vi của huynh cũng bị phong ấn rồi sao?” Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!” Ngao Thiên Thiên hỏi: “Huynh biết ai phong ấn không?” Diệp Quân trầm mặc đáp: “Ta đoán là cha ta!” Kiếm Chủ Nhân Gian. Ngao Thiên Thiên tò mò hỏi: “Kiếm Chủ Nhân Gian cũng ở đây sao?” Diệp Quân gật đầu: “Ừ!” Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, không nói gì. Diệp Quân hỏi: “Muội ở đây làm giáo viên sao?” Ngao Thiên Thiên gật đầu. Diệp Quân cười: “Ta cũng sắp thành giáo viên rồi”. Diệp Thiên Thiên cúi đầu, không nói gì. Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên: “Muội không vui sao?” Ngao Thiên Thiên ôm chặt cuốn sách cổ trong tay, nhẹ giọng nói: “Huynh đến tìm ta làm gì?” Diệp Quân ôm lấy Ngao Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ muội!” Ngao Thiên Thiên khẽ run lên, mắt ngấn lệ, nước mắt chực trào ra: “Huynh lại trêu ta!” Diệp Quân ôm eo Ngao Thiên Thiên: “Ta muốn trêu muội cả đời!”