Chương 2003 Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Thật sao?” Diệp Quân gật đầu, hắn nắm chặt tay Ngao Thiên Thiên: “Thật ra muội hiểu rõ nỗi sợ hãi của ta khi nãy hơn cả ta nữa, đúng không?” Ngao Thiên Thiên cúi đầu. Cô ấy và Diệp Quân ký khế ước, hai người dung hợp, thật ra cô ấy có thể cảm nhận được một chút cảm xúc của Diệp Quân. Diệp Quân nói đúng, hắn có thể lừa gạt người khác, nhưng không lừa được cô ấy! Ngao Thiên Thiên khẽ mỉm cười: “Vì huynh mà ta còn có thể chết, sao lại rời xa huynh được? Trừ khi huynh không muốn ta đi theo huynh”. Diệp Quân buông tay Ngao Thiên Thiên ra, sau đó thuận thế ôm lấy eo cô ấy: “Chúng ta đều phải sống tốt”. Ngao Thiên Thiên gật đầu. Hai người tiến về phía trước dọc theo con đường đá, trải qua chuyện khi nãy, hai người cũng không còn ngăn cách nữa, vì đều không thể mất đi nhau. Lúc này, Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Khi nào huynh trở về vũ trụ Quan Huyên?” Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Phải gặp được cha và cô cô, nghe ý của chủ nhân bút Đại đạo thì có lẽ họ cũng sắp rời khỏi hệ Ngân Hà rồi”. Ngao Thiên Thiên nhìn về phía Diệp Quân: “Rời khỏi hệ Ngân Hà?” Diệp Quân gật đầu: “Dù nơi này rất tốt nhưng chắc họ cũng sẽ không ở lại đây mãi”. Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Đúng thế”. Dứt lời, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Huynh biết họ ở đâu không?” Diệp Quân cười khổ: “Không biết! Nhưng ta biết phong ấn của nơi này là do cha lập ra”. Ngao Thiên Thiên nói: “Có lẽ ông ấy không muốn nơi này bị người tu luyện bên ngoài quấy rầy!” Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta nghi ngờ ông ấy cố tình nhằm vào ta!” Ngao Thiên Thiên cười đáp: “Sao có thể chứ”. Diệp Quân lắc đầu cười khẽ. Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Ta sắp lên lớp rồi, buổi chiều còn có một tiết thực hành nữa!’ Diệp Quân chần chừ một lát, sau đó ôm lấy eo Ngao Thiên Thiên, Ngao Thiên Thiên vội lùi về sau mấy bước, cô ấy nhìn xung quanh, tai đỏ bừng: “Ở đây đông người lắm, huynh đừng có làm bậy”. Diệp Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Được!” Thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên hơi do dự, sau đó đi nhanh đến trước mặt hắn, lợi dụng lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì hôn nhẹ một cái lên môi hắn. Diệp Quân còn chưa kịp cảm nhận kỹ thì Ngao Thiên Thiên đã chạy nhanh đi rồi. Nhìn Ngao Thiên Thiên chạy đi, Diệp Quân nở nụ cười. Hắn chợt cảm thấy mỗi ngày cứ trôi qua như thế cũng tốt lắm. Về đến vũ trụ Quan Huyên lại phải đánh nhau quá mệt mỏi. Lúc này, một cô gái đột nhiên đi tới sau lưng Diệp Quân, người đó… chính là Hiên Viên Lăng. Diệp Quân xoay người, cười chào hỏi: “Cô Lăng!” Hiên Viên Lăng chớp mắt: “Cô Thiên Thiên khi nãy là…” Diệp Quân đáp: “Vợ!” Vợ!