Chương 1990 Khi gặp Ngao Thiên Thiên trước đó không lâu, hắn mới đột nhiên buông bỏ nút thắt, thế nên cảnh giới kiếm đạo đã được cải thiện nhưng hắn không ngờ cô gái trước mặt lại có thể nhìn ra được, chẳng phải tu vi của cô ta bị phong ấn rồi sao? Từ Chân cười nói: “Tu vi của ta bị phong ấn nhưng ta vẫn còn mắt đây mà, ta không bị mù, có thể nhìn ra được”. Diệp Quân lặng thinh. Từ Chân nói tiếp: “Vài tạp niệm của con người thường được giấu rất sâu, không dễ bị người khác chú ý. Những người có phẩm chất đạo đức tốt có thể kìm chế những suy nghĩ xấu xa trong lòng mình, nhưng cũng có nhiều người không thể kiềm chế được, để mặc những suy nghĩ xấu xa trong lòng sinh sôi, cuối cùng bị diệt vong”. Diệp Quân hỏi: “Ta có suy nghĩ xấu sao?” Từ Chân cười nói: “Cậu nghĩ sao?” Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Ta không biết, vì những ý nghĩ xấu mà Chân tỷ nói có thể không giống với những gì ta nghĩ”. Từ Chân gật đầu: “Đúng là thế, nhiều lúc đến cả bản thân một người cũng không phân biệt được rõ suy nghĩ xấu xa của mình”. Diệp Quân còn muốn hỏi nữa nhưng Từ Chân nói: “Cạn ly”. Lần này Diệp Quân không do dự uống liền mấy ngụm, Từ Chân cũng thế. Uống xong, Từ Chân cười nói: “Có thể nói xem tại sao dạo gần đây kiếm đạo lại đột phá không?” Diệp Quân do dự, sau đó nói ra những cảm ngộ trước đó. Nghe xong, Từ Chân cười nói: “Đối diện thẳng với điểm yếu của mình, hơn nữa còn biết sửa đổi là rất tốt”. Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Chân tỷ, ta đã có Từ Thụ và Bát Uyển, sau đó lại có thêm cô gái khác…” Từ Chân bình tĩnh nói: “Cậu nghĩ mình khiến họ thiệt thòi nên vẫn không nghĩ thông suốt sao?” Diệp Quân gật đầu. Từ Chân cười nói: “Đây cũng là một tạp niệm của cậu, tất nhiên sở dĩ cậu có tạp niệm này là vì tâm cậu thiện, nếu không có cảm xúc thật thì cũng sẽ không nghĩ như thế”. Diệp Quân thở dài. Từ Chân nói tiếp: “Cảm thấy mắc nợ thì kiếm sẽ thêm một lớp mắt xích, mà bây giờ ta có thể cảm nhận được trên kiếm của cậu không chỉ có một lớp xiềng xích đâu”. Diệp Quân quay đầu sang nhìn Từ Chân, Từ Chân mặc áo ngủ, mái tóc dài xõa trên vai, nhìn qua có vẻ hơi lười biếng, trên môi là nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác như mặt trời mọc, rất ấm áp, làm cho người khác bất giác muốn đến gần cô ta hơn. Cô ta thật sự rất đẹp, đường nét gương mặt tinh tế, không tì vết hệt như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở. Lúc này Từ Chân bỗng quay đầu sang nhìn Diệp Quân, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Từ Chân trong trẻo, còn nở nụ cười. Diệp Quân không chịu được ánh mắt này bèn dời tầm mắt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời cảm thấy hơi lo lắng, như một đứa trẻ ăn vụng bị bắt quả tang. Từ Chân nói: “Cậu đó, quá nhiều tạp niệm”. Diệp Quân không phục cho lắm, hắn nhìn Từ Chân: “Ta chẳng nghĩ lung tung gì cả”. Từ Chân cười nói: “Nếu đã không nghĩ lung tung thì sao không thẳng thắn vô tư đi?” Diệp Quân sửng sốt.